Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 595
Bào Liên Sinh cũng cảm thấy con mình bại gia, chẳng qua, ông ấy cũng coi như là người tiến bộ, chỉ cần không phá hoại đến tận chỗ ông ấy thì ông ấy sẽ không quản.
Dù sao con dâu cũng có nhiều đồ cưới, người ta tiêu tiền của mình, ông ấy là cha chồng sẽ không xen vào.
"Con hiểu mà, về con sẽ dạy lại chúng nó."
Bào Liên Sinh dỗ mẹ già suốt dọc đường đi, Đường Niệm Niệm và Thượng Quan Tĩnh cũng không xen vào, chỉ đi dạo nửa ngày, Bào lão phu nhân đã mệt mỏi phải về khách sạn nghỉ rồi.
Hai mẹ con hai ngày sau sẽ trở về quê nhà Ninh Ba, quốc gia rất coi trọng lần trở lại này của bọn họ, cố ý phái thần y Diệp từ Bắc Kinh về chẩn trị cho Bào lão phu nhân, đương nhiên, vụ hợp tác làm ăn trong tương lai cũng sẽ được đàm phán xong xuôi trong khoảng thời gian này.
Mấy chuyện đó đều không liên quan gì đến Đường Niệm Niệm, cô lừa được người ta về rồi, còn lại là chuyện của quốc gia, cô cũng không quan tâm đ ến.
Mấy ngày nay Đường Niệm Niệm toàn đi tiếp khách, thẳng đến khi mẹ con Bào Liên Sinh trở về quê nhà Ninh Ba cô mới được thanh nhàn.
Liên tục dậy sớm mấy ngày liền, Đường Niệm Niệm buồn ngủ chết đi được, ngày hôm sau ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô trực tiếp ra sân nằm, chờ Thẩm Kiêu mua cơm từ nhà về rồi ăn, không động lấy một ngón tay, an tường như một cỗ thi thể.
"Tiểu Đường, em mới ngủ dậy à?"
Triệu Xuân Mai xuất hiện ở đầu tường, quan tâm hỏi.
"Vâng!"
Đường Niệm Niệm mắt còn không mở.
"Em ngủ giỏi thật đấy, cho em bánh nhân hẹ này."
Triệu Xuân Mai hâm mộ cực kỳ, chị ấy chỉ nằm trên giường lâu thêm một lát là eo đau lưng mỏi, rõ là số phải lao lực, ngay cả nằm cũng không nằm được.
Đúng lúc Đường Niệm Niệm đang đói bụng, vừa nghe bánh nhân hẹ là lên tinh thần, bật một phát đứng dậy, đi đến nhận bánh nhân hẹ Triệu Xuân Mai đưa qua.
Trong rổ đặt ba cái bánh nhân hẹ, thơm nức cả mũi, Triệu Xuân Mai tính thử rồi, Thẩm Kiêu hai cái, Đường Niệm Niệm một cái, vừa đủ.
"Chị dâu, chị làm bao nhiêu cái thế?"
Đường Niệm Niệm cắn một miếng to, hương vị thật sự không tệ, chỉ là bánh có hơi ít một chút.
Triệu Xuân Mai sửng sốt chốc lát, nói: "Làm tầm mười mấy."
Bà ta đã phản ứng kịp, không chắc hỏi: "Em không đủ ăn?"
"Không đủ."
Đường Niệm Niệm thành thật trả lời, ba cái còn chưa đủ cô nhét kẽ răng đây này.
Tài nấu nướng của Triệu Xuân Mai rất tốt, làm đồ ăn uống rất ngon, nhưng mỗi lần chỉ chia một chút xíu, khiến cho cô và Thẩm Kiêu ăn lở dở, còn thèm, hơn nữa ăn không đủ no, có hơi bực dọc.
"Chị đi lấy!"
Triệu Xuân Mai ngạc nhiên mấy giây, đầu óc vẫn đang đơ đơ.
Bà ta giao thiệp với người khác nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp được người thành thật như thế, con bé này quá thành thật.
Bà ta chạy về nhà, mang tất cả bánh nhân hẹ đã làm xong đến đây, tổng cộng mười hai cái, chín cái còn lại bà ta giữ lại nhà mình ăn, hiện tại đã lấy ra hết, nếu không có vẻ bà ta quá hẹp hòi.
"Rất ngon."
Đường Niệm Niệm ăn một hơi năm cái, bảy cái còn lại chừa cho Thẩm Kiêu ăn.
