Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 41: Ngoại truyện



XUÂN MUỘN – 41

Ngoại truyện: Sáu năm của Tưởng Vọng Thư

Khi nhận được điện thoại của Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư đang ngồi trên bậc thềm trước cửa ký túc xá, mồ hôi nhễ nhại, trông rất luộm thuộm.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng, phía sau có in bốn chữ lớn “Giao hàng tận nơi”, vì trời nóng mà còn phải chạy ngược chạy xuôi nên chiếc áo khoác đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính bết vào da cô cùng với chiếc áo phông ngắn tay, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô nhíu mày, cúi đầu đếm lại một lần nữa xấp giấy giao hàng màu trắng trên tay.

Trưa nay cô đã giao hơn năm mươi đơn. Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên dạo gần đây có nhiều người đặt đồ ăn ngoài hơn, điều này lại tốt cho Tưởng Vọng Thư vì cô chỉ cần chạy một tòa nhà là có thể nhận được nhiều đơn hàng.

Tưởng Vọng Thư tính toán trong lòng số tiền kiếm được trưa nay, rồi lại tính số tiền cô đã tiết kiệm được, đã là một con số không nhỏ nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại còn trống rỗng.

Ba năm đại học, Tưởng Vọng Thư đều trải qua cuộc sống như vậy, học tập, ăn uống, làm thêm, ngủ. Cô không có thời gian dư dả để giao tiếp xã hội, ngay cả với bạn cùng phòng cũng ít nói chuyện. Cô biết bạn cùng phòng có lẽ sẽ nói vài lời không hay về mình sau lưng, ví dụ như chê cô sống cô lập chẳng hạn nhưng cô không quan tâm.

Tưởng Vọng Thư đôi khi cảm thấy, bản thân dường như chỉ còn là một cái xác rỗng tuếch đang cố gắng tồn tại. Dường như đã rất lâu rồi cô không cười, đừng nói là cười, ngay cả cảm xúc cũng không có biến động.

Khi cô ngồi trên bậc thềm ngẩn ngơ thì điện thoại của cô reo lên. Rất ít người gọi điện cho cô, ngoài bạn cùng phòng có việc gấp cần tìm cô thì chỉ có Tưởng Kỵ.

Tim Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên lỡ một nhịp. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiển thị người gọi là “Anh.”

Ngón tay cô hơi run rẩy, cô do dự vài giây rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, tiếng rè rè yếu ớt từ dòng điện trong tai nghe truyền vào tai cô, cùng lúc đó vang lên giọng nói trầm thấp của Tưởng Kỵ, gọi tên cô: “Nguyệt Lượng?”

Mũi Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên chua xót. Cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc chua xót đang dâng lên, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà “Dạ” một tiếng. Cô đưa điện thoại lại gần tai hơn, muốn nghe rõ giọng nói của Tưởng Kỵ.

Điện thoại hôm đó, Tưởng Kỵ ôn tồn nói chuyện với cô: “Em đang ở bên ngoài à? Sao không trả lời tin nhắn.”

Tưởng Vọng Thư khựng lại, sau đó vội vàng mở WeChat, lúc này mới phát hiện Tưởng Kỵ đã gửi cho cô một phong bao lì xì, ghi chú là “Chúc mừng sinh nhật.”

À… Hôm nay là sinh nhật cô sao? Tưởng Vọng Thư hơi ngẩn ngơ, Tưởng Kỵ vẫn đang nói chuyện với cô, có lẽ vì hôm nay là sinh nhật cô nên anh nói nhiều một cách lạ thường, nhiều hơn bất kỳ lần nào gọi điện cho cô trước đây: “Có ăn bánh kem chưa?”

Tưởng Vọng Thư cúi đầu, tay vô thức bấu lấy góc giấy của xấp hóa đơn giao hàng, cô cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc: “Dạ ăn rồi.”

“Ăn cùng bạn bè à?” Anh hỏi khẽ, hỏi đến nỗi Tưởng Vọng Thư không chịu nổi sự chua xót nơi hốc mắt, hỏi đến nỗi nước mắt đã quay cuồng trong mắt cô.

Cô cố gắng kìm nén giọng nói sắp nghẹn ngào để buông lời nói dối như thường lệ: “Dạ, ăn cùng bạn cùng phòng, là các bạn ấy đặt bánh cho em… bánh nhân xoài.”

Giọng Tưởng Kỵ trong điện thoại dường như lập tức thả lỏng: “Vậy là tốt rồi. Lát nhận lì xì xong, em xem thích cái gì thì mua nhé.

“Dạ.” Cô miễn cưỡng đáp lời, một góc hóa đơn giao hàng sắp bị cô bấu nát.

Hai đầu dây điện thoại im lặng vài giây, Tưởng Vọng Thư biết đến đây, cuộc điện thoại này nên kết thúc rồi, giọng cô trở nên gượng gạo: “Cảm ơn anh.”

