Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 38



XUÂN MUỘN – 38

Đi giày.

Tưởng Vọng Thư biết Lâm Ý có lẽ sẽ không đến nữa, cũng không mong đợi bà ấy quay lại. Cô biết Lâm Ý có cuộc sống hạnh phúc nên sự thờ ơ bỏ bê trong mấy chục năm qua đã là câu trả lời, dù bà ấy có nói gì đi nữa thì Tưởng Vọng Thư cũng sẽ không thể tha thứ cho bà. Hơn nữa, cô rất trân trọng cuộc sống hiện tại, đối với cô, nơi nào có Tưởng Kỵ, nơi đó chính là nhà.

Dù nghĩ vậy nhưng buổi tối cô vẫn hơi khó ngủ, trở mình mấy lần, Tưởng Kỵ ở phía bên kia tấm màn nhẹ giọng hỏi cô: “Nguyệt Lượng? Không ngủ được sao?”

Tưởng Vọng Thư lúc này mới mơ hồ nhớ lại: À, họ bây giờ không chỉ là anh em nữa. 

Thế là cô xuống giường, nhẹ nhàng vén màn lên, rồi rón rén lén chui vào ổ chăn của Tưởng Kỵ.

Tưởng Kỵ đã sớm nhìn thấy hành động của cô, cười ôm cô vào lòng, rồi giơ tay kéo chăn cho cô, anh dựa vào một luồng ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ nhìn cô, khẽ cười nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn lén chui vào chăn của anh hả?”

Tưởng Vọng Thư bị tiếng cười trầm trầm của anh làm cho tai nóng bừng, cô hơi xấu hổ đẩy ngực Tưởng Kỵ: “Không được nói.”

“Không nói.” Giọng Tưởng Kỵ vẫn mang theo chút cưng chiều, anh dùng cằm khẽ cọ vào đỉnh đầu cô, rồi cảm thấy chưa đủ, anh cúi đầu hôn lên trán cô, anh hôn rất mạnh, phát ra một tiếng “chụt” rất lớn.

Mặt Tưởng Vọng Thư hơi đỏ, cô rúc vào lòng anh, chăn của Tưởng Kỵ và của cô cũng có cùng một mùi hương, nhưng ổ chăn bên này dường như còn lẫn một chút mùi hương đặc trưng của anh. Tưởng Vọng Thư hít hít mũi, lại vùi mình sâu hơn vào lòng anh. Lúc này không liên quan đến d*c v*ng, cô chỉ cảm thấy ở trong lòng Tưởng Kỵ rất an ổn, cảm thấy như vậy là đủ an toàn, đủ thân mật.

Tưởng Kỵ dường như cũng cảm thấy vậy, anh vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Ngủ thế này có được không?”

Tưởng Vọng Thư nằm trong lòng anh, khẽ gật đầu.

Tưởng Kỵ kéo chăn lại gần hơn một chút, để đầu cô có thể tựa vào ngực anh. Cơ ngực săn chắc của Tưởng Kỵ mềm mềm, Tưởng Vọng Thư cảm thấy rất giống gối, không nhịn được đưa tay ấn ấn.

Cổ họng Tưởng Kỵ lăn một cái, anh cười trầm một tiếng: “Đừng quậy.”

Tâm trạng của Tưởng Vọng Thư cũng theo tiếng cười của anh mà trở nên nhẹ nhõm hơn, cô cọ cọ đầu, tìm một vị trí thoải mái trên người anh rồi nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau, khi Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, Tưởng Kỵ hiếm khi vẫn chưa dậy. Cô vừa mở mắt đã chạm vào mắt Tưởng Kỵ, anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú mang theo sự dịu dàng, quyến luyến đặc trưng.

Tưởng Vọng Thư còn chưa hoàn hồn thì anh đã cúi xuống hôn lên trán cô, khàn giọng nói với cô “Chào buổi sáng.” Tưởng Vọng Thư cảm thấy cơ thể mình ấm áp, vừa định ngẩng đầu chào Tưởng Kỵ buổi sáng thì cảm thấy eo mình chạm vào một thứ nóng bỏng, cứng rắn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Tưởng Kỵ thản nhiên vuốt tóc cô: “Ngủ thêm chút nữa đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng trước.”

Tưởng Vọng Thư vừa tỉnh dậy ý thức còn hơi lơ đãng, vô thức gật đầu. Nhìn thấy thứ gì đó không che giấu được ở bên dưới khi Tưởng Kỵ đứng dậy thì cô mới nhận ra thứ vừa nãy đã chạm vào cô là gì. Cô nuốt nước bọt, trong cơn mơ màng là mùi hương quen thuộc, mùi sữa tắm, mùi chăn gối…

Tưởng Vọng Thư vùi mặt vào chăn, tai đỏ bừng.