Cô chùi miệng, về nhà cầm theo một túi bột mì, một rổ trứng gà, trèo qua tường, để đồ xuống đất.
"Chị dâu, chị ra lấy đồ này.”
Nói xong Đường Niệm Niệm leo tường về nhà, tiếp tục nằm nhàn nhã.
Gió nhẹ thổi qua, hương quế phiêu đãng, còn được ăn no nê, thật là thoải mái!
Triệu Xuân Mai chạy ra, nhìn thấy bột mì và trứng gà dưới chân tường, dở khóc dở cười, bột mì chí ít hai mươi cân, trứng gà cũng có chừng ba mươi quả, nếu làm bánh nhân hẹ có thể ăn mười mấy bữa.
"Tiểu Đường, em mau lấy về, một vài cái bánh nhân hẹ không đáng bao nhiêu."
Triệu Xuân Mai muốn trả lại.
"Về sau sẽ ăn nữa."
Đường Niệm Niệm không có khách khí, dù sao cô không thiếu vật tư, chỉ là lười làm.
Triệu Xuân Mai không nhịn được bật cười, thật sự là tính tình trẻ con, bà ta không trả đồ nữa, về sau làm đồ ăn sẽ mang sang cho hàng xóm nhiều chút vậy.
Thẩm Kiêu trở về rồi, Đường Niệm Niệm lười nhúc nhích, để anh tự đến phòng bếp ăn bánh nhân hẹ.
"Chị dâu làm, ăn cực kỳ ngon, em đã ăn năm cái."
"Em ăn thêm chút nữa đi."
Thẩm Kiêu mang đồ ăn từ nhà ăn về, mặn chay có đủ, còn có canh, Đường Niệm Niệm ngửi thấy mùi thơm, không kìm được lại ăn thêm chút, thỏa mãn ợ một cái.
Sát vách vang lên tiếng chửi, dường như là đoàn trưởng Chu đang chửi, còn có tiếng khóc của Triệu Xuân Mai.
Đường Niệm Niệm nhíu mày, sắc mặt không vui, thính giác của cô rất thính, lời chửi của đoàn trưởng Chu mắng cô đều nghe thấy, nguyên nhân chính là túi bột mì và trứng gà cô đã cho.
Triệu Xuân Mai nói nguyên do sự việc, đoàn trưởng Chu chửi bà ta không biết xấu hổ.
"Hàng xóm, có mấy cái bánh nhân hẹ mà bà còn nhận nhiều đồ như vậy, tôi với đoàn trưởng Thẩm còn là đồng liêu, nếu để người khác biết, tôi còn mặt mũi nào? Mau trả mấy cái này đi, quá kỳ cục!"
"Tiểu Đường cứng rắn cho đi, nói là về sau làm bánh nhân hẹ cho cô ấy nữa, không phải tôi tới cửa lấy." Triệu Xuân Mai cảm thấy tủi thân, giải thích vài câu.
"Người ta là khách khí, còn bà thì mặt dạn mày dày nhận? Mấy cái bánh nhân hẹ thôi mà bà cũng nhận đồ của người ta, bà bảo người khác nhìn tôi như thế nào? Tôi còn sống thế nào trong bộ đội?"
"Biết rồi, một hồi tôi sẽ trả lại."
"Về sau không cho phép nhận chút đồ nào, tôi để bà thiếu ăn hay thiếu uống? Ngày ngày chỉ tham mê tiền bạc, điệu bộ như một con buôn ưa tính toán!" Giọng điệu của đoàn trưởng Chu rất nặng.
Vẻ mặt Triệu Xuân Mai thay đổi, tủi thân trong lòng lập tức phun trào.
"Tôi như con buôn ưa tính toán? Chu Thiên Minh, lúc ông nói những lời này có còn lương tâm hay không? Lúc tôi kết hôn với ông, trợ cấp một tháng của ông chỉ bảy đồng, tôi ở gia tộc hầu hạ cha mẹ ông, còn phải nuôi con, trong nhà trong vườn đều là tôi tất bật, các cụ ngã bệnh tôi lo, con cái ngã bệnh cũng là tôi, tôi ngay cả bệnh cũng không dám bệnh. Nếu tôi không tính toán tỉ mỉ thì già trẻ một nhà sẽ phải cạp đất mà ăn, lúc đó tại sao ông không nói tôi như con buôn ưa tính toán?"
"Hiện tại ông làm đoàn trưởng, có tiền đồ, ông xem thường tôi rồi, mỗi ngày chê tôi quê mùa, chê tôi con buôn, chê tôi không có tiền lương, ông muốn làm Trần Thế Mỹ thì ông cứ việc nói thẳng, không cần l@m tình làm tội ép buộc tôi!"
