Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 42: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)



XUÂN MUỘN – 42

Ngoại truyện: Quá khứ trong Tưởng Kỵ.

Tưởng Kỵ không nhớ rõ lắm chuyện hồi nhỏ của mình, dường như kể từ khi có ký ức thì anh đã ở trại trẻ mồ côi rồi.

Anh biết Viện trưởng ở đây không thích anh cho lắm, có lẽ vì anh ít cười, ít nói chuyện với người khác, cũng không ngọt ngào gọi bà là “mẹ” như những bé con khác. Anh từng lén nghe thấy Viện trưởng và các cô bảo mẫu ở đây nói chuyện, họ đều nói anh là một đứa nhỏ hơi đáng sợ.

Có lẽ vì vậy, khi Tưởng Tráng muốn đón anh khỏi trại trẻ mồ côi, Viện trưởng đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Chỉ là đổi một nơi để sống tạm bợ mà thôi, đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt. Lúc đó anh chỉ mới vài tuổi nhưng dường như đã hoàn toàn tê liệt với cuộc sống.

Anh không thích Tưởng Tráng, cũng không thích vợ của Tưởng Tráng, anh dường như bẩm sinh đã có một sự địch ý kỳ lạ với thế giới này, sự địch ý này hiện hữu từ ngày anh bị bỏ rơi, đã không thể nào xóa bỏ được, anh nghĩ mình sẽ cứ sống tạm bợ cô độc cả đời như vậy, cho đến ngày Tưởng Vọng Thư ra đời.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sống. Cô được Lâm Ý quấn trong chăn, là một cục bông nhỏ xíu, hai mắt tròn xoe, lấp lánh, cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, không khóc cũng không quấy. Anh như bị thôi miên, cứ nhìn cô mãi. Một lớn một nhỏ, cứ thế nhìn nhau một cách kỳ lạ. Cuối cùng Lâm Ý cười ngượng hai tiếng, nói Nguyệt Lượng có vẻ rất thích anh trai.

Anh trai. 

Cậu bé năm tuổi lẩm nhẩm từ này trong lòng, lại kỳ lạ cảm nhận được một sự mong chờ vô cớ.

Anh vẫn là một cậu bé không thích nói chuyện, chỉ là trái tim anh dường như từ ngày đó đã sống lại. Ánh mắt anh không tự chủ bị cục bông nhỏ bé đó thu hút, cô rất ít khóc, luôn im lặng mở đôi mắt sáng nhìn anh, anh không biết cô muốn nói gì, vì vậy cũng thường xuyên nhìn cô.

Vì sự xuất hiện của Tiểu Nguyệt Lượng mà bên trong Tưởng Kỵ đã có những sự thay đổi nhỏ bé, nhưng Tưởng Tráng thì không. Khi Lâm Ý còn đang ở cữ, hắn ta đã tiếp tục hành vi bạo lực của mình. Trước đây vào những lúc như thế này, Tưởng Kỵ luôn phớt lờ, có lẽ vì bản chất anh là một con người tàn nhẫn, hoặc cũng có thể khi đó anh chỉ là một bé con năm sáu tuổi, cho dù có muốn ngăn cản cũng không làm được gì.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ trong nhà đã có Tiểu Nguyệt Lượng. Tưởng Tráng nổi cơn điên không màng tất cả, có rất nhiều lần khi Lâm Ý còn đang ôm Tiểu Nguyệt Lượng dỗ dành thì nắm đấm của hắn đã lao tới.

Lâm Ý luôn theo phản xạ tự nhiên bảo vệ đứa bé trong lòng, đây là một trong số ít lần Lâm Ý phản kháng, Tưởng Tráng thấy vậy càng điên hơn, thậm chí còn giật bé con ra khỏi tay Lâm Ý, hắn sẽ bóp cổ hoặc ném đứa bé xuống đất.

Vào những lúc như thế này, Tưởng Kỵ không thể phớt lờ được nữa, anh dồn hết sức lực va vào người hắn, hay dùng hàm răng cắn vào cánh tay hắn, hoặc dùng gạt tàn đập hắn, có thể làm gì anh đều làm. Tưởng Kỵ không không sợ chết, cho dù răng cắn chảy máu đầm đìa, cho dù bị Tưởng Tráng đánh bầm dập, chỉ cần không làm hại Tiểu Nguyệt Lượng thì anh mặc cho Tưởng Tráng làm gì cũng được.

Cô bé còn quá nhỏ, cô bé còn chưa hiểu gì cả, chỉ biết mở đôi mắt lấp lánh nhìn anh, anh không thể để cô bé bị tổn thương được.

Khi Tiểu Nguyệt Lượng tròn một tuổi, cô bé đã nói câu đầu tiên, cô bé gọi anh là “Anh.” 

Đúng, câu đầu tiên cô bé nói không phải là mẹ, càng không phải là ba, mà là gọi anh.