Đợi Tưởng Vọng Thư nằm lười trong chăn thêm một lát, đợi cho tâm trạng ổn định rồi mới chậm rãi thay quần áo xuống lầu, lúc này Tưởng Kỵ đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, một nồi cháo trắng, một đĩa trứng chiên củ cải, một lồng bánh bao hấp, Tưởng Vọng Thư lại thích nhất những món ăn đơn giản mà có thể làm ấm bụng một cách dễ chịu như vậy.

Khi Tưởng Kỵ bưng bánh bao tới, Tưởng Vọng Thư không nhịn được liếc nhìn xuống háng anh, ánh nhìn không trực diện như lúc nãy.

Tưởng Kỵ đặt bánh bao trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Tưởng Vọng Thư cúi đầu không tự nhiên: “Không có gì.”

Tưởng Kỵ cười khẽ.

Ăn xong bữa sáng, Tưởng Vọng Thư phải đi làm. Hôm nay Tưởng Kỵ vẫn không mở cửa hàng, Tưởng Vọng Thư vẫn chưa học được cách lái xe điện nên chỉ có thể đi bộ đi làm. Nhưng may mắn là thị trấn này vốn nhỏ, tiệm sách cũng không xa nhà họ, coi như là đi dạo cũng được.

Tưởng Vọng Thư thay giày dưới mái hiên ngoài cửa, Tưởng Kỵ dựa vào cửa nhìn cô.

Hành động của Tưởng Vọng Thư có chút chậm chạp, có lẽ vì tối qua cô và Tưởng Kỵ quá thân mật nên hôm nay cô lại có chút không muốn rời xa anh, dù chỉ là đi làm cũng không muốn.

Tưởng Kỵ liếc nhìn gót giày cô loay hoay mãi vẫn chưa xỏ vào được, thở dài, cúi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, giúp cô mang giày vào.

Mang xong một chiếc, rồi lại mang chiếc còn lại.

Tưởng Vọng Thư nhìn bàn tay đang mang giày cho mình, trên cánh tay rám nắng nổi rõ từng đường gân xanh, Tưởng Vọng Thư nhìn không chớp mắt, vừa định lên tiếng nói chuyện thì cửa nhà hàng xóm bỗng “keng” một tiếng.

Trong khoảnh khắc, phản ứng đầu tiên của cô là rụt chân lại. Đáy giày nặng nề lướt qua mu bàn tay Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư hoảng hốt nhìn sang, người hàng xóm mở cửa rồi lại quay vào, dường như quên lấy thứ gì đó.

Hàng xóm bên cạnh là một dì hơn năm mươi tuổi, bình thường cũng khá nhiệt tình, biết hai anh em họ từ nhỏ đã vất vả, nương tựa nhau lớn lên nên đôi khi làm nhiều đồ ăn cũng cho họ một ít. Chỉ có một điểm không tốt là bà ấy thích buôn chuyện, là cái loa nổi tiếng cả khu này.

Tưởng Vọng Thư vô thức thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô hoảng hốt nhìn Tưởng Kỵ, cố gắng lên tiếng giải thích: “Không, em…”

Tưởng Kỵ lại cắt ngang lời cô, vỗ nhẹ vào lưng cô như để an ủi, giọng nói nghe không khác gì bình thường: “Không sao, em đi làm đi, sắp muộn rồi.”

Đợi bóng lưng Tưởng Vọng Thư khuất hẳn ở đầu ngõ, anh mới dùng ngón tay của bàn tay còn lại khẽ v**t v* mu bàn tay bị giày của cô vô tình dẫm phải, nơi đó có chút đau nhói nhẹ.

Trên đường đến hiệu sách, Tưởng Vọng Thư có chút không yên lòng. Ngồi ở quầy một lúc, cô do dự có nên nhắn tin cho Tưởng Kỵ không, không ngờ điện thoại của cô lại reo trước.

Nhìn thấy hiển thị người gọi là “Diêu Lâm”, Tưởng Vọng Thư nhíu mày. Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút ngượng ngùng của Diêu Lâm: “Alo? Vọng Thư, em… bây giờ em có bận không?”

Tưởng Vọng Thư nhíu mày, cho rằng anh có việc gì cần cô giúp nên liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Là thế này…” Diêu Lâm, người đang ngồi trong xe, đỗ xe bên đường, gãi đầu: “Anh đang ở Bình Nam, em… nếu em có thời gian thì anh mời em đi ăn cơm nhé? Anh muốn đích thân xin lỗi em chuyện lần trước.”

Tưởng Vọng Thư mím môi, nhất thời không biết từ chối thế nào. Cô không ngờ Diêu Lâm lại chạy đến Bình Nam một chuyến, nếu cô không đi thì có vẻ hơi vô tình quá. Nhưng cô thật sự không muốn đi, chỉ đơn thuần là cô đã quá mệt mỏi để đối phó với những bữa cơm xã giao này.

