Tấm rèm.
Khi Tưởng Kỵ bước xuống cầu thang, Tưởng Vọng Thư vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách. Cô không chơi điện thoại, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước như đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng biểu cảm lại có chút gì đó kỳ lạ. Không gian xung quanh cô như đang cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Ánh mắt Tưởng Kỵ nhìn theo hướng cô đang nhìn, nơi ấy đặt một chiếc bàn nhỏ với tấm ảnh đen trắng của Tưởng Tráng và hũ tro cốt. Nén hương cháy âm thầm, khói hương thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
Tưởng Kỵ nhíu mày, gọi nhũ danh của cô: “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư giật mình, ngay lập tức thoát khỏi mớ cảm xúc mình vừa đắm chìm vào. Cô khẽ mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Có gì không anh?”
Biểu hiện của cô bình thường, không có gì khác lạ nhưng Tưởng Kỵ vẫn lo lắng, sợ cô lại chìm vào những suy nghĩ tiêu cực. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thông báo: “Chăn gối anh vừa mang xuống, sáng sớm đã phơi nắng rồi nên thơm lắm.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Em lên nghỉ trưa đi.”
Tưởng Vọng Thư chậm rãi “Dạ” một tiếng, vẫn còn đang ngẫm nghĩ về tiếng gọi Nguyệt Lượng ban nãy. Ngẩng đầu, cô thấy vẻ mặt thận trọng của anh, giống hệt như những lần anh dỗ dành khi cô ốm.
Cô bất giác ngẩn người.
Hồi Tưởng Vọng Thư học cấp ba, có thời gian cô rơi vào trạng thái trầm cảm. Mức độ nghiêm trọng thế nào, cô không rõ. Ở đây không có bác sĩ chuyên môn nào khám cho cô và bản thân cô cũng không thể đi khám. Dĩ nhiên, cô cũng chẳng nghĩ mình bị bệnh, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.
Khi ấy, Tưởng Kỵ cũng đã dỗ dành cô như vậy. Bình thường anh vốn ít nói, mỗi lần cố gắng trò chuyện đều phải vắt óc suy nghĩ, lời nói cứ lặp đi lặp lại mấy câu quen thuộc đó. Dù vậy, anh vẫn cố gắng biến sự vụng về thành dịu dàng. Khi không thể nói lời an ủi thì anh chỉ biết dỗ dành cô ăn thêm chút đồ ngon, nghỉ ngơi thêm chút nữa
Như lúc này đây.
Tưởng Vọng Thư thầm thở dài trong lòng, cô đứng dậy nói chuyện với Tưởng Kỵ, giọng nói khe khẽ êm tai: “Anh hôm nay không mở cửa hàng, hay là cũng đi ngủ trưa một chút đi?”
Tưởng Kỵ không có thói quen ngủ trưa, vừa định từ chối thì ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, không hiểu sao anh lại gật đầu: “Ừ.”
Tưởng Vọng Thư đi theo sau lưng Tưởng Kỵ lên lầu, cầu thang nhà họ làm bằng gỗ nên dù có cố gắng kiểm soát âm lượng bước chân đến đâu, vẫn không thể ngăn được tiếng “kẽo kẹt” khi bước chân lên những bậc thang gỗ.
Tưởng Vọng Thư nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Kỵ, cánh tay anh đưa lên nhẹ nhàng đặt lên tay vịn cầu thang, không dùng sức nhưng vẫn có thể thấy đường nét cơ bắp rõ ràng và mượt mà.
Tưởng Kỵ có thân hình rất đẹp. Dù cho anh không tập luyện gì đặc biệt nhưng ngày thường anh luôn vẫn thường xuyên bận rộn làm việc, lại thường xuyên chạy bộ, thân hình đẹp đẽ cùng cơ bắp săn chắc đó có lẽ là do vậy mà thành.
Tưởng Vọng Thư nhớ lại, ngày trước cứ đến mùa hè là Tưởng Kỵ thường c** tr*n đi lại trong nhà, lúc đó cô dường như không để ý đến cơ bắp trên người anh nhưng tại sao rõ ràng nói là không để ý, vậy mà giờ đây hình ảnh anh c** tr*n lại hiện lên rõ ràng đến vậy trong tâm trí cô?
Ngón tay Tưởng Vọng Thư đặt trên tay vịn cầu thang khẽ co lại, tai cô cũng ửng hồng lên.
Cô lại nhớ đến chiếc chậu giặt đồ mà Tưởng Kỵ vừa cầm. Trong đó, ngoài chiếc quần trắng của cô, còn có một mảnh vải đen nhỏ.
Tưởng Kỵ đã giặt đồ lót cho cô. Suy nghĩ này lập tức chui vào đầu Tưởng Vọng Thư, làm cho mặt cô đỏ hơn.
Tiếng “kẽo kẹt” khi lên cầu thang nhanh chóng dừng lại, Tưởng Vọng Thư vừa định mở miệng thì Tưởng Kỵ đã lên tiếng trước, anh thấp giọng nói: “Sau này đừng treo đồ lót trên cửa nhà vệ sinh nữa, không biết lúc nào có khách đến dùng nhà vệ sinh, người khác nhìn thấy thì không hay.”
Tưởng Vọng Thư đỏ bừng tai, sau đó khẽ đáp: “…Dạ, em biết rồi.”
Tưởng Kỵ thần sắc tự nhiên, dường như chỉ coi việc này là chuyện bình thường. Nhưng… nhưng đó là đồ lót của cô mà, sao anh có thể thản nhiên nói ra rồi lại thản nhiên giặt nó như vậy? Dù sao cô cũng đã trưởng thành thành một người phụ nữ rồi, chẳng lẽ anh không thấy chút ngại ngùng nào sao?
Có lẽ trong lòng Tưởng Kỵ, anh thực sự chỉ coi cô như em gái ruột thịt mà thôi.
Lòng Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy buồn vô cớ, cô lặng lẽ kéo tấm rèm vốn đã kín mít rồi chui vào giường của mình.
Tưởng Kỵ chỉ mặc một chiếc quần dài mỏng và áo cộc tay nên có thể chui luôn vào chăn ngủ nhưng Tưởng Vọng Thư sợ lạnh nên cô mặc nhiều lớp áo, lúc này đang cởi chiếc áo len trên người. Tấm rèm không cách âm, những tiếng sột soạt cứ thế lọt thẳng vào tai Tưởng Kỵ.
Tiếng động vang lên vài giây, ngừng vài giây rồi lại tiếp tục, có lẽ là cô đã cởi xong áo và đang c** q**n dài. Tưởng Kỵ nằm trên giường nhìn lên trần nhà, cổ họng lăn một cái, rồi trong tiếng sột soạt ấy, anh khẽ hỏi: “Lần này về, em định ở mấy ngày?”
Tiếng động đột nhiên dừng lại, Tưởng Vọng Thư im lặng vài giây rồi nhẹ giọng đáp: “Em không đi nữa.”
Tưởng Kỵ giật mình, anh lập tức ngồi bật dậy, cau mày nhìn chằm chằm vào tấm rèm màu xám, giọng khô khốc: “Ý em là sao?”
“Sao là sao chứ?” Tưởng Vọng Thư trả lời rồi chui vào chăn. Tại sao nghe tin cô không đi, giọng Tưởng Kỵ chẳng có chút vui mừng nào? Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị đè nặng.
Tưởng Kỵ hít một hơi sâu: “Sao đột nhiên lại quyết định không đi nữa? Công việc của em ở Hoa Thành thì sao? Em về đây làm gì, đã có kế hoạch gì chưa?” Anh dừng một giây, giọng dịu xuống: “Anh sợ em chỉ nhất thời hứng lên mới nghĩ vậy thôi.”
Tưởng Vọng Thư cuộn tròn trong chăn, khẽ hít hà mùi hương của chăn, thơm thơm, ấm áp, có lẽ do vừa mới được phơi nắng. Theo như bà ngoại cô nói, đó là mùi hương của nắng nên dễ chịu vô cùng.
Tâm trạng cô bỗng chốc trở nên tốt hơn, cô nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Em không đi nữa, em đã quyết định rồi.” Dừng một chút, cô lại mở miệng, giọng nói mang theo chút cảm xúc rõ ràng: “Làm công việc gì cũng như nhau, em đi theo anh phụ việc không được sao?”
Tưởng Kỵ thầm thở dài trong lòng, cười cười nói: “Vậy anh phải trả cho em bao nhiêu tiền lương đây?”
Môi Tưởng Vọng Thư chúm chím, giọng nói bị vùi trong chăn nghe có chút nghẹn ngào: “Anh trả cho người khác bao nhiêu thì trả cho em bấy nhiêu là được.”
Trong mắt Tưởng Kỵ lóe lên tia cười, anh khẽ nói: “Được thôi, vậy ngày mai em đến làm việc luôn chưa?”
Cảm xúc trong lòng Tưởng Vọng Thư tan bớt, cô lẩm bẩm: “Làm thì làm.” Rồi lật người, cơn buồn ngủ mơ hồ kéo đến.
Tưởng Kỵ khẽ đáp lại, lòng Tưởng Vọng Thư chợt rung động. Giọng anh rất trầm, mang theo chút khàn khàn khó hiểu, như một tiếng… r*n r* thoát ra từ cổ họng.
Tai cô ửng hồng, Tưởng Vọng Thư lại nhớ đến những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh, cùng chiếc quần màu xám anh mặc sau khi tắm.
Cô thực sự không cố tình nhìn nhưng Tưởng Kỵ sau khi tắm xong cũng không lau khô người trước khi mặc quần áo, chỉ một cái liếc nhanh của cô cũng có thể thấy những vệt nước trên chiếc quần ngủ mỏng màu xám, đặc biệt là ở nơi đó cũng ẩm ướt một chút, lại còn phồng lên khá rõ.
Tưởng Vọng Thư l**m môi, cô nghiêng tai lắng nghe âm thanh phía sau tấm rèm. Hai chiếc giường thực ra khá gần nhau, khoảng cách chưa đầy ba mét, bất kỳ tiếng động nào cũng nghe rõ mồn một. Lúc này phía sau tấm rèm yên ắng, nếu lắng nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.
Tưởng Kỵ ngủ không ngáy, chỉ đôi khi hơi thở khi ngủ nặng hơn một chút, có lẽ do ban ngày làm việc mệt mỏi, đêm ngủ cũng không được thoải mái. Tưởng Vọng Thư lại rất thích tiếng thở nặng nề đó của anh, cô chưa bao giờ thấy ồn, trước đây thậm chí phải nghe thấy thì cô mới yên tâm ngủ được.
Lúc này lại nghe thấy được hơi thở nặng nề của Tưởng Kỵ, lòng Tưởng Vọng Thư rung động nhẹ, cô chậm rãi đưa tay vào trong chăn.
Tay cô rất nhỏ, rất mềm. Những năm qua dù sống không mấy dễ dàng nhưng có Tưởng Kỵ ở bên nên cô thực sự chưa từng phải làm nhiều việc nặng nhọc, những ngón tay vẫn trắng nõn mịn màng. Chỉ là lúc này đây, khi ngón tay cô quá mảnh mai mềm mại thì dường như lại thiếu đi chút cảm giác.
Nếu là tay Tưởng Kỵ…
Tưởng Vọng Thư chợt nhớ lại sáng nay, bàn tay anh từng nắm lấy cổ tay cô, bàn tay ấy nóng rực và thô ráp. Ngón tay Tưởng Kỵ rất dài nhưng không quá mảnh mai kết hợp cùng làn da hơi ngăm đen thì nhìn không giống mấy bàn tay đẹp đẽ ngoài kia nhưng lại là thứ Tưởng Vọng Thư thích.
Bởi cô biết rõ bàn tay đó tràn đầy sức mạnh đến thế nào, những đường gân xanh trên mu bàn tay dù không cần dùng sức cũng hiện rõ, ngón tay anh cũng vậy, chỉ cần khẽ dùng lực, nhẹ nhàng m*n tr*n…
Tưởng Vọng Thư không kìm được rên một tiếng, cô vội cắn chặt môi, sợ hãi khiến những ngón tay thon dài ngừng lại trong chốn ẩm ướt mềm mại. Cô không dám cử động, giả vờ như tiếng rên vừa rồi chỉ là do ngủ không được thoải mái.
Bên kia tấm rèm vẫn không một tiếng động, Tưởng Vọng Thư thở phào, cũng không còn tâm trí để lắng nghe hơi thở Tưởng Kỵ có đều đặn như thường hay không. Lúc này đây, cả người cô đã chìm trong cơn bão lửa, cần lắm một nguồn sức mạnh nào đó để giải tỏa cơn ngứa ngáy khó chịu này.
Mỗi khi tự mình làm, Tưởng Vọng Thư luôn không tìm đúng cách. Ngày trước ở Hoa Thành cũng vậy, chỉ khi nghĩ về Tưởng Kỵ, nghĩ về những ngón tay nóng bỏng của anh, nghĩ về khuôn mặt lạnh lùng mà dịu dàng của anh, cô mới có thể cảm nhận được chút gì đó.
Nhịp độ dưới chăn ngày càng nhanh, cô cắn chặt môi, vừa để kìm nén tiếng rên sắp bật ra, vừa để ngăn những giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt.
Tiếng nước chảy bị che lấp dưới lớp chăn, ẩn giấu sau tấm rèm.
Mình thật quá đáng. Tưởng Vọng Thư vừa đỏ mặt tăng tốc, vừa tự trách mình trong lòng. Sao cô có thể như thế được? Tưởng Kỵ đối xử với cô tốt như vậy, coi cô như em gái ruột, còn cô thì sao? Rõ ràng đã nợ anh nhiều, lại còn nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy.
Nhưng… nếu là ngón tay Tưởng Kỵ thì…
“Nguyệt Lượng?” Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai.
Ngón tay Tưởng Vọng Thư đột nhiên dừng lại, toàn thân cô căng cứng nhưng trong khoảnh khắc ấy mọi thứ chạm đến đỉnh điểm. Trước mắt cô lóe lên một tia sáng trắng, cô chỉ biết cắn chặt môi, nuốt trọn mọi âm thanh vào trong.
Tưởng Vọng Thư cố gắng trấn tĩnh hơi thở gấp gáp, đè nén tiếng động, giả vờ như mình đã ngủ say.
Bên kia bức rèm vang lên tiếng sột soạt, dường như Tưởng Kỵ đã trở mình, tim Tưởng Vọng Thư như muốn nhảy ra ngoài.
Cuối cùng tiếng động cũng dừng lại, căn phòng lại chìm vào lặng yên.
