Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 9



XUÂN MUỘN – 09

“Đồ bất hiếu.”

Tưởng Vọng Thư bỗng nhớ đến câu chuyện mà Hà Giao Giao từng kể cho cô.

Đêm hôm đó, cả hai đều uống chút rượu. Ánh mắt của cô gái vốn luôn hoạt bát vui vẻ bỗng dần u ám. Hà Giao Giao đưa cho Tưởng Vọng Thư xem một tấm ảnh chụp một đôi tình nhân đang ôm nhau cười rạng rỡ. Hà Giao Giao cười gượng gạo: “Trông hợp nhau lắm phải không? Bạn gái mới của anh ấy đó.”

Đó là bạn trai cũ của Hà Giao Giao, người cô đã yêu suốt sáu năm rồi chia tay hai năm trước. 

Trước đây, Hà Giao Giao từng kể với Tưởng Vọng Thư rằng họ quen nhau hồi đại học, yêu nhau từ năm nhất. Tính tình hai người rất hợp nhau, bốn năm đại học ngày nào cũng ngọt ngào như lúc mới yêu, là cặp đôi hình mẫu trong mắt mọi người.

Nhưng mối tình đẹp đẽ ấy tan vỡ sau khi họ tốt nghiệp. Hai năm yêu xa, hàng nghìn cây số cách trở đã bào mòn hoàn toàn tình cảm giữa họ.

Tưởng Vọng Thư từng hỏi Hà Giao Giao lý do chia tay là gì và cô ấy trả lời rằng vì một chiếc bánh đậu đỏ.

Đến tận bây giờ, Tưởng Vọng Thư vẫn nhớ như in hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Hà Giao Giao lúc đó: “Đó có lẽ là lần cuối bọn tao gặp nhau. Khi anh ấy đến tìm tao, anh ấy chưa ăn sáng nên tao đi mua cho anh một ly sữa đậu nành và một chiếc bánh đậu đỏ. Ngày trước anh ấy rất thích ăn bánh đậu đỏ nhưng hôm đó anh chỉ ăn vài miếng rồi bảo giờ anh không thích nữa.”

“Cũng trong khoảnh khắc ấy, tao mới nhận ra ánh mắt anh ấy nhìn tao sao xa lạ vô cùng. Tao chợt hiểu ra những đoạn chat hàng ngày đã thưa thớt dần, hóa ra tao đã biến mất khỏi cuộc sống của anh từ lâu lắm rồi.”

“Hôm đó khi tao đề nghị chia tay, anh ấy đồng ý ngay, gần như không chút do dự. Có lẽ mối tình này cũng khiến anh mệt mỏi lắm rồi.” Hà Giao Giao bỗng cười tự giễu: “Buồn cười nhỉ? Chỉ vì một chiếc bánh đậu đỏ mà lại chia tay.”

Đúng vậy, chỉ vì một chiếc bánh đậu đỏ, sao có thể chỉ vì thế mà chia tay? Lúc đó Tưởng Vọng Thư không thực sự hiểu, cô chỉ có thể an ủi bằng cách ôm lấy bạn mình, nhưng giờ phút này, cô mới chợt hiểu ra.

Tất nhiên không chỉ là vấn đề khẩu vị có thay đổi hay không, mà là bởi vì trong sự thay đổi khẩu vị ấy, Hà Giao Giao đã nhận ra mình đang dần trở nên xa cách trong cuộc sống của người mà cô yêu.

Chính vì khoảng cách không thể bù đắp này đã khiến cô cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.

Mới có hai năm thôi mà đã như vậy, còn bọn họ đã sáu năm chưa gặp nhau, thậm chí ngay cả điện thoại cũng hiếm khi gọi. Hai con người vốn ít lời, cộng thêm những cảm xúc dồn nén thường xuyên đè nặng lên trái tim Tưởng Vọng Thư nên đôi khi trong cuộc gọi, ngay cả một tiếng “Anh” cô còn chẳng dám gọi, huống chi là trò chuyện với Tưởng Kỵ.

Hai người trở nên xa cách như bây giờ, biết trách ai đây?

Tất cả đều là lỗi của cô, là do cô đã cố gắng chạy trốn khỏi mọi thứ nơi đây nhưng lại quên rằng trong đó còn có cả Tưởng Kỵ.

Tưởng Vọng Thư cúi đầu, cố gắng kìm nén những cảm xúc sắp vỡ òa, vội vàng ăn một miếng nhưng chẳng cảm nhận được hương vị gì.

Tưởng Kỵ không động đũa, anh quan sát biểu cảm của Tưởng Vọng Thư rồi hơi nhíu mày: “Không ngon à?”

Tưởng Vọng Thư lắc đầu, muốn khen ngợi nhưng khi mở miệng lại thấy giọng mình khô khốc: “Rất ngon.”

Do cô đang cúi gằm mặt xuống nên Tưởng Kỵ không nhận ra tâm trạng khác thường của cô, chỉ thấy rau thơm trong chén cô bị gạt sang một bên nên anh hỏi: “Em không ăn rau thơm à?”

