Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 596
Triệu Xuân Mai khóc, nói ấm ức và chua xót của những năm nay, bà ta không phải người ngu, có thể cảm nhận được ghét bỏ ngoài sáng trong tối mấy năm nay của chồng. Có đôi khi bà ta mua một bộ quần áo mới cho mình, chồng cũng sẽ nói nặng nhẹ vài câu, nói bà ta không biết kiếm tiền, dùng tiền tiêu hoang, còn so sánh bà ta với những người phụ nữ có công việc trong khu gia thuộc, dù sao vẫn là các loại gièm pha bà ta, nói bà ta điểm nào cũng không bằng người khác. Bà ta không phải người ngu, lời tốt xấu vẫn có thể nghe ra, nhưng bà ta đều nhịn xuống. Dù sao bà ta tương đối hài lòng với cuộc sống hiện tại, người nhà mẹ đẻ cũng hâm mộ bà ta có phúc gả vào chỗ tốt. Nhưng hiện tại bà ta không muốn nhịn nữa, bà ta cũng là người, cũng có cống hiến với gia đình, tại sao phải chịu chê bai, xem thường của chồng chứ?
Cấp bậc Thẩm Kiêu người ta còn cao hơn chồng bà ta, nhưng đối xử với vợ quan tâm biết bao!
Triệu Xuân Mai đã nhịn chừng hai mươi năm, đột nhiên không muốn nhịn nữa, làm rùm beng với Đoàn trưởng Chu.
"Ai muốn làm Trần Thế Mỹ hả? Bà nói hươu nói vượn, bôi đen thanh danh của ông đây! Triệu Xuân Mai! Bà đừng không biết đủ!"
Đoàn trưởng Chu tức điên lên, ông ta đi ngay nằm thẳng, tác phong sinh hoạt trong sạch tuyệt đối, người phụ nữ này là muốn hủy hoại ông ta!
"Hiện tại trả đồ cho tôi, về sau nhận đồ lung tung thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Muốn trả ông tự trả, tôi không có mặt mũi đó!”
Triệu Xuân Mai cũng phát hỏa, dựa vào cái gì là bà ta trả?
"Cánh bà cứng rồi hả? Triệu Xuân Mai bà đừng quên, trong nhà là ai kiếm tiền!"
Trong lòng Triệu Xuân Mai như bị dao đâm, thái độ mềm xuống.
Đoàn trưởng Chu đắc ý hừ một tiếng, trong nhà cũng phải lập quy củ, không quy củ không có trật tự, ông ta là trụ cột trong nhà, đương nhiên phải do ông ta định đoạt.
Trong sân vang lên tiếng động.
Đường Niệm Niệm leo tường nhảy qua, Thẩm Kiêu cũng leo theo sát.
Đoàn trưởng Chu chạy đến đã thấy hai người này, hai người lần lượt bước qua, không khỏi ngó cửa chính một cái, cửa không khóa.
"Sao hai người không đi cửa chính?"
"Leo tường tiện hơn."
Đường Niệm Niệm trả lời, đi qua cửa chính còn phải đi vòng qua, quá phiền phức.
Đoàn trưởng Chu cau chặt lông mày, thế này cũng quá không quy củ, nào có ai leo tường qua nhà người khác, đang muốn lảm nhảm vài câu cùng Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm đã nói: "Đoàn trưởng Chu, túi bột mì và trứng gà, là tôi đưa cho chị dâu, anh có ý kiến thì nói với tôi."
"Tôi không có ý kiến với cô, đây là việc nhà nhà tôi, Tiểu Đường, cô đừng xen vào!"
Vẻ mặt đoàn trưởng Chu đã hơi khó chịu, thế nhưng vẫn cười rất hòa nhã. Ông ta đối xử với người ngoài từ trước đến nay đều rất khách khí.
"Tôi đã nghe thấy, anh nói chị dâu như con buôn ưa tính toán, nhận đồ của tôi rất kỳ cục, còn nói chị dâu không biết đủ, nguyên nhân là đồ tôi tặng, đương nhiên có liên quan đến tôi."
Đường Niệm Niệm không chút khách khí vạch trần mặt nạ của đoàn trưởng Chu, loại đàn ông bạo lực gia đình này, là loại mà cô căm nhất.
"Tiểu Đường, việc này xin lỗi, về sau chị dâu sẽ bồi tội với cô!”
Triệu Xuân Mai chạy ra ngoài, đỏ mắt hòa giải. Bà ta lo lắng cãi vã, ảnh hưởng tiền đồ của chồng. Dù sao Thẩm Kiêu là người tâm phúc trong bộ đội, không đắc tội nổi.
"Việc này không liên quan anh, hiện tại tôi sẽ hỏi đoàn trưởng Chu, bột mì và trứng gà tôi đưa là sai à?”
Đường Niệm Niệm rất chân thành hỏi.
Sắc mặt Đoàn trưởng Chu trở nên khó coi, nhìn Thẩm Kiêu nói: "Đoàn trưởng Thẩm, việc này cậu thấy sao?"
"Tôi nghe Niệm Niệm."
Thẩm Kiêu tỏ thái độ.
Anh cũng cảm thấy đoàn trưởng Chu có chút quá đáng, mấy ngày trước còn bảo anh đừng làm việc nhà nữa, thật đáng ghét.
Sắc mặt đoàn trưởng Chu càng khó coi hơn, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nói: "Ý của tôi là, hàng xóm ăn mấy cái bánh nhân hẹ, không cần lấy nhiều đồ như vậy, để chị dâu cô trả đồ lại, bà con xa không bằng láng giềng gần mà, vài ba cái bánh không đáng so đo như thế."
"Không phải mấy cái bánh nhân hẹ, là mười hai cái, khẩu vị của tôi với Thẩm Kiêu đều kén hơn, bánh nhân hẹ chị dâu làm rất ngon, ăn chùa nhất định không được, cho nên tôi mới tặng lại những món đồ này.”
Đường Niệm Niệm giải thích một cách rất chân thành, Triệu Xuân Mai đỏ mắt, quay đầu sang chỗ khác thấp giọng khóc.
"Chị dâu cô không nói rõ ràng, bà cũng thật là." Đoàn trưởng Chu cười khan vài tiếng.
"Anh hoàn toàn không cho chị dâu có cơ hội giải thích, tôi đã nghe thấy, anh còn bảo Thẩm Kiêu về sau đừng làm việc nhà, nói không thể nuông chiều vợ mình. Đoàn trưởng Chu, tôi rất có ý kiến với anh. Trong nhà mình anh làm “ông lớn” đã quen, còn muốn dạy hư Thẩm Kiêu nhà tôi, muốn để tất cả đàn ông của khu gia thuộc đều trở thành người đàn ông gia trưởng giống như anh sao?"
Đường Niệm Niệm trào phúng chất vấn, không cho đoàn trưởng Chu chút mặt mũi nào.
Ngày đó sau khi đoàn trưởng Chu tìm Thẩm Kiêu để tẩy não, ban đêm Thẩm Kiêu đã nói với cô, lúc ấy cô đã có ý kiến với tên “ông lớn” này, hôm nay vừa hay chạm vào họng súng của cô.
Vẻ mặt đoàn trưởng Chu thay đổi, u oán nhìn về phía Thẩm Kiêu, mẹ nó, sao thằng nhóc này còn đâm thọc, mẹ nó thật không có nghĩa khí chút nào!
Sự việc bên bọn họ đã hấp dẫn không ít người tới, thấy là Đường Niệm Niệm và đoàn trưởng Chu ầm ĩ đều đồng loạt khuyên can.
"Trách tôi, là tôi không nắm rõ tình hình, nói Xuân Mai vài câu, Tiểu Đường và Xuân Mai có quan hệ tốt nên nói tôi vài câu, không có gì, xin lỗi, gây ảnh hưởng đến mọi người!"
Ngữ khí đoàn trưởng Chu thản nhiên, còn đổ trách nhiệm lên người mình, ông ta cảm thấy mình đang rất lấy đại cục làm trọng, nhưng Đường Niệm Niệm không chịu nể tình ông ta.
Cấp bậc Thẩm Kiêu người ta còn cao hơn chồng bà ta, nhưng đối xử với vợ quan tâm biết bao!
Triệu Xuân Mai đã nhịn chừng hai mươi năm, đột nhiên không muốn nhịn nữa, làm rùm beng với Đoàn trưởng Chu.
"Ai muốn làm Trần Thế Mỹ hả? Bà nói hươu nói vượn, bôi đen thanh danh của ông đây! Triệu Xuân Mai! Bà đừng không biết đủ!"
Đoàn trưởng Chu tức điên lên, ông ta đi ngay nằm thẳng, tác phong sinh hoạt trong sạch tuyệt đối, người phụ nữ này là muốn hủy hoại ông ta!
"Hiện tại trả đồ cho tôi, về sau nhận đồ lung tung thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Muốn trả ông tự trả, tôi không có mặt mũi đó!”
Triệu Xuân Mai cũng phát hỏa, dựa vào cái gì là bà ta trả?
"Cánh bà cứng rồi hả? Triệu Xuân Mai bà đừng quên, trong nhà là ai kiếm tiền!"
Trong lòng Triệu Xuân Mai như bị dao đâm, thái độ mềm xuống.
Đoàn trưởng Chu đắc ý hừ một tiếng, trong nhà cũng phải lập quy củ, không quy củ không có trật tự, ông ta là trụ cột trong nhà, đương nhiên phải do ông ta định đoạt.
Trong sân vang lên tiếng động.
Đường Niệm Niệm leo tường nhảy qua, Thẩm Kiêu cũng leo theo sát.
Đoàn trưởng Chu chạy đến đã thấy hai người này, hai người lần lượt bước qua, không khỏi ngó cửa chính một cái, cửa không khóa.
"Sao hai người không đi cửa chính?"
"Leo tường tiện hơn."
Đường Niệm Niệm trả lời, đi qua cửa chính còn phải đi vòng qua, quá phiền phức.