Điện thoại cúp máy, Tưởng Vọng Thư nhìn giao diện trò chuyện WeChat với Tưởng Kỵ, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn. Cô hối hận rồi, cô không hề thích nơi này chút nào, cô nhớ Tưởng Kỵ, cô nhớ nhà.

Tưởng Vọng Thư run rẩy tay mở phần mềm đặt vé, đặt một vé tàu cao tốc về Bình Nam vào buổi chiều. Đặt xong, cô vùi đầu vào đầu gối, mắt vừa cay vừa đau nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng vài năm trước khi cô điền nguyện vọng. Điểm số đủ cao, cô muốn đi đâu cũng được. Cô ôm cuốn sách hướng dẫn điền nguyện vọng, cùng Tưởng Kỵ ngồi dưới sàn nhà trong phòng họ.

Tưởng Kỵ đã khoanh tròn tất cả các trường đại học tốt, gần Bình Nam có vài trường nhưng tầm mắt cô lại liên tục dừng ở những nơi xa hơn, Tưởng Kỵ nói chuyện với cô, cô cũng không để tâm.

Tưởng Kỵ dường như hiểu được, chỉ im lặng vài giây rồi anh liền nhẹ giọng nói, nhìn thử những nơi xa hơn đi, các trường đại học ở đó sẽ tốt hơn.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn Tưởng Kỵ thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dường như cho dù cô có làm gì thì anh cũng sẽ chỉ nhìn cô với sự khoan dung như vậy.

Cô không còn mặt mũi nào để đối diện anh cả.

Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu lên, rồi im lặng hoàn lại tấm vé tàu cao tốc đó. Cô nhận phong bao lì xì của Tưởng Kỵ, rồi nhét xấp hóa đơn đồ ăn mang đi vào túi, mang đi đưa cho người phụ trách chính.

Buổi chiều còn có tiết học, thế nhưng khi nộp xong hóa đơn giao đồ ăn và áo khoác thì cô lại quay đầu đi thẳng ra cổng trường. Trong ba năm đại học, đây là lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư trốn học.

Cô không có điểm đến, chỉ là không muốn dừng lại, vì một khi dừng lại là cô sẽ luôn suy nghĩ lung tung, luôn nghĩ đến việc quay về Bình Nam. Không biết đã đi bao lâu, có lẽ một hai cây số, cũng có lẽ ba bốn cây số, tầm mắt cô bị một cửa hàng nhỏ thu hút, tấm biển gỗ trên đó viết hai chữ “Tattoo” bằng thư pháp bay lượn.

Như có quỷ thần xui khiến, Tưởng Vọng Thư bước vào.

Có lẽ vì hôm nay là ngày làm việc, cũng có lẽ vì bây giờ là giữa trưa, trong tiệm không có một khách nào mà chỉ có một người phụ nữ rất trẻ, cô ta nhanh chóng tiến lên: “Muốn xăm mình à?”

Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Bây giờ có thể xăm được không?”

“Đương nhiên.” Người phụ nữ cười, không nói thêm gì. Cô gái trước mắt để mặt mộc, tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy, trông rất ngoan ngoãn như học sinh, vẻ mặt lại rất bình lặng. Cô làm nghề xăm mình đã nhiều năm, gặp đủ loại người nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ thân thiện hỏi Tưởng Vọng Thư: “Em muốn xăm hình gì?”

Tưởng Vọng Thư ngẩn người vài giây, mới nhẹ giọng nói: “Xăm một mặt trời đi.”

“Muốn xăm ở đâu vậy?”

Tưởng Vọng Thư nghĩ nên xăm ở một chỗ người khác không nhìn thấy đi, chính xác hơn là cô không muốn Tưởng Kỵ nhìn thấy. Vì vậy cô do dự vài giây, rồi lên tiếng nói: “Sau thắt lưng đi.”

Người phụ nữ thân thiện đề nghị: “Hình mặt trời có đơn giản quá không? Có thể thêm vài yếu tố khác, xăm ở sau thắt lưng sẽ đẹp hơn đó.”

Tưởng Vọng Thư suy nghĩ: “Vậy thì dưới mặt trời thêm chút dây leo đi.”

“Dây leo?” Người phụ nữ có chút ngạc nhiên. Thông thường, mặt trời thường được kết hợp với mặt trăng nhiều hơn. Nhưng vì khách hàng yêu cầu như vậy nên cô ấy bèn gật đầu: “Được, em có vội không? Không vội thì đợi chị một lát, chị sẽ vẽ phác thảo thiết kế cho em xem.”

Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Được.”

Cô cảm thấy suy nghĩ của mình đã bay bổng trên không trung, cho đến khi cô nằm sấp lên bàn xăm, cảm nhận được cơn đau nhói nhẹ truyền đến từ phía sau, cô mới cảm nhận được cảm giác được sống mãnh liệt.