Tưởng Vọng Thư khựng lại, cổ họng nghẹn ứ trong tích tắc. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, vừa định lắc đầu thì chén của cô đã bị Tưởng Kỵ lấy đi, anh gắp hết rau mùi ra rồi bỏ vào tô mình.

Tưởng Vọng Thư vẫn đang cầm đũa, chiếc đũa lơ lửng giữa không trung, nhìn có vẻ bối rối như chính tâm trạng cô lúc này.

Rõ ràng chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao cô lại biến nó thành một cảnh tượng sầu muộn thương tâm như thế này? 

Tưởng Vọng Thư tự trách bản thân vì để cho những cảm xúc kia dâng trào, nhận ra tâm trạng của mình đang nhạy cảm và khó hiểu vô cùng. Đôi mắt cứ thế đỏ lên, cô chỉ có thể nhìn Tưởng Kỵ gắp hết rau mùi trong chén mình sang tô của anh.

Tưởng Vọng Thư lén nhìn anh, trên khuôn mặt anh không có chút biểu cảm nào thừa thãi, dường như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Dáng vẻ thư thái đó khiến trái tim Tưởng Vọng Thư cũng vô cớ trở nên nhẹ nhõm theo.

Không sao cả. 

Tưởng Vọng Thư tự nhủ trong lòng, cô đã trở về rồi, sau này họ còn có rất nhiều thời gian bên nhau. Hiện tại Tưởng Kỵ vẫn quan tâm đến cô như trước kia, phải không? 

Còn những chuyện khác, có thể từ từ tính sau.

Nghĩ vậy, lòng Tưởng Vọng Thư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô đón lấy chén mì bò mà Tưởng Kỵ đã lấy đi rau thơm, ngoan ngoãn nếm thử một miếng nữa. Lần này, biểu cảm trên mặt cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Tưởng Kỵ liếc nhìn cô một cái, rồi mới bắt đầu động đũa.

Trong lòng anh không có suy nghĩ gì thừa thãi, dù anh hơi ngạc nhiên khi thấy Tưởng Vọng Thư không còn thích ăn rau thơm như trước kia nữa nhưng cũng chỉ coi đó là một chuyện nhỏ bình thường. Cô thích ăn thì anh sẽ lấy cho cô, nếu cô không thích thì thôi.

Anh không có yêu cầu gì cao về ăn uống, miễn là no bụng là được. Bây giờ cho thêm rau thơm, cũng chỉ vì trước đây cô thích ăn, anh muốn thử khẩu vị mà cô ưa thích, nếm thử một lần thấy cũng tạm được nên cứ thế mà ăn.

Nhìn Tưởng Vọng Thư ăn rất ngon miệng, đôi mày cau cau của Tưởng Kỵ cũng giãn ra một chút.

Sáu năm không gặp, cô lại gầy đi nhiều, dù mặc áo dày nhưng anh vẫn có thể nhận ra cằm đã nhọn hơn trước. Chắc mấy năm nay ở ngoài cô lại không ăn uống đầy đủ.

Tưởng Kỵ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau. Lúc gọi điện với cô, lẽ ra anh nên dặn dò cô nhiều hơn, phải chú ý ăn uống hơn, chỉ có điều anh vụng về, có những lời quan tâm cứ bên môi rồi lại không nói ra được.

Sau này phải nấu nhiều món ngon cho cô ăn. Tưởng Kỵ nhìn thoáng qua người đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn trước mặt, lòng anh mềm lại.

Hai người họ ăn xong, dọn dẹp chén bát xong xuôi thì đã hơn bảy giờ. Những ngày đầu xuân thường ngắn ngủi, trời bên ngoài đã tối, lại còn có tuyết rơi. Khi họ chuẩn bị về nhà thì bên ngoài cửa hàng bỗng vang lên tiếng lộp bộp.

Tưởng Vọng Thư giật mình, cô vô thức nhìn về phía phát ra tiếng động, âm thanh đó giống như có thứ gì đập vào cánh cửa sắt của cửa hàng, hình như là…trứng gà.

Chuyện gì thế? Có ai đến gây sự sao? Nhưng… Tưởng Kỵ sao lại có thể kết thù với người khác được?

Tiếng động lộp bộp vẫn tiếp tục vang lên, trở nên đặc biệt chói tai trong không gian yên tĩnh.

Tưởng Vọng Thư nhìn về phía Tưởng Kỵ, anh đứng dậy với vẻ mặt điềm tĩnh hướng về phía cửa, anh khẽ nói với cô: “Cứ ngồi yên trong này, để anh ra ngoài xem sao.” Lời vừa dứt, Tưởng Vọng Thư còn chưa kịp phản ứng thì Tưởng Kỵ đã bước nhanh về phía cửa, không chút do dự giật mạnh cánh cửa mở ra.

Trong bóng tối, kẻ đang đứng ném trứng trước cửa bị bất ngờ bởi cánh cửa đột ngột mở ra, hắn không kịp thu tay lại khiến quả trứng trong tay đập mạnh vào người Tưởng Kỵ. Vỏ trứng vỡ tan trước ngực anh, lòng đỏ vàng chảy loang lổ trên chiếc áo đen.

Ngay khi quả trứng vừa chạm người, Tưởng Kỵ đã lao tới khống chế kẻ ném trứng, ghì hắn xuống đất. Tên kia còn chưa kịp hoàn hồn, bởi lẽ hắn hoàn toàn không ngờ trong cửa hàng lại có người, còn đang định giãy giụa thì Tưởng Kỵ đã quát lớn vào bên trong: “Gọi cảnh sát!”

Kẻ bị ghì dưới đất mặt mày tái mét, lập tức lắc đầu cầu xin: “Đừng! Đừng mà đại ca, mình nói chuyện tử tế đi —” 

Gã đàn ông cố gắng vùng vẫy nhưng với thân hình chỉ dưới 1m7 thì nhìn hắn chẳng khác nào một con gà con trước vóc dáng lực lưỡng gần 1m9 của Tưởng Kỵ. Hắn gần như không thể nhúc nhích, tay bị khóa chặt sau lưng với lực đạo như muốn bóp nát cổ tay.

Tưởng Vọng Thư chạy ra từ phía trong, điện thoại trên tay đã bấm sẵn số cảnh sát nhưng chưa gọi. Thấy ánh mắt ra hiệu của Tưởng Kỵ đang quỳ dưới đất, cô hiểu ý ngừng ngón tay trên màn hình.

Cô nương theo ánh đèn từ cửa hàng chiếu ra mà nhìn Tưởng Kỵ, cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên rõ rệt vì dùng sức, bám chặt vào chiếc áo ngắn tay. Hàm anh căng cứng, biểu cảm trên mặt trông có chút dữ tợn, thế mà Tưởng Vọng Thư lại cảm thấy tai mình nóng lên, nhịp tim cũng vô thức đập nhanh hơn.

Cô cố gắng tập trung tâm trí để nghe cuộc đối thoại của họ.

Tưởng Kỵ hỏi người đàn ông kia ai là kẻ chủ mưu. Người đàn ông bị dọa run rẩy bởi sức mạnh của Tưởng Kỵ cùng lời đe dọa báo cảnh sát, liền khai ra hết mọi chuyện:

“Chính là ông chủ quán mì bò ở ngõ Sơn Bạch. Ông ta đưa tôi năm trăm tệ, bảo tôi đợi đêm xuống không có ai thì ném trứng vào cửa hàng anh, còn phải xịt sơn lên cửa, viết chữ ‘đồ bất hiếu’ nữa.”

Tưởng Vọng Thư giật mình, ánh mắt cô dừng ở bên cạnh tay người đàn ông dưới đất, nơi đó quả nhiên có đặt một chai sơn màu đỏ. 

Nét mặt cô trầm xuống.

Nghe đến đây Tưởng Kỵ đã hiểu, đơn giản chỉ là đối thủ ghen tị vì cửa hàng nhà anh làm ăn phát đạt, cố tình thuê người đến gây sự mà thôi. Quán mì bò ở ngõ Sơn Bạch mấy năm trước làm ăn cũng khá tốt nhưng từ khi cửa hàng nhà anh mở ra, số lượng khách đã giảm đi nhiều. 

Nhiều người nói quán mì bò ngõ Sơn Bạch quá keo kiệt, mỗi lần chủ quán chỉ cho một chút thịt bò, cùng giá tiền nhưng đến quán Tưởng Kỵ thì lại ăn được nhiều hơn, đương nhiên khách hàng đều đổ xô về phía này.

Hơn nữa còn một điểm nữa, mọi người đều biết ông chủ Tưởng rất chú trọng vệ sinh, không chỉ nguyên liệu sạch sẽ, mà chén bát bàn ghế cũng được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng. Vệ sinh là điều kiện cơ bản nhất để một quán ăn phát triển lâu dài, mọi người đến quán Tưởng Kỵ ăn cũng thấy an tâm hơn nên càng sẵn lòng quay lại.

Nhưng làm ăn tốt đương nhiên sẽ có kẻ ghen ghét, mấy năm nay thi thoảng sẽ có người đến gây sự, Tưởng Kỵ cũng chẳng phải dạng vừa, anh cứng rắn đối phó với tất cả, hoặc thẳng thừng báo cảnh sát, hoặc quẳng mấy kẻ gây rối ra ngoài.

Với thân hình cơ bắp cuồn cuộn của anh, chẳng cần nói gì, chỉ cần đứng đó trợn mắt lên thì người ta cũng đã sợ khiếp vía nên mấy năm nay số kẻ đến gây sự rất ít, lúc mới khai trương còn có vài người, hai năm gần đây hầu như không còn nữa.

Chỉ là mấy ngày này đúng lúc có tang lễ Tưởng Tráng, lời ra tiếng vào nhiều, có kẻ đánh hơi thấy cơ hội gây rối nên đương nhiên sẽ tranh thủ ghé thăm.

Đồ bất hiếu?

Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư đang đứng ở cửa, mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại nghĩ: anh không tự tay giết Tưởng Tráng thì đã là tận nghĩa với ông ta lắm rồi.

_

Ngọt: tò mò quá, đọc tới đây không biết chuyện gì đã xảy ra với bé Thư T.T

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...