Ghen.
Khi Tưởng Vọng Thư thu dọn xong đồ đạc đi ra ngoài thì Diêu Lâm đã đợi ở ngã tư rồi.
Nhìn thấy cô, mắt Diêu Lâm sáng lên trong chốc lát, rồi anh ta lập tức thu lại biểu cảm, trở về với dáng vẻ lịch thiệp thường ngày, còn có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Vọng Thư, lâu rồi không gặp. Anh đi công tác ở gần đây, nghĩ đến em ở Bình Nam nên lái xe qua, hy vọng không làm phiền em…”
Tưởng Vọng Thư mỉm cười lịch sự: “Không sao đâu.”
Hai người cùng lên xe, trong xe nhất thời không ai nói chuyện nên bầu không khí có chút gượng gạo. Tưởng Vọng Thư đè nén cảm giác khó chịu, mở lời lịch sự: “Em dẫn anh đến nhà hàng đặc sản địa phương ở đây nhé? Nhiều người thích món ăn ở đây lắm.”
Diêu Lâm gật đầu, khôi phục lại vẻ nhiệt tình như trước: “Được, vậy em dẫn anh qua đó đi.”
Hai người đến nhà hàng, đây là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Bình Nam, không gian nhà hàng tạm được chỉ là ở Bình Nam thì nhà hàng sẽ không có phòng riêng hay phòng VIP gì cả, bàn ghế đều ở sảnh lớn.
Nhà hàng này bình thường kinh doanh cũng không tệ. Hai người đến khá sớm nhưng khi đến nơi đã có vài bàn đang ăn cơm rồi.
Tưởng Vọng Thư và Diêu Lâm ngồi xuống một chiếc bàn, bà chủ quán lại chào họ và hỏi họ muốn ăn gì, bà nói giọng địa phương nên Diêu Lâm không hiểu, anh ta ngơ ngác nhìn Tưởng Vọng Thư, nghe Tưởng Vọng Thư thuần thục dùng giọng địa phương nói chuyện với bà chủ, sau đó bà chủ quán đi lấy cho họ một tờ thực đơn.
Tưởng Vọng Thư đưa thực đơn cho Diêu Lâm, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, em đã nói với bà chủ là chúng ta tự xem trước, có thể xem từ từ.”
Tưởng Vọng Thư đang xem thực đơn, còn Diêu Lâm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Vọng Thư, nhìn đến ngẩn ngơ. Vừa rồi lúc Tưởng Vọng Thư nói giọng địa phương nghe thật dịu dàng. Bình thường cô đối xử với mọi người phần lớn đều luôn xa cách nhưng vừa rồi lúc cô nói chuyện, có lẽ vì giọng địa phương ở đây mang theo ngữ điệu mềm mại nên anh cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng trở nên gần gũi với Tưởng Vọng Thư hơn.
Tâm trạng của Diêu Lâm bỗng nhiên có chút xao động, trước khi đi anh đã do dự rất lâu, sợ làm phiền cô, lại cảm thấy cứ kết thúc như vậy mà không tỏ tình thì lại không cam tâm nên anh vẫn cắn răng chạy đi một chuyến. Tưởng Vọng Thư ở Bình Nam thật sự rất khác biệt, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thoải mái, thư thái toát ra từ cô, một cô gái như vậy càng khiến anh rung động hơn.
Anh không biết nên gọi món gì nên cuối cùng vẫn là Tưởng Vọng Thư gọi món. Khi chủ quán tới, ngoài việc gọi món thì cô còn chỉ chỉ vào vài món ăn rồi dùng giọng địa phương dặn dò chủ quán. Diêu Lâm không hiểu mà lúc này tâm trí anh cũng hoàn toàn không đặt vào chuyện đó.
Vì khách đông nên lên món rất chậm. Diêu Lâm đi vệ sinh, Tưởng Vọng Thư tranh thủ lúc này thanh toán hóa đơn. Không có đạo lý nào để khách từ xa đến trả tiền cả, hơn nữa Tưởng Vọng Thư cũng không muốn nợ Diêu Lâm.
Đồ ăn Bình Nam quả thật rất ngon, một bữa cơm họ ăn khá hòa hợp. Chỉ là khi Diêu Lâm định đi thanh toán thì chủ quán lại xua tay, dùng tiếng phổ thông không chuẩn nói với anh: “Em gái trả rồi.”
Diêu Lâm có chút ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn Tưởng Vọng Thư như trách móc: “Sao em lại…”
Tưởng Vọng Thư cười nhạt: “Có gì đâu, anh là khách mà.”
Diêu Lâm lúc này mới chú ý, chủ quán còn đưa cho cô một túi đồ ăn đóng gói mang về. Nhận thấy ánh mắt của Diêu Lâm, cô giải thích đơn giản: “Mang về cho anh em, dạo gần đây anh ấy bị thương ở tay nên không tiện nấu cơm.”
Diêu Lâm gật đầu tỏ ý hiểu, anh không hỏi thêm, lòng anh lúc này đang vô cùng hồi hộp.
Trong cốp xe có một bó hoa hồng anh đã chuẩn bị từ lâu, anh muốn nhân hôm nay để tỏ tình với Tưởng Vọng Thư.
Hai người họ đi song song đến chỗ để xe, nhìn Tưởng Vọng Thư lại có vẻ hơi lơ đãng: “À này, anh ở lại Bình Nam mấy ngày?”
Diêu Lâm thầm nghĩ tùy thuộc vào thái độ của em nhưng lời này lại không dám nói ra, chỉ ấp úng nói ở lại một hai ngày thôi.
Tưởng Vọng Thư đáp một tiếng, vẻ mặt có chút khó xử: “Anh em bị thương ở tay, mấy ngày nay tôi phải chăm sóc anh ấy…” Theo lý mà nói, khách từ xa đến thăm thì cô nên đi cùng nhưng một là cô không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với Diêu Lâm, hai là cô thật sự lo cho Tưởng Kỵ nên cũng không muốn để ý đến người khác.
Mặt mày Diêu Lâm ảm đạm nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười khách sáo: “Anh hiểu mà. Vốn cũng không có gì, chỉ là tiện đường công tác gần đây nên ghé qua xem thôi. Anh đưa em về trước nhé? Để lát nữa cơm sẽ nguội mất.”
Tưởng Vọng Thư mỉm cười lịch sự với anh ta, lời nói rất khách sáo: “Được, hai ngày tới nếu anh muốn đi đâu đó ở Bình Nam thì cứ nhắn tin cho em bất cứ lúc nào.”
Đến đầu ngõ, Tưởng Vọng Thư vừa định xuống xe thì Diêu Lâm đã ngăn cô lại: “Vọng Thư, em đợi chút, anh đi lấy chút đồ ở cốp sau.”
Lời nói này có chút kỳ lạ, may mà Tưởng Vọng Thư không nghi ngờ gì, cô chỉ “Ừ” một tiếng tỏ ý đồng ý.
Tưởng Vọng Thư nhân lúc Diêu Lâm xuống xe, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Kỵ, nói cô sắp về nhà, đã mua cho anh cơm rang ở quán cơm của chị Linh. Mãi vẫn chưa thấy Tưởng Kỵ trả lời thì Tưởng Vọng Thư đã bị bó hoa hồng đỏ trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì Diêu Lâm đã nhét bó hoa vào tay cô, đóng cửa xe lại, anh ngồi ở ghế lái, mặt hơi đỏ: “Vọng Thư, anh, anh thật ra luôn muốn nói với em, từ lúc còn làm việc chung ở Bình Nam thì anh đã thích em rồi, trái tim anh đã rung động từ rất lâu rồi, em có bằng lòng ở bên anh không? Anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, nếu em muốn ở lại Bình Nam, thì anh cũng có thể…”
Nghe Diêu Lâm nói càng lúc càng nhiều, Tưởng Vọng Thư cuối cùng không nhịn được mà cắt ngang lời anh ta, giọng nói mang theo áy náy: “Xin lỗi. Em có bạn trai rồi.”
Diêu Lâm ngây người “À” một tiếng: “Em có bạn trai rồi sao? Từ khi nào vậy?”
Giọng điệu của Tưởng Vọng Thư rất lịch sự, vẫn còn mang theo chút nhưng Diêu Lâm vẫn nghe ra được sự xa cách trong đó: “Chỉ mới đây thôi. Thật sự rất xin lỗi, em biết anh là một người rất tốt, chỉ là em thật sự không có ý đó với anh. Anh rất ưu tú, xuất sắc, hy vọng tiền đồ của anh ngày sau sẽ rực rỡ sáng lạn.”
Diêu Lâm nghe ra ý của cô, anh cúi gằm mặt xuống đầy thất vọng nhưng vẫn phải cố gắng giữ thể diện của một người trưởng thành. Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vậy chúng ta sau này vẫn là bạn chứ?”
Tưởng Vọng Thư có chút ngượng ngùng, cô gật đầu: “Đương nhiên.”
Diêu Lâm nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì đừng vứt bó hoa đó đi, anh đặc biệt chọn cho em đó, cho anh chút mặt mũi nhé.”
Tưởng Vọng Thư biết Diêu Lâm sẽ buồn vì bị từ chối nhưng tính cô vốn khó đồng cảm với người khác, có lẽ vì trời sinh cô đã là một người nhạt nhẽo nên lúc này cô chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng mà thôi.
Nhưng Tưởng Vọng Thư thực sự không nghĩ ra lý do gì để từ chối bó hoa nên chỉ có thể gật đầu, khách sáo nói: “Được, sau này anh có việc gì cần giúp đỡ đều có thể tìm em, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Tưởng Vọng Thư ôm bó hồng bước xuống xe, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Tưởng Kỵ gọi cô: “Nguyệt Lượng?”
Như có ma quỷ xui khiến, Diêu Lâm cũng bước xuống xe.
Khi Tưởng Kỵ nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Vọng Thư thì anh đã ra đầu ngõ đợi cô.
Anh đã ở nhà cả buổi sáng không làm gì cả, chỉ là không ngừng suy nghĩ liên tục.
Suy nghĩ xem anh nên làm gì, nên làm thế nào để ở bên Tưởng Vọng Thư. Anh biết Tưởng Vọng Thư có lẽ vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng để nắm tay anh đi trên phố, chưa sẵn sàng đón nhận những lời xì xào của người ngoài.
Anh có chút nghi ngờ, liệu mình làm vậy có thật sự đúng không? Có lẽ ngay từ đầu, anh không nên bộc lộ tình cảm của mình với Tưởng Vọng Thư, nếu chỉ đứng bên cạnh cô với thân phận anh trai thôi thì có lẽ bây giờ cô đã không phải lo sợ như vậy. Nhưng nếu thật sự để anh nhìn cô kết hôn sinh con với một gã đàn ông khác thì anh tuyệt đối không chịu nổi.
Với tư cách là anh trai, anh lẽ ra phải bao dung mọi thứ của cô vì suy cho cùng anh quả thực lớn tuổi hơn cô, anh cũng nên suy nghĩ cho cô nhiều hơn một chút. Nhưng với tư cách là người yêu cô thì anh lại có chút không kìm được mà để cho nỗi buồn xâm chiếm. Rõ ràng hôm qua cô còn nói muốn kết hôn với anh kia mà.
Suy đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy nên đợi Tưởng Vọng Thư về rồi nói chuyện rõ ràng với cô. Nhận được tin nhắn của Tưởng Vọng Thư, anh đoán cô hẳn là đã gần về đến nhà rồi, vì vậy trong lòng có chút nôn nóng muốn đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh mắt anh dừng lại ở bó hồng đỏ trên tay Tưởng Vọng Thư, rồi dừng ở Diêu Lâm, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Không rõ đây là tức giận hay là một cảm xúc gì khác, nhưng thứ cảm xúc này lập tức tràn ngập đầu óc anh, làm cho toàn thân anh căng cứng, tim đập loạn nhịp.
Khoảnh khắc đó anh thậm chí còn có chút mất đi lý trí, cảm giác ghen tuông như dây leo quấn lấy trái tim anh. Anh không kìm được mà suy đoán, người đàn ông này đã tỏ tình với cô rồi sao? Cô sẽ nói gì đây? Tại sao cô còn cầm bó hoa người khác tặng?
Lúc này, anh lại đột nhiên nhớ đến hình xăm ở thắt lưng cô. Hình xăm đó, có liên quan gì đến người đàn ông trước mắt không? Cơn ghen này đang thiêu đốt anh đến phát điên, Tưởng Kỵ cảm thấy toàn thân mình giờ đây đang căng như một sợi dây cước mỏng manh.
May mắn là Tưởng Vọng Thư không hề do dự mà đi về phía anh, nếu không nắm đấm đang siết chặt của anh chắc chắn đã đáp xuống người Diêu Lâm.
Tưởng Vọng Thư có chút nghi hoặc gọi anh: “Anh?”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng, giọng điệu nghe rất bình thường không có gì khác lạ nhưng tay anh lại đột nhiên nắm lấy bàn tay Tưởng Vọng Thư đang buông thõng bên người. Rồi giống như Tưởng Vọng Thư đã nắm lấy tay anh ngày đó, các ngón tay anh luồn vào kẽ tay cô, từ từ đan chặt vào nhau.
Giữa con hẻm đông đúc người qua lại, ngay tại đây, bất kỳ một giây tiếp theo nào cũng sẽ có thể có người chú ý đến hai anh em họ đang nắm tay nhau.
Lực Tưởng Kỵ nắm tay cô hơi mạnh, mạnh đến mức Tưởng Vọng Thư cảm thấy hơi đau. Cơn đau này lan đến tim cô, có một khoảnh khắc cơn đau ấy dường như trở thành sự kết nối giữa cô và Tưởng Kỵ, cô dường như có thể cảm nhận được hai trái tim đang kết nối với nhau thông qua hai bàn tay đang nắm chặt, cô cảm nhận được những cơn sóng lòng cuộn trào đang bị Tưởng Kỵ kìm nén lại.
Tưởng Vọng Thư thoáng sững sờ, cô vô thức nhìn về phía Diêu Lâm, Diêu Lâm có vẻ hơi hoảng hốt: “Anh, các người…”
Thần sắc Tưởng Kỵ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút bất thường: “Anh Diêu, vào nhà uống chén trà chứ?”
