Đỏ tai.
Cuối cùng, Tưởng Kỵ cũng thả người đó đi.
Người kia quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, nói rằng trên còn có mẹ già, dưới còn có con thơ, chỉ vì muốn kiếm chút tiền nên mới nhắm mắt làm bậy, gã liên tục van xin Tưởng Kỵ tha cho mình. Tưởng Kỵ mặt lạnh như tiền, ban đầu vẫn định tiếp tục dẫn người này đến đồn cảnh sát nhưng hắn đột nhiên di chuyển hướng, quay sang trước mặt Tưởng Vọng Thư, khóc lóc cầu xin cô tha mạng.
Tưởng Vọng Thư bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình, vô thức lùi lại một bước nhưng ngay sau đó cô lập tức bình tĩnh trở lại, lắc đầu với Tưởng Kỵ, ánh mắt lạnh lẽo gần như y hệt anh: “Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy.”
Họ thương hại hắn nhưng ai sẽ thương hại họ đây? Hắn làm sai, còn bọn họ đã làm gì sai sao?
Tưởng Vọng Thư chưa bao giờ cho mình là người lương thiện. Dù có tốt bụng đi nữa, lòng tốt cũng nên đặt đúng chỗ, còn kẻ này thì tốt ở chỗ nào?
Những người xung quanh dường như đều vội vàng gán cho họ hai chữ “bất hiếu” nhưng đâu ai biết rằng Tưởng Tráng căn bản không xứng làm cha, người ta rõ ràng không biết câu chuyện đằng sau gia đình họ nhưng lại tự ý dùng cái gọi là đạo hiếu truyền thống để phán xét hai người họ.
Tưởng Vọng Thư đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra vào lễ tang hôm đó, cô nên khắc hai chữ súc sinh lên hũ tro cốt của Tưởng Tráng, để tất cả mọi người đều biết ông ta là dạng người gì.
Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy hơi lạnh, cô đưa tay kéo chặt chiếc áo khoác nhưng gió lạnh bên ngoài vẫn không ngừng ùa vào bên trong. Tưởng Kỵ để ý đến động tác khoác áo của cô, anh dừng lại một giây, đột nhiên buông tay khỏi người đàn ông dưới đất: “Đi đi, đừng để tao thấy mặt mày lần nữa.”
Trời lạnh thế này, nếu đến đồn cảnh sát, Tưởng Vọng Thư cũng phải đi theo, không biết xử lý xong thì sẽ mất bao nhiêu thời gian. Chiều nay khi ra ngoài trời còn có nắng, ấm hơn bây giờ nhiều nên chắc chắn cô mặc không đủ ấm, giờ chắc đang lạnh lắm rồi, ở ngoài lâu thêm nữa, anh sợ cô sẽ bị cảm.
Người đàn ông dưới đất nghe rõ lời Tưởng Kỵ, quay đầu nhìn anh với ánh mắt khó tin, rồi lập tức hiểu ra, hắn loạng choạng đứng dậy rồi chạy mất hút, nhanh như sợ Tưởng Kỵ đổi ý.
Tưởng Kỵ đứng thẳng người lên, nói khẽ: “Vào trong trước đi, bên ngoài lạnh.”
Họ bước vào cửa hàng. Dưới ánh đèn sáng rực, vết bẩn từ trứng gà trên ngực Tưởng Kỵ càng trở nên rõ rệt hơn.
Tưởng Vọng Thư vội vàng lấy hai tờ khăn giấy trên bàn, giơ tay lau cho Tưởng Kỵ. Khi bàn tay cô áp lên ngực anh qua lớp khăn giấy mỏng manh, Tưởng Vọng Thư chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dù cách một lớp khăn giấy và chiếc áo ngắn tay mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận được sự săn chắc của cơ bắp dưới đầu ngón tay. Mỗi lần cô ấn nhẹ, khối cơ nổi lên rồi lại lún xuống, khăn giấy di chuyển nhẹ nhàng, đầu ngón tay cô lướt qua những đường nét rắn rỏi trên ngực anh…
Phía trên họ có một bóng đèn huỳnh quang trắng, ánh sáng phát ra hơi chói mắt, khiến Tưởng Vọng Thư cảm thấy hơi choáng váng. Dĩ nhiên, cảm giác nóng bừng trên má cô chắc chắn không phải do ánh đèn trên đầu.
Tưởng Kỵ cúi mắt nhìn người đang chăm chú lau vết trứng trước mặt. Đôi môi cô hơi mím lại, dường như đang không vui, những sợi lông tơ trên khuôn mặt đáng yêu càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn. Vẻ mặt lạnh lùng ban nãy của Tưởng Kỵ cũng dịu dần đi, đồng thời anh nhận ra phần dưới cơ thể mình đang có phản ứng đáng xấu hổ, chỉ vì những ngón tay mềm mại của cô đã chạm vào ngực mình.
“Được rồi.” Anh khẽ ngăn cô lại, giọng nói anh hơi khàn: “Về nhà rồi xử lý sau.”
Tưởng Vọng Thư đáp lại, giọng điệu có vẻ không vui: “Sao anh lại thả hắn ta đi chứ?”
Tưởng Kỵ không giải thích gì, chỉ nói nhỏ: “Ngày mai đi ném trứng vào cửa hàng nhà đó, em đi không?”
Tưởng Vọng Thư trả lời không chút do dự: “Đi.”
Ánh mắt Tưởng Kỵ lóe lên chút vui vẻ, yết hầu anh lăn nhẹ, cuối cùng không nhịn được mà xoa nhẹ lên tóc Tưởng Vọng Thư: “Đi, mình về nhà thôi.”
Cảm giác mềm mại lướt qua trên đầu, Tưởng Vọng Thư giật mình, cô vô thức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tưởng Kỵ. Ánh mắt anh dịu dàng, ấm áp, khác xa với vẻ mặt lúc nãy khi đè người kia xuống. Bên tai lại văng vẳng tiếng Tưởng Kỵ nói khẽ “Về nhà thôi” mà lòng Tưởng Vọng Thư xao động, cô ngước nhìn anh, khẽ đáp: “Dạ.”
Tưởng Kỵ quả thực rất thích sạch sẽ, việc chịu đựng vết bẩn trên áo suốt đường về nhà đã là giới hạn của anh. Vừa về đến nơi, anh liền bước thẳng vào nhà tắm.
Tiếng nước ào ào vang bên tai, Tưởng Vọng Thư chợt nhận ra: Tưởng Kỵ vào nhà tắm hình như quên mang theo quần áo thay.
Người trong nhà tắm dường như cũng muộn màng nhận ra điều này, tiếng nước ngừng một chút. Tưởng Vọng Thư nghe thấy Tưởng Kỵ cất giọng gọi cô: “Nguyệt Lượng.” Cô đáp lời rồi bước chậm đến bên cửa nhà tắm.
“Anh quên lấy quần áo rồi.” Giọng anh có vẻ bất lực: “Quần áo phơi ở ban công, lấy giúp anh được không?”
Tưởng Vọng Thư đáp “Dạ”, đầu óc còn chưa kịp định thần nên hỏi một cách chậm chạp: “Lấy cái gì anh?”
Bên trong nhà tắm im lặng một lúc: “Chỉ cần lấy cái quần dài và áo ngắn tay đang phơi ở ban công, với lại… lấy giúp anh cái q**n l*t.”
q**n l*t.
Nghe thấy hai chữ này, Tưởng Vọng Thư cảm thấy mặt mình nóng lên, cô ngừng lại hai giây rồi mới chậm rãi đáp: “Dạ.”
Người trong nhà tắm đang tr*n tr**ng, trên người còn dính đầy bọt xà phòng chưa kịp rửa sạch. Vòi nước nóng vừa được tắt đi, trong nhà tắm không bật lò sưởi nên hơi lạnh. Tưởng Kỵ nghe tiếng bước chân “Thình thịch” leo cầu thang gỗ vang bên tai, rồi mới mở lại vòi nước nóng để rửa sạch bọt xà phòng trên người.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Chà, cũng lịch sự nhỉ…
Ánh mắt Tưởng Kỵ lấp lánh niềm vui. Trước đây cô cũng đã từng lấy đồ cho anh nhưng toàn đứng ngoài cửa gọi anh mở cửa, còn hôm nay lại biết gõ cửa cơ đấy…
Tưởng Kỵ tắt vòi hoa sen, cửa nhà tắm hé ra một khe nhỏ. Cánh cửa nhà tắm cũ kỹ kêu cót két một tiếng, Tưởng Vọng Thư dường như đang tì tay lên cửa, trong chớp mắt cánh cửa mở ra, Tưởng Vọng Thư mất thăng bằng, ngã nhào vào bên trong nhà tắm.
Mặt Tưởng Kỵ biến sắc, anh không kịp nghĩ đến việc bản thân đang không mặc quần áo mà vội vàng đưa tay đỡ lấy Tưởng Vọng Thư. Cánh tay trần của anh ôm chặt lấy eo cô, khiến toàn thân Tưởng Vọng Thư áp sát vào người Tưởng Kỵ, hoàn toàn dựa vào cú đỡ của anh mới không bị ngã. Cô vẫn chưa hết hoảng hốt, đầu óc choáng váng chưa kịp định thần.
“Em có sao không?” Giọng nói có chút gấp gáp vang lên bên tai khiến Tưởng Vọng Thư bừng tỉnh.
Tưởng Kỵ không mặc quần áo.
Không chỉ phần trên, mà phần dưới cũng không.
Bàn tay cô chống lên cơ ngực đầy đặn của anh, cảm giác trơn mềm không thể phớt lờ. Trong tầm mắt là thân hình tr*n tr** với cơ ngực săn chắc, vai rộng eo thon, từng đường cơ bắp đều cuốn hút và hoàn hảo. Nhìn xuống dưới nữa…
Tai Tưởng Vọng Thư gần như ngay lập tức đỏ ửng. Cô vội vàng hoảng hốt thoát khỏi vòng tay anh, vội vàng quay lưng lại: “Không… không sao…”
Tưởng Vọng Thư bối rối đến mức không biết phải làm gì, chỉ có thể cúi xuống nhặt chiếc áo rơi dưới đất. Chiếc áo đã thấm nước trở nên ướt sũng: “Áo ướt rồi…”
Cô thầm cảm ơn vì mình đang quay lưng lại, nếu không anh chắc chắn sẽ nhận ra khuôn mặt mình đã đỏ như gấc chín.
Cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu khiến Tưởng Vọng Thư cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, cô lao ra ngoài như đang chạy trốn: “Anh… anh tắm trước đi, để em đi lấy quần áo khác cho anh.”
Yết hầu Tưởng Kỵ lăn nhẹ. Anh khẽ đáp, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã của cô leo lên cầu thang như có ai đang đuổi theo.
Anh nhìn con ốc lỏng lẻo trên cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đóng lại. Tiếng cót két kỳ lạ lại vang lên trong không gian yên ắng.
“Sao hôm nay lại hỏng nhỉ.” Tưởng Kỵ lắc đầu bất lực, tay ấn nhẹ vào chỗ đang phản ứng dưới thân, dừng lại hai giây rồi vặn nút nước lạnh xối thẳng lên người.
Trước mắt anh hiện lên hình ảnh đôi tai đỏ ửng không che giấu nổi của Tưởng Vọng Thư lúc nãy.
Không biết cô đã nhìn thấy chưa.
Vừa thoáng nghĩ đến khả năng đó trong đầu, nơi vừa mới nguội đi vì nước lạnh lại không biết xấu hổ mà hồi phục. Tưởng Kỵ gần như dốc hết sức mạnh ý chí mới kìm được việc nghĩ đến khuôn mặt cô mà đưa tay xuống dưới thân mình.
Điều đó thật quá bẩn thỉu.
Anh tự cảnh cáo bản thân trong lòng rằng không được làm thế, hơn nữa, Tưởng Vọng Thư lát nữa sẽ mang quần áo cho anh, nếu cô vô tình bắt gặp cảnh anh đang thở gấp, có lẽ cô thật sự sẽ tránh mặt anh mất.
Cứ coi như đây là một tình huống khó xử đi, Tưởng Kỵ vừa nghĩ thế trong lòng, vừa không kiềm được cơn nóng bừng đang lan ra khắp người, ngay cả nước lạnh cũng không dập tắt được tâm trạng bồn chồn của anh.
Không biết bao lâu sau, cửa nhà tắm lại bị gõ.
Lần này người ngoài cửa đã khôn hơn, không đặt tay lên cửa mà giơ quần áo lên không trung, đợi anh thò tay ra lấy.
Tưởng Kỵ nhận lấy quần áo, nhanh nhẹn mặc vào, để vạt áo rộng che đi chỗ nào đó vẫn chưa chịu dịu xuống rồi bình thản bước ra ngoài.
Tưởng Vọng Thư ngồi trên ghế ở phòng khách lướt điện thoại, nghe tiếng anh ra cũng chẳng ngẩng đầu lên.
“Lúc nãy có đụng vào đâu không?” Tưởng Kỵ vừa đi đến vừa khẽ hỏi cô.
“Dạ không.” Tưởng Vọng Thư trả lời ngắn gọn, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, dường như đang chăm chú xem tin nhắn gì đó.
Đang xem tin nhắn của ai? Lông mày Tưởng Kỵ khẽ nhíu lại, đến gần mới thấy màn hình điện thoại cô đang dừng ở một video hài hước, trong khi môi cô hơi mím lại, biểu cảm trên mặt có chút nghiêm túc.
Ánh mắt dịch chuyển, Tưởng Kỵ thấy tai cô vẫn còn đỏ ửng rất rõ ràng.