Tưởng Kỵ có lẽ biết lý do, có lẽ vì Lâm Ý luôn dạy cô bé, nói đây là anh trai, anh sẽ bảo vệ con, Tiểu Nguyệt Lượng bé nhỏ đã ghi nhớ như vậy. Tưởng Kỵ đã sớm biết, từ trước khi cái tên Nguyệt Lượng xuất hiện, Lâm Ý đã muốn giao cô bé cho anh rồi.

Nhưng anh không quan tâm. Có Lâm Ý hay không có Lâm Ý, đối với anh không có gì khác biệt. Không biết từ lúc nào, trong mắt anh chỉ còn lại Tiểu Nguyệt Lượng.

Năm Tiểu Nguyệt Lượng sáu tuổi, Lâm Ý đã bỏ đi. Tiểu Nguyệt Lượng khóc rất nhiều, anh biết, Tiểu Nguyệt Lượng có lẽ cũng đã sớm hiểu chuyện như anh. Anh đưa cô bé đi mua bánh dày đường đỏ và thầm thề sẽ bảo vệ cô bé cả đời.

Cô bé thật sự rất ngoan, ăn xong bánh dày đường đỏ thì không khóc nữa. Chỉ là luôn luôn dè dặt gọi anh là “Anh trai”, rồi sờ lên những vết thương trên người anh.

Nuôi lớn một bé con không dễ dàng, Tưởng Tráng lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì ném cho họ một đống tiền, lúc xấu thì như muốn đánh chết anh. Nhưng may mắn là anh đã lớn lên từng ngày, từ lúc đầu có thể bảo vệ Nguyệt Lượng không bị thương, đã biến thành có thể phản kháng Tưởng Tráng, để bảo vệ bản thân anh cũng không bị thương.

Nhưng anh cũng có lúc sơ suất. Ngày hôm đó anh đi học về muộn hơn một chút, liền nhìn thấy Nguyệt Lượng của anh co ro trong góc tường run rẩy. Từ ngày đó trở đi, Tưởng Kỵ không đi học nữa. Anh chưa bao giờ hối hận về quyết định này, chỉ là hối hận mình đã không đưa ra quyết định này sớm hơn, nếu anh sớm nghỉ học, sớm về nhà thì có lẽ đầu gối của cô cũng sẽ không di chứng cả đời.

Tưởng Kỵ mười tám tuổi, một ngày phải làm mấy công việc. Buổi trưa trời nóng, lúc đó đi làm công nhân ở công trường thì lương cao nhất nên anh liền chọn ngay công việc đó. Công nhân ở công trường phần lớn là những người gã đàn ông lực lưỡng to con, họ cũng không nói chuyện văn hóa, quen biết rồi cũng chỉ hỏi Tưởng Kỵ có vợ chưa.

Anh nói chưa, suy nghĩ một chút rồi nói, anh có một em gái.

Công nhân ở công trường liền cười, cười đến nỗi điếu thuốc trên tay cứ rung rinh, ngay cả tàn thuốc cũng rơi xuống đất. Một gã đàn ông nói giọng nói địa phương cười mắng anh, nói có em gái thì làm được gì chứ, sau này cũng phải gả cho người khác làm vợ.

Tưởng Kỵ không nói một lời, chỉ là cắm đầu tiếp tục làm việc, trong lòng lại vô cớ cảm thấy không thoải mái.

Còn sớm lắm. Anh nghĩ, em gái anh mới mười mấy tuổi, chồng vợ gì cái tuổi này.

Ngày hôm đó trường của Tưởng Vọng Thư cho nghỉ học, bình thường buổi tối Tưởng Kỵ sẽ đi làm thêm ở quán ăn nhanh, hôm đó anh đã xin nghỉ để đi đón Tưởng Vọng Thư tan học. Năm đó Tưởng Vọng Thư chỉ mới học lớp 7, đáng lẽ phải là lứa tuổi không có áp lực học hành nhưng chẳng hiểu sao bài tập của cô lại làm mãi không hết. Tưởng Kỵ hiểu vì sao cô lại cố gắng như vậy nên anh không nói gì, chỉ là nghĩ tối nay phải làm cho cô chút đồ ăn ngon, rồi đưa cô đi dạo một vòng.

Tưởng Vọng Thư ngồi phía sau xe điện của anh như mọi khi, anh đã đi đường vòng để đưa cô đi mua bánh dày đường đỏ. Cô gái nhỏ nhắn ngồi phía sau anh ăn, anh nghe thấy tiếng túi ni lông đựng bánh dày đường đỏ trong tiếng gió yếu ớt, cả hai không nói gì nhưng khoảnh khắc đó anh lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Khi xuống xe, anh thấy sắc mặt của Tưởng Vọng Thư đột nhiên thay đổi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, cả khuôn mặt trong chốc lát trở nên tái nhợt. Anh vô cùng lo lắng, liên tục hỏi cô có chuyện gì.

Anh thấy khuôn mặt gầy gò của cô không còn chút máu, thấy cô run rẩy chỉ tay về phía sau xe điện, giọng nói đầy sự bối rối và áy náy, cô nói: “Anh ơi, làm sao bây giờ, bị bẩn rồi.”

Anh nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một vệt máu trên yên sau xe điện màu nâu. Trong chốc lát, Tưởng Kỵ đã mơ hồ hiểu ra, em gái anh đã đến kỳ kinh nguyệt.

Anh nhẹ nhàng an ủi cô, nói không sao, em vào trong trước đi, anh sẽ xả nước, rất nhanh sẽ sạch thôi. Cô ngập ngừng đáp lời, cả người trông đờ đẫn.

Anh rửa sạch vệt máu đó, rồi lên mạng tìm thông tin, loay hoay một lúc lâu, cuối cùng nấu cho cô một nồi nước gừng đường đỏ.

Cô trông có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng nghĩ, đang lớn dần rồi phải không? Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để xem làm sao nuôi em gái thành một cô gái lớn.

Trằn trọc không ngủ được cả đêm, ngày hôm sau Tưởng Kỵ kéo cô đi ra ngoài nói: “Đi thôi, đưa em đi mua đồ lót mới.”

Sau này Tưởng Kỵ hồi tưởng lại, lúc đó anh có lẽ ngoài vai trò anh trai, anh còn đặt mình vào vai trò của một người cha. Anh chưa từng làm anh trai nên luôn lo lắng, sợ mình làm sai, sợ mình không nuôi dạy tốt Tưởng Vọng Thư.

Nhưng dần dần, anh dường như đã lệch khỏi vai trò anh trai.

Từ khi nào vậy? Từ khi nào anh bắt đầu có những suy nghĩ bẩn thỉu với Tưởng Vọng Thư?

Tưởng Kỵ không nhớ rõ nữa. Có lẽ là lúc Tưởng Vọng Thư học lớp 11, có một lần cô bị sốt cao, lúc mê sảng cứ nằng nặc đòi anh ngủ cùng, còn đòi chui vào áo của anh, sờ loạn trên người anh, nói anh mát mẻ, dễ chịu, hoặc cũng có lẽ là vào kỳ nghỉ hè lớp 12, cô chê trời nóng, trong phòng của hai người mà cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, ngay cả áo lót cũng không mặc, đôi khi anh có thể nhìn thấy rõ ràng hai điểm nhô lên trên ngực cô; hoặc cũng có lẽ là lúc cô vừa lên lớp 12, có một lần cô thi không tốt, ngồi một mình trong phòng không nói lời nào, anh muốn an ủi cô, cô lại đột nhiên đưa tay ôm lấy eo anh, đầu dụi vào eo anh, rồi buồn bã nói xin lỗi với anh…

Quá nhiều.

Lúc này để anh nghĩ, để anh đếm thì anh mới phát hiện mình căn bản không đếm xuể. Dường như trời sinh anh đã bị Tưởng Vọng Thư thu hút, bất kể là đôi mắt lấp lánh của cô lúc mới sinh, hay là sau này khi cô dần lớn lên, ánh mắt cô vẫn chỉ tin tưởng anh.

Tưởng Vọng Thư thi đại học rất tốt, anh rất yên tâm, rất vui mừng. Thật ra anh vốn đã nghĩ xong rồi, có một trường đại học rất tốt cách Bình Nam không xa, thành phố đó là một thành phố xa lạ, khí hậu lại không dễ thích ứng, đợi anh xử lý xong chuyện bên này, nếu cô bằng lòng thì anh sẽ đến gần trường đại học của cô mở một cửa hàng, rồi thuê một căn nhà nhỏ, như vậy mỗi ngày họ đều có thể ăn cơm cùng nhau. Nếu cô không bằng lòng, vậy thì anh sẽ thỉnh thoảng ngồi xe qua nhìn cô một cái, xem cô có ăn cơm cho tốt, sống cho tốt không.

Thế nhưng cô lại muốn đi đến một nơi xa như vậy. Anh suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, có lẽ là vì cô quá ghét nơi này nên ngay cả anh cũng không muốn nhìn thấy nữa.

Như vậy cũng tốt. Anh liều mạng tự thuyết phục mình, sau đó ngày hôm sau giả vờ như không có chuyện gì mà quay sang khuyên cô, nói trường đại học đó rất tốt, xa một chút cũng không có vấn đề gì.

Rồi cô thật sự đã đi, đi một lần là đi luôn sáu năm.

Anh thật sự rất nhớ cô, đôi khi nhớ đến mức trái tim thắt lại đau nhói. Thế nhưng anh không dám làm phiền cô, càng không dám đi tìm cô, anh sợ cô biết, sợ cô sẽ ghét anh phiền, sợ cuối cùng ngay cả làm anh trai của cô anh cũng không làm được nữa.

Trong sáu năm này, anh ăn những món cô từng yêu thích, xem đi xem lại những đoạn tin nhắn ít ỏi của hai người, dựa vào những cuộc gọi ngắn ngủi thỉnh thoảng để xoa dịu nỗi nhớ. Anh còn tưởng mình sẽ cô đơn cả đời, tưởng rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng may mắn là cuối cùng cô đã quay về, may mắn là mọi thứ vẫn chưa muộn.

[HẾT]

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...