Thêm dây leo dưới mặt trời, là vì cô giống như những sợi dây leo khó gỡ đó, kéo Tưởng Kỵ, quấn lấy Tưởng Kỵ, khiến anh dù vốn dĩ sáng rực nhưng lại không thể không vì cô mà rơi vào bóng tối, vĩnh viễn không thể tỏa sáng.

Cả đời này là cô có lỗi với anh.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, hình xăm ở sau thắt lưng theo thời gian cũng không còn ngứa nữa, cứ thế trở thành một phần cơ thể cô, trở thành một phần tình cảm không thể cho ai thấy của cô dành cho Tưởng Kỵ.

Sau khi tốt nghiệp, cô tìm việc cũng thuận lợi, công việc sau này cũng rất suôn sẻ, dù đôi khi có hơi mệt nhưng cô cũng không phàn nàn gì. Cô mỗi ngày đều sống cuộc sống theo đúng quy củ như vậy, Tưởng Kỵ thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho cô, nói những lời hỏi thăm khách sáo nhất.

Cô và Tưởng Kỵ, dường như đã trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.

Tưởng Kỵ không nhắc đến việc cô về Bình Nam, cô cũng không có mặt mũi để nhắc. Thỉnh thoảng cô cùng ông chủ đi tiếp khách uống say, cơ thể khó chịu, ý thức mơ hồ, cô luôn nghĩ đến Tưởng Kỵ, có lần khi say, cô thậm chí còn gọi nhầm vào số điện thoại của Tưởng Kỵ.

Lần đó cô uống rất nhiều, sợ làm Hà Giao Giao tỉnh giấc nên cô chỉ có thể đóng chặt cửa nhà vệ sinh, ngồi bệt trên sàn nhà vệ sinh một cách thảm hại. Vừa mới nôn một trận nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể khó chịu mà trong lòng cũng khó chịu.

Rượu luôn khiến người ta mất lý trí, đợi đến khi điện thoại được kết nối thì cô mới nhận ra mình đã làm gì, đang trong lúc phản ứng chậm chạp muốn cúp máy thì trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng của Tưởng Kỵ: “Nguyệt Lượng?”

Cô đột nhiên không nỡ cúp máy.

Nhân lúc men say đang lên, nhân lúc thần trí không rõ ràng, cô khàn giọng gọi Tưởng Kỵ là một tiếng “Anh”. Tưởng Kỵ nghe ra cô có gì đó không ổn, vội vàng liên tục hỏi cô sao vậy, hỏi cô bây giờ đang ở đâu.

Một câu “Nhớ anh” đã ở trên môi nhưng cô lại chỉ có thể nhai nát nuốt ngược vào bụng, nuốt đến nỗi cổ họng đau rát.

Cô ngã ngồi trên mặt đất, bất lực che mặt, nước mắt rơi ra từ kẽ tay, cuối cùng cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì mà giải thích: “Không sao, em ngủ mê thôi, vừa mới dậy không cẩn thận bấm nhầm gọi điện thoại.”

Tưởng Kỵ ở đầu dây bên kia dường như đã yên tâm hơn nhiều, do dự vài giây, anh vẫn không quên dặn dò: “Có chuyện gì thì nói với anh.”

Tưởng Vọng Thư đáp lời anh là “Dạ”, đợi đến khi điện thoại cúp máy thì cảm xúc của cô không thể kìm nén được nữa, cô ngồi trên mặt đất khóc lớn, khóc đến xé lòng, dường như muốn khóc cho hết những kìm nén của những năm qua.

Cô thật sự rất hối hận.

Năm thứ sáu sau khi rời xa Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư tự mình nhận thấy trạng thái của cô đã bắt đầu có chút không ổn. Cô bắt đầu mất ngủ bất kể ngày đêm, bắt đầu hay thất thần, bắt đầu mắc sai lầm trong công việc.

Cô biết mình có lẽ đã bị bệnh. Bằng không tại sao rõ ràng Hoa Thành đã vào xuân, thời tiết đã trở nên ấm áp nhưng cô lại luôn cảm thấy lạnh?

Khi cô lại một lần nữa ngồi trên bậu cửa sổ thất thần thì nhận được điện thoại của Tưởng Kỵ.

Giọng điệu anh bình tĩnh nói cho cô biết, Tưởng Tráng đã chết.

Cô sững sờ, rồi nghe anh chầm chậm nói, anh nhẹ nhàng gọi cô là “Nguyệt Lượng”, sau đó nói ra câu mà sáu năm nay anh chưa từng nói: “Về Bình Nam đi.”

Cô nắm chặt điện thoại, ngây ngốc mất mấy giây, mới khàn giọng nói “Được.”

Nếu không phải vì cuộc điện thoại này của Tưởng Kỵ, cô thật sự suýt nữa đã nghĩ rằng mùa xuân năm nay sẽ không tới.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...