Dù sao con dâu cũng có nhiều đồ cưới, người ta tiêu tiền của mình, ông ấy là cha chồng sẽ không xen vào.
"Con hiểu mà, về con sẽ dạy lại chúng nó."
Bào Liên Sinh dỗ mẹ già suốt dọc đường đi, Đường Niệm Niệm và Thượng Quan Tĩnh cũng không xen vào, chỉ đi dạo nửa ngày, Bào lão phu nhân đã mệt mỏi phải về khách sạn nghỉ rồi.
Hai mẹ con hai ngày sau sẽ trở về quê nhà Ninh Ba, quốc gia rất coi trọng lần trở lại này của bọn họ, cố ý phái thần y Diệp từ Bắc Kinh về chẩn trị cho Bào lão phu nhân, đương nhiên, vụ hợp tác làm ăn trong tương lai cũng sẽ được đàm phán xong xuôi trong khoảng thời gian này.
Mấy chuyện đó đều không liên quan gì đến Đường Niệm Niệm, cô lừa được người ta về rồi, còn lại là chuyện của quốc gia, cô cũng không quan tâm đ ến.
Mấy ngày nay Đường Niệm Niệm toàn đi tiếp khách, thẳng đến khi mẹ con Bào Liên Sinh trở về quê nhà Ninh Ba cô mới được thanh nhàn.
Liên tục dậy sớm mấy ngày liền, Đường Niệm Niệm buồn ngủ chết đi được, ngày hôm sau ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô trực tiếp ra sân nằm, chờ Thẩm Kiêu mua cơm từ nhà về rồi ăn, không động lấy một ngón tay, an tường như một cỗ thi thể.
"Tiểu Đường, em mới ngủ dậy à?"
Triệu Xuân Mai xuất hiện ở đầu tường, quan tâm hỏi.
"Vâng!"
Đường Niệm Niệm mắt còn không mở.
"Em ngủ giỏi thật đấy, cho em bánh nhân hẹ này."
Triệu Xuân Mai hâm mộ cực kỳ, chị ấy chỉ nằm trên giường lâu thêm một lát là eo đau lưng mỏi, rõ là số phải lao lực, ngay cả nằm cũng không nằm được.
Đúng lúc Đường Niệm Niệm đang đói bụng, vừa nghe bánh nhân hẹ là lên tinh thần, bật một phát đứng dậy, đi đến nhận bánh nhân hẹ Triệu Xuân Mai đưa qua.
Trong rổ đặt ba cái bánh nhân hẹ, thơm nức cả mũi, Triệu Xuân Mai tính thử rồi, Thẩm Kiêu hai cái, Đường Niệm Niệm một cái, vừa đủ.
"Chị dâu, chị làm bao nhiêu cái thế?"
Đường Niệm Niệm cắn một miếng to, hương vị thật sự không tệ, chỉ là bánh có hơi ít một chút.
Triệu Xuân Mai sửng sốt chốc lát, nói: "Làm tầm mười mấy."
Bà ta đã phản ứng kịp, không chắc hỏi: "Em không đủ ăn?"
"Không đủ."
Đường Niệm Niệm thành thật trả lời, ba cái còn chưa đủ cô nhét kẽ răng đây này.
Tài nấu nướng của Triệu Xuân Mai rất tốt, làm đồ ăn uống rất ngon, nhưng mỗi lần chỉ chia một chút xíu, khiến cho cô và Thẩm Kiêu ăn lở dở, còn thèm, hơn nữa ăn không đủ no, có hơi bực dọc.
"Chị đi lấy!"
Triệu Xuân Mai ngạc nhiên mấy giây, đầu óc vẫn đang đơ đơ.
Bà ta giao thiệp với người khác nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp được người thành thật như thế, con bé này quá thành thật.
Bà ta chạy về nhà, mang tất cả bánh nhân hẹ đã làm xong đến đây, tổng cộng mười hai cái, chín cái còn lại bà ta giữ lại nhà mình ăn, hiện tại đã lấy ra hết, nếu không có vẻ bà ta quá hẹp hòi.
"Rất ngon."
Đường Niệm Niệm ăn một hơi năm cái, bảy cái còn lại chừa cho Thẩm Kiêu ăn.
Cô chùi miệng, về nhà cầm theo một túi bột mì, một rổ trứng gà, trèo qua tường, để đồ xuống đất.
"Chị dâu, chị ra lấy đồ này.”
