Xuyên Thành Tiểu Thuyết Gia Thiên Tài

Chương 49: Đội Ba Người



Bên cạnh ao cá chép có không ít du khách vây quanh để cho cá ăn, trong đó trẻ con là nhiều nhất, ném từng nắm thức ăn cho cá ra ngoài, làm cho vô số con cá chép màu sắc rực rỡ giành ăn.

Mà trong một nhóm người này, có hai người đặc biệt không hợp.

Hai ông chú trung niên, một người cao to một người thấp bé, đứng xung quanh thùng rác hút thuốc.

Người thấp thì khỏi cần nói, ông ta chính là Tiền Thông – một trong những tên tội phạm ăn trộm, còn bên hông của người đàn ông cao lớn vạm vỡ bên cạnh ông ta mơ hồ lộ ra kim loại sáng bóng màu bạc, có lẽ là cảnh sát canh giữ ông ta.

Giản Tĩnh liếc qua thấy vậy thì giật mình kêu lên – làm vậy không sợ tội phạm chạy trốn?

Sau đó cô nhìn thấy ở mắt cá chân của Tiền Thông bị gồ lên một vòng, cô mới nhớ ra thế giới song song áp dụng kỹ thuật xiềng xích điện tử, trong đó khảm trang bị điện giật, nếu tội phạm muốn chạy trốn thì sẽ bị điện giật chỉ trong vài phút.

"Được rồi, cần phải đi." Cảnh sát trung niên nhấn tắt tàn thuốc, nói với giọng điệu lạnh lùng.

"Ai ai." Tiền Thông khúm núm, bóp tắt đầu thuốc lá theo: "À ừm, anh có giấy không?"

Cảnh sát trung niên đưa cho ông ta một tờ giấy ăn.

Tiền Thông nhận lấy, che miệng ho khan vài tiếng, gấp đôi giấy mấy lần, bao đầu thuốc lá lại rồi tiện tay nhét vào khay trên thùng rác. Cảnh sát trung niên không để ý, kéo cánh tay của ông ta rời đi.

Giản Tĩnh vừa hoàn thành đề đánh thẻ ở ao cá chép vừa nhìn cảnh tượng vừa rồi.

Cô hơi nhíu mày, lại không có manh mối gì. Mặc dù rất ít người bóp tắt tàn thuốc còn lấy khăn giấy bao lại, nhưng nói là thói quen của riêng họ thì khó nói.

"Có cần mình gợi ý cho cậu không?" Trình Gia Hữu thấy cô nhíu mày thì mở miệng hỏi: "Đây là câu khó nhất, có thể không dễ đoán lắm."

Lúc này Giản Tĩnh mới chú ý tới tờ giấy viết đề mà mình đang cầm.

Một chuỗi tiếng Anh vô nghĩa: Brizmgrmt

Chữ số cần phải cân nhắc chuyển thành chữ cái, khá nhiều loại, nhưng phương pháp mã hóa chỉ có chữ cái thì không tính nhiều. Trong đầu cô nhanh chóng phân tích một lượt, chín chữ mẫu, không quá giống phương pháp mã hóa hàng rào sắt thường dùng, đảo ngược lại cũng không mượt.

Quan trọng nhất là không có chìa khóa bí mật, hoàn toàn không phí tâm đi dò bảng mã.

Mấu chốt giải mã chắc chắn là một tổ hợp chữ cái thường gặp.

Đảo bảng chữ cái lại nhìn xem.

Brizmgrmt → Yiranting.

Đình Di Nhiên.

Đã tìm ra đáp án, nhưng Giản Tĩnh do dự trong chốc lát giữa việc nói hay không nói: Tả Hinh nói cần cho anh ta cơ hội, có lẽ bạn nam đợi mãi mới đợi được có hội giúp cô ‘gian lận’, cô giả ngu chờ anh ta hỗ trợ thì thích hợp hơn.

Nhưng suy nghĩ này chỉ dạo qua trong đầu cô một vòng rồi lui ra.

Nghiêm túc giải mã mới là sự tôn trọng đối với người ra đề.

Đề đơn giản như vậy cũng không làm được thì quá giả tạo.

"Đề này rất khó, chẳng qua trước kia tôi từng gặp đề tương tự, là đình Di Nhiên đúng không." Cô cười.

Trình Gia Hữu sửng sốt một chốc, chợt cười khổ: "Đúng, cậu giỏi thật."

Giản Tĩnh an ủi anh ta: "Tôi từng nghiên cứu một số phương pháp mã hóa để viết tiểu thuyết. Cậu ra đề không có vấn đề gì, nếu như quá phức tạp rồi mọi người không giải ra thì cũng không ổn."

Mục đích cuối cùng của việc tổ chức hoạt động là người tham dự được chơi tận hứng, đề quá khó là khoe kỹ thuật, mà không phải là trò chơi. Cô nói lời thật lòng: "Đề thật sự rất tốt, chắc hẳn cậu đã tốn khá nhiều sức lực."

"Nghe cậu nói như vậy thì mình an tâm rồi." Trình Gia Hữu giãn mặt mày: "Đi thôi, trạm tiếp theo."

Hai người vừa định xuất phát đã thấy mấy người Tả Hinh đi tới trước mặt.

"Giản Tĩnh, sao cậu đi nhanh vậy?" Tả Hinh kinh ngạc: "Mình không đụng phải cậu, còn tưởng rằng cậu chưa tới cơ."

Trình Gia Hữu giải thích: "Có mấy con đường, bản đồ công viên vẽ không tiêu chuẩn, có mấy con đường nhìn thì ngắn mà đi lại khá lòng vòng."

"Ấy ấy ấy ~~" Nữ sinh nở nụ cười ý vị sâu xa: "Có người giúp cậu à, chẳng trách."

Giản Tĩnh hơi dừng lại, không tiếp lời mà chỉ nói: "Bảo cậu đợi mình đi cùng, cậu không đợi."

Tả Hinh khoát tay: "Mình không muốn làm cho người ta ngại đâu."

Đám học sinh bọn họ nói chuyện ồn ào, náo nhiệt cực kỳ. Bên cạnh có một công nhân vệ sinh mặc áo may ô màu đỏ cam cầm chổi chậm rãi đi tới, quét túi nhựa và khăn giấy gần ao cá chép vào trong ki hốt rác, đổ vào thùng rác.

Sau đó, ông ta bắt đầu lựa tàn thuốc trên đỉnh thùng rác, không lấy cuống thuốc lá, còn một đoạn thì cầm lên.

Ví dụ như cái mà Tiền Thông từng hút.

Một ý nghĩ hiện lên.

Giản Tĩnh quay lại vọt qua, buột miệng gọi ông ta lại: "Xin hãy đợi một chút."

Công nhân vệ sinh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già nua đen nhánh, có thể thấy rõ nếp nhăn: "Bạn học?"

Giản Tĩnh thấy vậy cũng không sợ, mỉm cười nói: "Ông cụ, đây đều là thuốc lá mà người ta đã hút, bẩn lắm." Cô nói xong móc hai viên kẹo ra từ trong túi: "Ăn cái này đi."

Công nhân vệ sinh ngẩn người, một hồi lâu sau mới hiểu ý cô, nhận rồi nói tiếng cảm ơn, tiếp tục dọn rác.

Giản Tĩnh quay người đi, ánh mắt xéo qua để ý đối phương.

Ông ta đổ những thứ rác như cuống thuốc lá vào trong ki hốt rác rồi đi đến chỗ khác tiếp tục dọn dẹp.

Cảnh tượng này rất bình thường, cô lại khó mà xem nhẹ.

Ngay vừa rồi, hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ.

[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được tuyên bố]

[Tên nhiệm vụ: Tìm kiếm tội phạm trộm vàng]

[Miêu tả nhiệm vụ: Ba năm trước đây, có một nhóm người cướp kho vàng của ngân hàng, bọn họ chưa hết gian trá, vẫn ôm mộng đẹp được mang vàng bay cao bay xa. Xin hãy trợ giúp cảnh sát bắt được tội phạm, đồng thời tìm được vàng.]

[Thưởng và phạt cho nhiệm vụ: Thành công được thưởng hai mươi điểm giá trị dũng khí, thất bại không trừng phạt.]

Sau mấy nhiệm vụ, Giản Tĩnh đã thăm dò một bộ phận quy luật của hệ thống.

Hệ thống đúng là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, khi rút thẻ sẽ căn cứ vào hoàn cảnh và yêu cầu để điều chỉnh xác suất, cho nên lúc sau cô đều rút khi cần thiết. Như vậy muốn rút được thẻ mình cần khá dễ dàng.

Đồng thời, bởi vì hệ thống không có ý thức tự chủ, chương trình quá cứng nhắc, ví dụ như ở hội ký tên của cô thì sẽ cho thẻ kỹ năng thư pháp, trí tuệ nhân tạo lại thiểu năng.

Nhưng có một điều cô có thể xác nhận, chỉ khi cô xuất hiện liên hệ với nhiệm vụ thì mới có thể khởi động nhiệm vụ.

Trước đó cô đồng ý hỗ trợ Quý Phong, không có nhiệm vụ, lúc này vừa nói chuyện với ông cụ thì nhiệm vụ đến ngay, thấy thế nào cũng có vấn đề.

Giản Tĩnh hỏi Quý Phong: [Đội chỉ có hai người?]

Quý Phong: [Sao?]

Giản Tĩnh đọc bản ghi chép phía trên, chất vấn: [Một người làm hệ thống an ninh, một người mở khóa, chẳng lẽ không có người tiếp ứng à? Tôi không tin.]

Quý Phong: [Bắt được thì có thể thông báo thỏa đáng, tình tiết vụ án cụ thể không thể tiết lộ cho nhân viên không liên quan, nhưng cô tự đoán được thì không liên quan gì đến tôi.]

Giản Tĩnh: [Một loại thực vật.]

Quý Phong: [Phát hiện cái gì rồi?]

Giản Tĩnh: [Mỉm cười.jpg]

Cô đơn phương cắt đứt giao lưu, sau khi suy tính thì hỏi: "Nơi này có nhà vệ sinh không?"

"Phía trước có một cái." Trình Gia Hữu chỉ về phía một căn nhà trệt ở khá xa.

"Ngại quá, tôi đi vệ sinh." Cô quyết đoán trốn bằng cách đi vệ sinh.

Nhưng công nhân vệ sinh vừa rồi đã biến mất.

Giản Tĩnh không dám gióng trống khua chiêng mà tìm, sợ khiến bọn họ phát hiện, đành phải gọi điện thoại cho Quý Phong: "Các anh đều điều tra công nhân vệ sinh chưa?"

Quý Phong nói: "Đương nhiên, tôi xác định không có Lý Lực."

"Là như vậy, vừa nãy tôi phát hiện một chuyện." Cô kể ra động tác nhỏ của Tiền Thông và sự khác thường của công nhân vệ sinh: "Mã số nhân viên của người đó là 1043."

Quý Phong: "Cô chờ, ba phút sau tôi gọi lại cho cô."

Hai phút bốn mươi lăm giây sau, một cuộc điện thoại gọi đến.

"Ánh mắt của cô xem như không tệ, người đó tên là Chu Binh, lúc còn trẻ từng phạm tội, năm năm trước ra tù, làm công nhân bảo vệ môi trường. Ba năm trước ông ta nghỉ làm việc cũ, bắt đầu làm công nhân vệ sinh trong công viên." Quý Phong nói nhanh hơn, tinh thần phấn chấn: "Đến chỗ thú vị rồi, con đường mà ông ta phụ trách khi làm công nhân vệ sinh chính là chỗ ngân hàng, lúc trước mặc dù mấy người Lý Lực bị bắt lại, nhưng vẫn có một đoạn đường bị bỏ trống."

Giản Tĩnh hỏi: "Con đường từ ngân hàng ra ngoài?"

"Đúng, chúng tôi phát hiện chỗ bọn họ ở có hơn hai con đường." Quý Phong nói: "Có lẽ cô đoán đúng, có khả năng Chu Binh là người thứ ba đang ẩn nấp."

"Đầu thuốc lá là phương thức của bọn họ?"

"Không xác định, Tiền Thông biểu hiện xem như là trung thực, chúng ta không có chứng cứ đã tùy tiện xác định là ông ta thì rất có khả năng sẽ khiến ông ta phản cảm, từ đó từ chối hợp tác." Quý Phong trầm ngâm nói: "Chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì quan sát bọn họ."

Giản Tĩnh lập tức đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn biết khu vực công tác của công nhân vệ sinh. Còn có, có thể nào Lý Lực sẽ ở nhà Chu Binh không?"

"Tôi đã phái người đi xem, chẳng qua tôi cho rằng sẽ không bắt được." Quý Phong phân tích: "Cô suy nghĩ xem, ba năm qua Chu Binh đều ở trong công viên mưu toan điều gì, tiếp ứng đồng bọn ư? Lý Lực sẽ tin tưởng ông ta?"

"Điều này cũng chứng minh ông ta không biết vị trí của vàng." Giản Tĩnh nghi ngờ: "Nói như vậy thì chỉ có một mình Lý Lực biết vàng ở đâu?"

"Không nhất định." Quý Phong nói: "Trước tiên chúng ta cần phải biết Tiền Thông truyền tin tức gì ra ngoài."

Anh ấy vừa nói như thế, Giản Tĩnh bỗng nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, vừa rồi trên đường tôi đi từ nơi cắm trại đến ao cá chép, tôi từng thấy một thùng rác, trên đó có đầu thuốc lá cũng bị khăn giấy bao lại, không biết có phải là Tiền Thông làm hay không, anh có thể kiểm chứng."

Dù là Quý Phong cũng không nghĩ tới cô sẽ chú ý một tàn thuốc nho nhỏ, ngạc nhiên cả nửa ngày mới thành khẩn nói: "Cô tốt nghiệp rồi thi cảnh sát đi, thiên phú của cô mà bị lãng phí thì quá đáng tiếc."

Giản Tĩnh: "..." Nhưng thật ra là công lao của thẻ quan sát trung cấp.

"Bao rất kỳ lạ nên tôi nhìn nhiều hơn một chút, trùng hợp." Cô bình tĩnh bịa chuyện.

Quý Phong mới mặc kệ cô có cớ gì, nói xong lập tức tìm người đi xem rồi cúp điện thoại.

Một lát sau, Giản Tĩnh nhận được bảng sắp xếp công việc của công nhân vệ sinh, phạm vi làm việc của 1043 ở ngay vùng ao cá chép đến đình Di Nhiên.

Trùng hợp như vậy, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức xuất phát đến đình Di Nhiên.

Đình Di Nhiên ở chính giữa núi giả lấy nước, là một nơi có địa thế khá cao trong công viên, có thể quan sát hơn phân nửa cảnh tượng trong công viên.

Giản Tĩnh có nhiệm vụ trong người, quả thật không muốn tốn thời gian trò chuyện với Trình Gia Hữu nữa, trực tiếp kéo Tả Hinh và mấy nữ sinh đi cùng.

Có thêm rất nhiều người, rốt cuộc không cần hai bên vắt hết óc nghĩ chủ đề. Giản Tĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng thì tùy ý trò chuyện với mọi người nhưng phần lớn tâm tư lại đều rơi vào trên bản án.

Đến đình Di Nhiên, nhờ địa thế tiện lợi, cô ghi nhớ bản đồ công viên vào trong não:

‘Ngoài núi

Núi núi cosplay CS… cỏ… cỏ… chuồng ngựa… cỏ… cỏ…

Núi… núi… núi… núi… núi… cỏ… cỏ… cỏ… cỏ… bắn cung… cỏ

Núi… đình… núi… rừng… hồ… hồ… hồ… cầu đá… hồ… hồ… cửa vào

Rừng… rừng… rừng… ao cá chép… hồ… rừng… rừng… rừng… rừng… cửa

Rừng… rừng… rừng… rừng… rừng… rừng… rừng… rừng… rừng… BBQ… rừng

Rừng… rừng… nơi cắm trại… rừng… rừng… sân chơi… rừng’

Bố cục của toàn bộ công viên đại khái là bắc cao nam thấp, tây cao đông thấp, ở giữa là một hồ nước lớn có hình dạng bất quy tắc.

Lối vào ở phía đông, núi rừng phía tây bắc có liên kết với núi lớn phía ngoài, nếu tội phạm trốn trại tiến vào núi rừng bên này thì cảnh sát rất khó kéo dây phong tỏa, cho nên nhất định phải cố gắng phòng ngừa tội phạm trốn vào trong núi rừng.

Ngược lại, tội phạm muốn thoát khỏi cảnh sát đuổi bắt cũng nhất định phải nghĩ biện pháp đi lên trên núi.

Đương nhiên, trước đó, bọn họ phải tìm ra vàng.

Vàng sẽ ở nơi nào đây?

Leng keng, Wechat bắn ra tin nhắn mới.

Quý Phong: [Hình ảnh.jpg]

Anh ấy gửi tới một tấm ảnh đầu mẩu thuốc lá, vẻ ngoài bị khăn giấy bao lại giống y hệt lúc trước, thuốc lá chỉ mới hút vài hơi. Ngoài đầu lọc có một dấu răng, trên tờ giấy trắng bao lại mẩu thuốc lá bị bóp ra năm dấu móng tay.

Mép khăn giấy bị xé hai lỗ lớn, xé ra hai đầu giấy cuốn thành hình dây thừng.

Đây là có ý gì?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...