Cô còn tưởng tâm tư của Diêu Lâm dành cho cô đã hoàn toàn tan biến, dù sao thái độ từ chối của cô cũng khá rõ ràng, chỉ còn thiếu một câu nói thẳng cuối cùng nữa thôi. Không ngờ Diêu Lâm lại kiên trì như vậy, chi bằng cô nói rõ luôn một lần để tránh làm lỡ dở người ta.

Nghĩ vậy, Tưởng Vọng Thư đành phải đồng ý: “Được, anh đang ở đâu? Chờ em một chút, em xin phép bà chủ.”

“À, hôm nay là thứ Bảy mà…” Diêu Lâm buột miệng nói, rồi lại nhớ ra lần trước cô nói cô đang làm việc ở một tiệm sách nên chắc cũng không có chuyện nghỉ cuối tuần, anh vội vàng ngắt lời: “Vậy em cứ làm việc đi, tan làm anh sẽ qua tìm em.”

“Không cần đâu.” Tưởng Vọng Thư kiên quyết: “Bà chủ rất tốt, xin nghỉ cũng rất thoải mái, anh đi đường xa đến đây, sao có thể để anh chờ được.”

Diêu Lâm lúc này mới mềm lòng: “Vậy em gửi định vị tiệm sách cho anh đi, anh qua ngay bây giờ.”

Tưởng Vọng Thư gật đầu, rồi nói: “Nếu anh lái xe thì chỉ có thể đỗ xe trên đường lớn trước khi vào ngõ thôi, không lái vào trong ngõ được, lát nữa em sẽ tự đi ra.”

Cúp điện thoại, Tưởng Vọng Thư cảm thấy hơi bực bội, cô gọi điện thoại cho Tống Doanh nói có bạn đột nhiên đến chơi. Tống Doanh vừa mới dậy, lười biếng đáp một tiếng “Ừ”, nói cô cứ để cửa mở, lát nữa cô ấy sẽ qua.

Tưởng Vọng Thư nhìn đồng hồ thấy đã gần mười một giờ, thời gian này đi ăn cơm trưa cũng được, chỉ là… Tưởng Vọng Thư nghĩ đến tay của Tưởng Kỵ, có chút không yên lòng nên gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại reo hai tiếng thì được nhấc máy, tiếng rè rè yếu ớt của dòng điện truyền vào tai Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư do dự hai giây, mới cân nhắc từng câu chữ mà mở lời: “Anh, em trưa nay không về ăn cơm, có một người bạn tới chơi.”

Đầu dây bên kia, Tưởng Kỵ im lặng hai giây, rồi khẽ đáp một tiếng.

Tưởng Vọng Thư có chút không yên tâm, lại hỏi: “Em gọi đồ ăn ngoài cho anh nha? Anh đừng nấu cơm, em sợ tay anh đụng nước.”

Tưởng Kỵ thấp giọng đáp: “Không sao, chỉ là nấu một chén mì thôi, nhanh lắm.”

Tưởng Vọng Thư mím môi, có chút không vui: “Anh đừng làm việc mãi, nấu cơm thì tay anh ít nhiều gì cũng sẽ phải đụng nước mà.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Tưởng Vọng Thư cho rằng Tưởng Kỵ vẫn muốn cố chấp tự mình nấu cơm, lại nghe Tưởng Kỵ đột nhiên mở lời, thấp giọng hỏi cô: “Hay là em ăn cơm trưa xong gói một ít về cho anh đi?”

Tưởng Vọng Thư thấy như vậy cũng được, dù sao cô và Diêu Lâm cũng chỉ là đi ăn cơm, ăn xong cô nói rõ với anh ấy, không thể lãng phí thêm thời gian nữa. Vì vậy cô gật đầu đáp lời: “Được, vậy em ăn cơm xong sẽ về sớm.”

Trong tiếng rè rè yếu ớt của dòng điện phát ra, Tưởng Vọng Thư dường như nghe thấy trong giọng nói của Tưởng Kỵ mang theo ý cười: “Ừ, vậy anh ở nhà đợi em.”

Tưởng Vọng Thư cúp điện thoại, tâm trạng uất ức cả buổi sáng đột nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều. 

Nhưng cô lại nghĩ đến buổi sáng… lúc đó cô đã vô thức hành động rồi, rõ ràng hôm qua cô còn nắm chặt tay anh, nói chuyện kết hôn, vậy mà hôm nay lại vô thức rụt rè. Tưởng Vọng Thư tự mình cũng thấy không ổn.

Tuy giọng nói của Tưởng Kỵ nghe vẫn bình thường nhưng Tưởng Vọng Thư quyết định hôm nay về nhà nhất định sẽ phải nói chuyện cho rõ ràng với Tưởng Kỵ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...