Nói xong Đường Niệm Niệm leo tường về nhà, tiếp tục nằm nhàn nhã.
Gió nhẹ thổi qua, hương quế phiêu đãng, còn được ăn no nê, thật là thoải mái!
Triệu Xuân Mai chạy ra, nhìn thấy bột mì và trứng gà dưới chân tường, dở khóc dở cười, bột mì chí ít hai mươi cân, trứng gà cũng có chừng ba mươi quả, nếu làm bánh nhân hẹ có thể ăn mười mấy bữa.
"Tiểu Đường, em mau lấy về, một vài cái bánh nhân hẹ không đáng bao nhiêu."
Triệu Xuân Mai muốn trả lại.
"Về sau sẽ ăn nữa."
Đường Niệm Niệm không có khách khí, dù sao cô không thiếu vật tư, chỉ là lười làm.
Triệu Xuân Mai không nhịn được bật cười, thật sự là tính tình trẻ con, bà ta không trả đồ nữa, về sau làm đồ ăn sẽ mang sang cho hàng xóm nhiều chút vậy.
Thẩm Kiêu trở về rồi, Đường Niệm Niệm lười nhúc nhích, để anh tự đến phòng bếp ăn bánh nhân hẹ.
"Chị dâu làm, ăn cực kỳ ngon, em đã ăn năm cái."
"Em ăn thêm chút nữa đi."
Thẩm Kiêu mang đồ ăn từ nhà ăn về, mặn chay có đủ, còn có canh, Đường Niệm Niệm ngửi thấy mùi thơm, không kìm được lại ăn thêm chút, thỏa mãn ợ một cái.
Sát vách vang lên tiếng chửi, dường như là đoàn trưởng Chu đang chửi, còn có tiếng khóc của Triệu Xuân Mai.
Đường Niệm Niệm nhíu mày, sắc mặt không vui, thính giác của cô rất thính, lời chửi của đoàn trưởng Chu mắng cô đều nghe thấy, nguyên nhân chính là túi bột mì và trứng gà cô đã cho.
Triệu Xuân Mai nói nguyên do sự việc, đoàn trưởng Chu chửi bà ta không biết xấu hổ.
"Hàng xóm, có mấy cái bánh nhân hẹ mà bà còn nhận nhiều đồ như vậy, tôi với đoàn trưởng Thẩm còn là đồng liêu, nếu để người khác biết, tôi còn mặt mũi nào? Mau trả mấy cái này đi, quá kỳ cục!"
"Tiểu Đường cứng rắn cho đi, nói là về sau làm bánh nhân hẹ cho cô ấy nữa, không phải tôi tới cửa lấy." Triệu Xuân Mai cảm thấy tủi thân, giải thích vài câu.
"Người ta là khách khí, còn bà thì mặt dạn mày dày nhận? Mấy cái bánh nhân hẹ thôi mà bà cũng nhận đồ của người ta, bà bảo người khác nhìn tôi như thế nào? Tôi còn sống thế nào trong bộ đội?"
"Biết rồi, một hồi tôi sẽ trả lại."
"Về sau không cho phép nhận chút đồ nào, tôi để bà thiếu ăn hay thiếu uống? Ngày ngày chỉ tham mê tiền bạc, điệu bộ như một con buôn ưa tính toán!" Giọng điệu của đoàn trưởng Chu rất nặng.
Vẻ mặt Triệu Xuân Mai thay đổi, tủi thân trong lòng lập tức phun trào.
"Tôi như con buôn ưa tính toán? Chu Thiên Minh, lúc ông nói những lời này có còn lương tâm hay không? Lúc tôi kết hôn với ông, trợ cấp một tháng của ông chỉ bảy đồng, tôi ở gia tộc hầu hạ cha mẹ ông, còn phải nuôi con, trong nhà trong vườn đều là tôi tất bật, các cụ ngã bệnh tôi lo, con cái ngã bệnh cũng là tôi, tôi ngay cả bệnh cũng không dám bệnh. Nếu tôi không tính toán tỉ mỉ thì già trẻ một nhà sẽ phải cạp đất mà ăn, lúc đó tại sao ông không nói tôi như con buôn ưa tính toán?"
"Hiện tại ông làm đoàn trưởng, có tiền đồ, ông xem thường tôi rồi, mỗi ngày chê tôi quê mùa, chê tôi con buôn, chê tôi không có tiền lương, ông muốn làm Trần Thế Mỹ thì ông cứ việc nói thẳng, không cần l@m tình làm tội ép buộc tôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương