Bò viên.
Tưởng Kỵ không ngủ được.
Anh nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, phần dưới cơ thể nóng rực khiến anh chẳng thể nào buồn ngủ được.
Tưởng Vọng Thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Tưởng Kỵ thầm đếm, lúc rời nhà cô 19 tuổi, giờ đã sáu năm trôi qua, Tưởng Vọng Thư cũng 25 tuổi rồi. 25 tuổi, quả thật cũng sẽ có những h*m m**n thể xác khó kiềm chế nhưng lẽ nào lại đến mức dù anh đang ngủ bên cạnh, cô vẫn phải tự giải quyết sao?
Tưởng Kỵ nghĩ về những tiếng thở gấp bị nén lại lúc nãy, cùng tiếng động khẽ khàng từ chăn.
Tấm rèm kia chẳng cách âm chút nào, những âm thanh ấy càng rõ ràng hơn khi anh cố tình lắng nghe, khiến anh không thể làm ngơ, chỉ biết mở mắt nhìn lên trần nhà, để mặc cho phần dưới cơ thể ngày càng nóng lên.
Chỗ ấy mãi không chịu nguôi ngoai, không biết bao lâu sau, phía bên kia rèm vọng lại tiếng thở đều đều là khi Tưởng Vọng Thư đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Kỵ liếc nhìn về phía đó, thầm chửi trong lòng: Cái đồ vô tâm này, sao có thể ngủ ngon vậy chứ?
Vừa nghĩ thế, Tưởng Kỵ vừa cẩn thận kéo chăn, nhẹ nhàng rời khỏi giường. Anh sợ đánh thức cô nên nhón chân xuống lầu, bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh trong tiết trời lạnh chỉ vài độ.
Lúc Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Trong chăn ấm áp quá, cô cọ cọ má vào chăn, cuộn mình chặt hơn, toàn thân cảm thấy thư giãn dễ chịu vô cùng.
Tưởng Vọng Thư lười biếng nhấc mí mắt nhìn ra cửa sổ, dù có rèm che kín nhưng vẫn có vài tia nắng vàng lọt vào, chiếu sáng một góc cuối giường cô. Tưởng Vọng Thư theo ánh sáng nhìn xuống, chăn gối màu hồng được sưởi ấm bởi nắng cũng làm cho tâm trạng cô chợt tươi sáng theo.
Đã lâu lắm rồi cô không có một giấc ngủ thoải mái như thế này. Trước kia thì luôn lo sợ, sau này đến Hoa Thành lại bận rộn, thêm tâm trạng u uất nên rất khó để có một giấc ngủ ngon thư thái như vậy. Giờ đây Tưởng Tráng đã chết, lại có Tưởng Kỵ ở bên cạnh nên toàn thân cô nhẹ nhõm hẳn.
Nghĩ đến Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư bỗng thấy lòng xao động. Cô khẽ gọi thử một tiếng “Anh” bằng giọng khàn khàn nhưng không nhận được hồi đáp. Tưởng Vọng Thư đành cố gắng rút tay ra khỏi chiếc chăn ấm áp, với lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ: 16:26.
“Đã ngủ lâu vậy sao?” Tưởng Vọng Thư ngồi bật dậy khỏi giường, loay hoay một hồi mặc xong áo, đang định mặc quần thì cô chợt cảm thấy phía dưới vẫn còn ẩm ướt.
Tưởng Vọng Thư chợt nhớ ra, hình như sau khi tự thỏa mãn lúc nãy, cô đã không lấy giấy lau vì sợ rằng khi lấy giấy sẽ gây ra tiếng động quá lớn nên cô định đợi thêm chút nữa rồi mới lau, nào ngờ bản thân lại ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, cô lại mơ thấy những giấc mơ khiến trái tim cứ nhảy múa rộn ràng, cô mơ thấy ngón tay Tưởng Kỵ, khuôn mặt Tưởng Kỵ… vậy nên phía dưới mãi vẫn chưa khô.
Tai Tưởng Vọng Thư ửng hồng, cô vội lấy hai tờ giấy, thò tay xuống dưới lau nhẹ cho sạch ẩm ướt, xong xuôi mới mặc quần vào, nhẹ nhàng kéo rèm sang một bên.
Cô nhìn sang giường Tưởng Kỵ, bên giường trống trơn, chăn đã được gấp gọn gàng. Dưới nhà vọng lên vài tiếng động, Tưởng Vọng Thư khoác áo ngoài rồi bước xuống cầu thang gỗ kẽo cà kẽo kẹt.
Vừa xuống đến nơi, cô đã thấy Tưởng Kỵ đang ngồi giữa phòng khách, bên cạnh là một túi bò viên lớn, anh đang bận rộn hút chân không từng túi nhỏ.
Thấy cô xuống, Tưởng Kỵ tranh thủ liếc qua trong lúc làm việc: “Dậy rồi à?”
Tưởng Vọng Thư ừ một tiếng, ngồi xổm xuống cạnh anh, cau mày tỏ vẻ không vui: “Không phải anh nói hôm nay nghỉ sao? Sao vẫn bận rộn vậy?”
Tưởng Kỵ không ngẩng đầu, vừa làm vừa đáp: “Chuẩn bị cho ngày mai, chiều nay anh dậy sớm nên tranh thủ làm trước cho ngày mai đỡ bận.”
Tưởng Vọng Thư “Ồ” một tiếng, chợt chú ý đến câu “Chiều nay anh dậy sớm” của anh, bất giác cô xấu hổ sờ lên mũi rồi hỏi dò: “Anh… hồi trưa anh có ngủ không?”
Tưởng Kỵ dừng tay một giây, sau đó gương mặt trở lại bình thường: “Ừ, có ngủ một chút.”
Tưởng Vọng Thư lập tức thấy lòng nhẹ nhõm, cô đáp lời rồi với tay lấy chiếc túi nhỏ trong tay Tưởng Kỵ: “Để em phụ anh.”
Tưởng Kỵ không từ chối, chỉ khẽ nói: “Em lấy tấm lót ngồi đi, đừng ngồi dưới đất.”
Tưởng Vọng Thư “Ồ” một tiếng, đứng dậy lấy hai tấm đệm trên ghế gỗ, đặt một cái bên cạnh chỗ Tưởng Kỵ ngồi rồi đưa cái còn lại cho anh.
Tưởng Kỵ nhận lấy, cũng lót xuống dưới như cô. Bàn không đủ rộng nên họ đành đặt túi lớn dưới đất, phân loại và rồi hút chân không từng túi bò viên. Tưởng Vọng Thư đeo găng tay dùng một lần, chuyên tâm xếp bò viên vào túi hút chân không, còn Tưởng Kỵ phụ trách công đoạn hút chân không.
Hai người chẳng ai nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc, người này xong thì đưa cho người kia, giữa họ có một sự ăn ý không cần lời nói.
Trước đây Tưởng Vọng Thư cũng thường xuyên làm việc này. Tưởng Kỵ hơn cô bốn tuổi, khi cô học lớp 11 thì anh đã nghỉ học được năm năm. Lúc đó anh làm phục vụ ở một tiệm mì bò viên, đôi khi tủ lạnh cửa hàng không đủ chỗ chứa thì Tưởng Kỵ sẽ mang về nhà làm. Những lúc Tưởng Vọng Thư có nhà cũng hay phụ anh nên dần dà cũng quen tay.
Tưởng Kỵ rất thân với chủ tiệm, ông chủ thậm chí không ngần ngại tiết lộ bí quyết gia truyền của tiệm, còn vỗ vai anh nói rằng sau này có cơ hội nên tự mở một cửa hàng riêng để kiếm nhiều tiền hơn.
Thế rồi Tưởng Kỵ mở một tiệm mì bò viên riêng vào năm thứ hai cô rời nhà. Lúc đó Tưởng Vọng Thư đã ít gọi điện về nhà hơn, cô cũng không rõ Tưởng Kỵ tích cóp từ bao giờ hay vay mượn của ai mà có nhiều tiền thế, đủ vốn để mở cả một cửa hàng.
Khi biết tin này là lúc Tưởng Kỵ chụp bức ảnh cửa hàng mới tinh gửi cho cô xem. Lúc Tưởng Vọng Thư mở bức ảnh ra, cô đang ngồi trong lớp học.
Cô ngồi một mình ở góc xa nhất lớp, phía trước các bạn cùng lớp đang thì thầm bằng thứ ngôn ngữ địa phương xa lạ, giáo viên trên bục thì giảng lạc đề, đang hùng hồn giảng giải những triết lý xa xôi của cuộc đời. Trong không gian xa lạ ấy, cô nhận được tin nhắn từ người nhà cách xa hàng ngàn dặm, không kìm được mà cay mắt.
Trong bức ảnh, trên tấm biển đỏ treo ở nơi cao nhất, mấy chữ vàng lớn ghi: “Mì bò viên Nguyệt Lượng.” Anh không dùng tên mình để đặt là “Mì bò viên Tưởng Kỵ”, mà lại lấy tên cô đặt cho cửa hàng. Tưởng Vọng Thư hiểu, đó là bởi vì Tưởng Kỵ biết cả hai người họ đều không thích cái họ Tưởng này. Nếu có thể chọn, ai cũng muốn đổi sang họ khác.
Cửa hàng trang trí đơn giản, chỉ có vài chiếc bàn gỗ xếp, mấy cái ghế nhựa xanh, gạch lát nền màu vàng nhạt, tường quét sơn trắng tinh. Dù đơn sơ nhưng ánh sáng trong quán rất tốt, cả gian hàng sáng sủa dễ nhìn. Tưởng Vọng Thư nhìn chằm chằm, ngón tay lướt qua chữ “Nguyệt Lượng” to đùng, mắt cô nóng lên.
Cô nhớ nhà nhưng không đủ can đảm trở về. Người muốn thi vào ngôi trường cách xa ngàn dặm này là cô, giờ nói muốn quay về cũng là cô, sao cô còn mặt mũi nào mà dám về nữa?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tưởng Vọng Thư lại sủi lên những bong bóng chua xót, như có một lon nước ngọt vị mơ chua cất giấu trong lòng, khi mở nắp, những bọt khí chát chúa tranh nhau ùn ùn trào ra, khiến cổ họng cô nghẹn lại.
Động tác của cô ngưng lại một chút, rồi cô cúi đầu tiếp tục, giả vờ bâng quơ nói: “Em chưa từng được ăn mì bò viên anh nấu.”
Tay Tưởng Kỵ khựng lại một chút, sau đó anh nói với giọng điệu tự nhiên: “Ngày mai mở cửa hàng, đi cùng anh đi thì anh sẽ nấu cho em ăn.” Dừng lại một giây, anh lại mở miệng, chỉ là giọng điệu có thêm chút giễu cợt: “Không phải nói là sẽ đi làm cho anh sao?”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy tai mình nóng lên, cô lẩm bẩm: “Ừ.” Rồi cúi đầu xuống tiếp tục gói bò viên, cảm xúc chua xót vừa trào dâng trong lòng cũng lặng lẽ tan biến.
Tưởng Kỵ liếc nhìn cô một cái, ở nơi cô không thể thấy, ánh mắt anh trở nên vô cùng dịu dàng. Cô không biết anh đã kìm nén khổ sở thế nào mới có thể nhịn không xoa đầu cô rồi ôm cô thật chặt.
Kể từ khi cô trở về, anh mới như được sống lại. Đôi lúc Tưởng Kỵ cảm thấy, Tưởng Vọng Thư giống như một phần cơ thể anh, như một chiếc xương sườn của anh vậy. Khi cô không ở bên, anh luôn cảm thấy trống rỗng, như ở trong cơ thể có một kẽ hở nào đó. Chỉ cần cô ở bên cạnh, dù hai người không nói chuyện mà chỉ ngồi cùng nhau thôi thì anh cũng cảm thấy lòng mình bình yên.
Một túi lớn bò viên nhanh chóng được hai người hút chân không gọn gàng. Tưởng Kỵ hút chân không cho túi bò viên cuối cùng, rồi dọn dẹp đồ đạc gọn gàng.
Tưởng Vọng Thư đứng dậy khỏi sàn, đặt tấm lót trở lại vị trí cũ trên ghế. Khi ánh mắt cô lướt qua góc phòng khách, cô phát hiện bàn thờ đã biến mất.
Cổ họng Tưởng Vọng Thư nghẹn lại, cô dừng vài giây, quay đầu hỏi nhỏ Tưởng Kỵ: “Bàn thờ đâu rồi anh?”
Tưởng Kỵ liếc nhìn, giọng điệu bình thản: “À, anh dọn lên trên lầu rồi. Không cần thiết phải để ở đây mãi.”
Tưởng Vọng Thư khẽ đáp một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn chỗ vốn để bàn thờ giờ trống trơn, lòng cô dường như cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