Đoàn trưởng Chu cau chặt lông mày, thế này cũng quá không quy củ, nào có ai leo tường qua nhà người khác, đang muốn lảm nhảm vài câu cùng Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm đã nói: "Đoàn trưởng Chu, túi bột mì và trứng gà, là tôi đưa cho chị dâu, anh có ý kiến thì nói với tôi."
"Tôi không có ý kiến với cô, đây là việc nhà nhà tôi, Tiểu Đường, cô đừng xen vào!"
Vẻ mặt đoàn trưởng Chu đã hơi khó chịu, thế nhưng vẫn cười rất hòa nhã. Ông ta đối xử với người ngoài từ trước đến nay đều rất khách khí.
"Tôi đã nghe thấy, anh nói chị dâu như con buôn ưa tính toán, nhận đồ của tôi rất kỳ cục, còn nói chị dâu không biết đủ, nguyên nhân là đồ tôi tặng, đương nhiên có liên quan đến tôi."
Đường Niệm Niệm không chút khách khí vạch trần mặt nạ của đoàn trưởng Chu, loại đàn ông bạo lực gia đình này, là loại mà cô căm nhất.
"Tiểu Đường, việc này xin lỗi, về sau chị dâu sẽ bồi tội với cô!”
Triệu Xuân Mai chạy ra ngoài, đỏ mắt hòa giải. Bà ta lo lắng cãi vã, ảnh hưởng tiền đồ của chồng. Dù sao Thẩm Kiêu là người tâm phúc trong bộ đội, không đắc tội nổi.
"Việc này không liên quan anh, hiện tại tôi sẽ hỏi đoàn trưởng Chu, bột mì và trứng gà tôi đưa là sai à?”
Đường Niệm Niệm rất chân thành hỏi.
Sắc mặt Đoàn trưởng Chu trở nên khó coi, nhìn Thẩm Kiêu nói: "Đoàn trưởng Thẩm, việc này cậu thấy sao?"
"Tôi nghe Niệm Niệm."
Thẩm Kiêu tỏ thái độ.
Anh cũng cảm thấy đoàn trưởng Chu có chút quá đáng, mấy ngày trước còn bảo anh đừng làm việc nhà nữa, thật đáng ghét.
Sắc mặt đoàn trưởng Chu càng khó coi hơn, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nói: "Ý của tôi là, hàng xóm ăn mấy cái bánh nhân hẹ, không cần lấy nhiều đồ như vậy, để chị dâu cô trả đồ lại, bà con xa không bằng láng giềng gần mà, vài ba cái bánh không đáng so đo như thế."
"Không phải mấy cái bánh nhân hẹ, là mười hai cái, khẩu vị của tôi với Thẩm Kiêu đều kén hơn, bánh nhân hẹ chị dâu làm rất ngon, ăn chùa nhất định không được, cho nên tôi mới tặng lại những món đồ này.”
Đường Niệm Niệm giải thích một cách rất chân thành, Triệu Xuân Mai đỏ mắt, quay đầu sang chỗ khác thấp giọng khóc.
"Chị dâu cô không nói rõ ràng, bà cũng thật là." Đoàn trưởng Chu cười khan vài tiếng.
"Anh hoàn toàn không cho chị dâu có cơ hội giải thích, tôi đã nghe thấy, anh còn bảo Thẩm Kiêu về sau đừng làm việc nhà, nói không thể nuông chiều vợ mình. Đoàn trưởng Chu, tôi rất có ý kiến với anh. Trong nhà mình anh làm “ông lớn” đã quen, còn muốn dạy hư Thẩm Kiêu nhà tôi, muốn để tất cả đàn ông của khu gia thuộc đều trở thành người đàn ông gia trưởng giống như anh sao?"
Đường Niệm Niệm trào phúng chất vấn, không cho đoàn trưởng Chu chút mặt mũi nào.
Ngày đó sau khi đoàn trưởng Chu tìm Thẩm Kiêu để tẩy não, ban đêm Thẩm Kiêu đã nói với cô, lúc ấy cô đã có ý kiến với tên “ông lớn” này, hôm nay vừa hay chạm vào họng súng của cô.
Vẻ mặt đoàn trưởng Chu thay đổi, u oán nhìn về phía Thẩm Kiêu, mẹ nó, sao thằng nhóc này còn đâm thọc, mẹ nó thật không có nghĩa khí chút nào!
Sự việc bên bọn họ đã hấp dẫn không ít người tới, thấy là Đường Niệm Niệm và đoàn trưởng Chu ầm ĩ đều đồng loạt khuyên can.
"Trách tôi, là tôi không nắm rõ tình hình, nói Xuân Mai vài câu, Tiểu Đường và Xuân Mai có quan hệ tốt nên nói tôi vài câu, không có gì, xin lỗi, gây ảnh hưởng đến mọi người!"
Ngữ khí đoàn trưởng Chu thản nhiên, còn đổ trách nhiệm lên người mình, ông ta cảm thấy mình đang rất lấy đại cục làm trọng, nhưng Đường Niệm Niệm không chịu nể tình ông ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương