Xuyên Thành Tiểu Thuyết Gia Thiên Tài

Chương 50: Kế Hoạch Của Tội Phạm



Quý Phong: [Tàn thuốc trên đường đã không còn nữa, đây là vừa rồi ông ta mới vứt, không xác định là có ý gì. Cô cảm thấy có khả năng là mật mã không?]

Giản Tĩnh: [Két sắt?]

Quý Phong: [Ừ.]

Giản Tĩnh cũng không bất ngờ rằng anh ấy sẽ đoán như thế.

Ba người Lý Lực, Tiền Thông và Chu Binh kết hợp cướp kho vàng, đã biết Chu Binh không biết địa điểm giấu vàng, chỉ biết là ở trong công viên. Mà Lý Lực là người trù tính lần phạm tội này, lại không tiếc tự mình hại mình mà vượt ngục, nếu như không biết địa điểm cụ thể thì hiển nhiên cũng không có khả năng lắm.

Như vậy, nếu như Lý Lực có thể lấy được vàng, có khả năng cần Chu Binh tiếp ứng rồi chia của với ông ta, tất nhiên Tiền Thông lại không lấy được bất kỳ ích lợi nào. Ông ta không cần phải bất chấp nguy hiểm, truyền lại tin tức cho bọn họ.

Hơn nữa, dựa theo lệ cũ, tang vật không thể do một người nắm giữ toàn bộ, dễ dàng gây ra mâu thuẫn, đám người chia ra nắm giữ càng có thể khiến người an tâm – cho nên bản đồ kho báu trong chuyện truy tìm kho báu đều chia ra mấy phần, mỗi người giữ một bộ phận.

Lúc ấy chuyện quá khẩn cấp, làm một bản đồ kho báu không thực tế, cách phân phối càng hợp lý hơn là như vậy: Lý Lực biết địa điểm giấu vàng cụ thể, Tiền Thông có được chìa khoá hoặc mật mã chứa vàng và chỉ có Chu Binh mới có thể lấy ra được.

Tóm lại, Quý Phong hoài nghi đầu mẩu thuốc lá là mật mã thì cũng vô cùng bình thường.

Giản Tĩnh: [152 quá ít, nếu tôi là Chu Binh, tôi thử cũng có thể thử ra được.]

Quý Phong: [Không chỉ một thì sao? Chỉ là một nửa thì sao?]

Cô im lặng.

Quý Phong: [Trước kia Chu Binh là ngư dân, khả năng lặn dưới nước rất tốt, sau này vào tù vì đánh bắt trái phép động vật được bảo vệ. Tôi đoán chắc hẳn vàng ở ngay trong hồ nước.]

Trước đó anh ấy còn nghi ngờ trộm đồ ăn cho cá là để dời tầm mắt, sau khi bắt được Chu Binh, khả năng đột nhiên tăng cao.

Giản Tĩnh không hiểu: [Tiền Thông tố cáo mật mã của bọn họ thì có thể nhận được chỗ tốt nào chứ?]

Quý Phong: [Ông ta có một người mẹ lớn tuổi.]

Cướp bóc là tội nặng, chờ đến khi Tiền Thông ra tù, mẹ của ông ta hơn phân nửa đã qua đời. Nếu như Lý Lực lấy chăm sóc mẹ của đối phương làm điều kiện trao đổi mật mã, cũng không phải là không có khả năng.

"Cậu tán gẫu với ai mà chăm chú thế?"

Giản Tĩnh đang suy tư, thình lình bên cạnh có tiếng người, cô hoảng sợ lắc điện thoại một cái, suýt chút nữa ngã xuống khỏi núi giả. Cô quay đầu lại nhìn, là Tả Hinh đi theo cô ngồi trên băng ghế đá hướng ra bên ngoài: "Cậu dọa mình sợ."

"Có tật giật mình?" Tả Hinh liếc qua màn hình điện thoại của cô: "Dao quân dụng làm ảnh chân dung, nam?"

Giản Tĩnh: "... Đúng."

"Trông cậu không giống như người thích nuôi cá." Tả Hinh dò xét cô, do dự không thôi: "Mình nhìn lầm?"

"Công việc." Cô nói.

Tả Hinh bỗng dưng giãn mặt nói: "Vậy là tốt rồi, chẳng qua cậu giải thích với Trình Gia Hữu đi. Anh ta nhìn cậu nhiều lần rồi, chắc là khá để ý."

"Cái này có gì phải giải thích." Giản Tĩnh thấy lạ: "Quan hệ giữa mình và anh ta còn chưa phải là gì cả mà đã phải giải thích mình tán gẫu với người khác là có nguyên nhân?"

Tả Hinh ngẫm lại, nói: "Cậu nói cũng đúng, nhưng giải thích một câu cũng không phí sức gì."

Cô từ chối cho ý kiến. Có lẽ sau đó cô nhớ ra, không ngại nhắc đến một câu, nhưng vào giờ phút này, phần lớn tinh thần của cô đều đặt trên vàng và tội phạm trốn ngục, đâu có thời gian quan tâm đến anh ta.

"Tả Hinh, nếu như cậu hợp mưu cướp bóc với người ta, người ta mang tiền tham ô chạy mất, hứa hẹn sẽ chăm sóc mẹ cậu, cậu phải ngồi tù vài chục năm thì cậu sẽ cam tâm sao?" Cô hỏi.

"Đương nhiên không!" Tả Hinh cũng là người thích suy luận, gặp được thứ yêu thích, cô lập tức ném vấn đề tình cảm ra sau đầu: "Muốn chết thì cùng chết, có lúc người chỉ cầu một hơi."

Giản Tĩnh: "Mình cũng nghĩ vậy."

Tả Hinh hỏi: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Mình cấu tứ kịch bản." Tiểu thuyết gia thật là một chức nghiệp vạn năng, làm cái gì cũng có thể lấy nó ra làm cái cớ, sắc mặt của Giản Tĩnh không thay đổi mà nói bừa.

Tả Hinh tin: "Lấy án lệ chân thực làm mẫu? Không tệ, nhưng mà vàng bị giấu ở chỗ nào?"

"Nếu là cậu, cậu sẽ giấu chỗ nào?" Cô tò mò hỏi.

Tả Hinh không cần nghĩ ngợi: "Trong hồ. Những nơi khác du khách đều có thể đi qua, nhưng người nào sẽ rảnh rỗi nhảy sông chứ? Cho nên giấu ở đáy hồ là an toàn nhất."

Vốn dĩ Giản Tĩnh đã có khuynh hướng giấu trong hồ, nhưng Tả Hinh vừa nói như vậy, ngược lại khiến cô nổi lòng nghi ngờ.

Ngay cả người qua đường cũng cảm thấy hồ nước có xác suất lớn nhất, Chu Binh tinh thông kỹ năng bơi, lại ẩn núp trong công viên ba năm, mỗi ngày buổi tối mò xuống đi tìm cũng không thành vấn đề. Hồ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không tính là lớn, dưới tình huống đầy đủ thiết bị, vớt chút vàng lên rất khó sao?

Có phải là bọn họ đã nghĩ lầm không.

Chu Binh không lấy vàng đi, không phải tìm không thấy, mà là... Không mang đi được thì sao?

"Giản Tĩnh, Tả Hinh, đi chưa?" Trình Gia Hữu thò ra từ trong đình, hỏi hai cô gái đang ngắm phong cảnh: "Thời gian không còn sớm, chúng ta còn có hai nơi đánh thẻ."

"Đợi chút nữa." Giản Tĩnh nhanh chóng hỏi Quý Phong nơi mà Tiền Thông đang ở.

Anh ấy trả lời: [Cơ quan, ba người nhìn chằm chằm ông ta.]

Giản Tĩnh vội vàng xem bản đồ, cơ quan của công viên ở phía đông, cách trung tâm bắn cung và chuồng ngựa rất gần, cách núi rừng một khoảng cách, lại xa khu đông nam có khá nhiều du khách, địa hình đơn nhất, khó chạy trốn.

‘Tôi tới ngay.’ Trạm tiếp theo của bọn họ là trung tâm bắn cung.

Trên đường, Giản Tĩnh vắt hết óc muốn phá giải mật mã trên thuốc lá.

Thật ra thuốc lá và khăn giấy có thể tính là hai bộ phận, dấu răng trên thuốc lá và dấu móng tay theo thứ tự là 1, 5, khăn tay nhìn như chỉ có một số 2, nhưng nếu như tách xé và bóp ra, thật ra nên là 2, 2.

1, 5

2, 2

Nếu loại trừ khả năng là mật mã, bản thân chữ số không thể truyền đạt nhiều tin tức, chắc là cần chuyển đổi. Nhưng giống như trước đó cô phá giải mật mã của đình Di Nhiên, dưới tình huống không có chìa khóa bí mật, giải mã sẽ không quá phức tạp.

Nhất là trình độ văn hóa của ba tội phạm đều không cao, làm quá phức tạp thì chính bọn họ cũng không thể giải.

Chắc chắn là loại đơn giản nhất.

Bảng chữ cái aebb, yêu ba của anh? Chậc, cái quỷ gì vậy.

Không đúng, đổi lại cái khác, ừm... Bàn phím điện thoại? Chín nút không khớp, cả bàn phím, ts? Chắc hẳn bọn họ sẽ không dùng chữ tiếng Anh viết tắt, ghép vần thử xem.

TS, đặc thù, đồng thời, trời sinh, trên đài, trên trời?

Không có manh mối.

Thử đảo lại xem, BS? Tránh nước? Tránh nước, là mật báo cho bọn họ, nói cho bọn họ là cảnh sát đã chú ý tới nơi này?

Giản Tĩnh vội vàng báo cho Quý Phong.

Anh ấy trả lời: [Tàn thuốc đã bị một công nhân vệ sinh khác quét dọn, chắc hẳn tin tức không bị truyền đi.]

Giản Tĩnh hỏi: [Có lẽ vàng không ở trong hồ, quá đơn giản, đơn giản như vậy mà Chu Binh không đoán được sao?]

Lần này, sau một lúc lâu Quý Phong mới trả lời: [Theo manh mối trước mắt, chỉ có thể tiếp cận hồ.]

Nhất định phải nói, thật ra anh ấy cũng không quá chắc chắn là vàng ở ngay trong hồ. Nhưng công việc của cảnh sát và suy luận của thám tử hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, thám tử có thể dựa vào trực giác mà phủ nhận suy đoán nào đó, còn bọn họ không thể.

Thức ăn cho cá bị trộm mất, cho dù tất cả mọi người nghi ngờ là giương đông kích tây, họ cũng nhất định phải phái người tiếp cận, nếu không thả tội phạm vượt ngục chạy mất thì không ai gánh vác hậu quả được.

Quý Phong: [Chúng ta phối hợp, tôi tiếp cận bên này, cô suy nghĩ lại xem có khả năng khác không, giữ liên lạc.]

Giản Tĩnh không nghĩ tới Quý Phong tin tưởng cô như thế, trên vai cô nặng nề rồi lại mơ hồ hiểu được điều gì: Trong tiểu thuyết trinh thám thường xuyên xuất hiện chuyện cảnh sát có hiệu suất thấp, không bắt được hung thủ, nhưng trong các cảnh sát thật sự không có người thông minh ư?

Chưa chắc.

Rõ ràng Quý Phong cũng không ngu ngốc cổ hủ, chỉ là tính chất công việc cảnh sát đã định sẵn anh ấy không thể tùy ý làm loạn. Mà chính vì có bọn họ, cô mới có thể yên tâm mạnh dạn đưa ra giả thiết khác.

Bằng không, chỉ sợ để cô lựa chọn thì cũng rất khó bỏ qua lựa chọn ở đáy hồ.

Thật sự không phải là hồ ư? Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, Tả Hinh nghĩ là hồ, không phải cũng chứng minh những người khác cũng có xác suất sẽ bố trí như thế hay sao?

Giản Tĩnh: [Được, tôi nhất định sẽ cố hết sức.]

Quý Phong: [Mỉm cười.jpg]

Giản Tĩnh tắt khung chat, dùng các loại phương pháp nhập thử từ viết tắt của BS và TS trong bản ghi nhớ. Cũng không lâu lắm, một từ ngữ quen thuộc nhảy vào tầm mắt.

BS, làm việc.

Tiền Thông ở ngay cơ quan.

Chẳng lẽ ông ta đang thông báo cho đồng bọn về địa điểm của mình?

Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, Giản Tĩnh vẫn quyết định đi một chuyến. Cô nói với những người khác: "Mình vừa nhìn thấy một người bạn, đi chào hỏi cậu ấy, các cậu cứ đi trước đi, gặp lại sau."

Cô nói xong cũng không đợi người khác phản ứng đã chạy chậm về phía cơ quan.

Cô đã nói và làm như vậy rồi, Trình Gia Hữu không cần cũng không muốn đuổi theo, căng mặt ra mà nói: "Vậy chúng ta hãy đi trước đi."

Cơ quan của công viên là một tòa nhà nhỏ hết sức xinh đẹp, tổng cộng ba tầng, bao gồm văn phòng của viên trưởng, phòng hành chính, phòng tài vụ và mấy văn phòng linh tinh khác.

Phòng nghỉ của nhân viên quét dọn và bảo vệ cũng ở đây.

Chu Binh quét dọn khu vực mà mình phụ trách xong, giống như vô số lần trong quá khứ, rẽ sang đường nhỏ trở lại phòng nghỉ.

Vào giờ này, trong phòng nghỉ chỉ có đội trưởng đội bảo vệ ở đây, ông ta ngồi trước máy vi tính, thuần thục thao tác con chuột, tiếng ra bài vang động trời, dường như có người dùng sức ném bài lên trên bàn.

Ông ta dùng ly giữ nhiệt để lấy nước, tự giác rời khỏi phòng, đến cửa sau hút thuốc.

Thuốc lá chưa nhóm lửa đã ngửi được mùi khói.

Chu Binh nhấc mí mắt lên, ánh mắt đảo qua lầu ba. Cửa sổ văn phòng viên trưởng đang mở, mùi thuốc lá lần lượt bay ra bên ngoài.

Ông ta làm ở công viên ba năm, mỗi ngày đến đây hút thuốc, không có ai quen thuộc nơi này hơn ông ta.

Thuốc lá mà viên trưởng hút không phải loại này, mùi vị rất nhạt, không gay mũi. Nhưng bây giờ mùi khói ấy nồng mà xộc mũi, hút một hơi bay thẳng tới phổi, cực kỳ nâng cao tinh thần.

Đây là thuốc lá của cảnh sát trông coi Tiền Thông. Bọn họ không mua nổi thuốc lá quá đắt, lại thường xuyên cần phải thức đêm, thường xuyên hút loại thuốc lá này để nâng cao tinh thần.

Xem ra, quả thật Tiền Thông bị nhốt trong văn phòng của viên trưởng.

Ông ta cúi đầu che giấu ánh mắt lấp lóe, giẫm tắt tàn thuốc, mang theo ly giữ nhiệt, như là một ông cụ bình thường, chậm rãi đi xa.

Trên lầu ba, một cảnh sát trẻ tuổi nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ lắc đầu với những người khác.

Hai cảnh sát khác không để lại dấu vết mà quan sát Tiền Thông ngồi trên ghế sa lon. Ông ta cúi đầu hút thuốc, thi thoảng liếc ra ngoài cửa sổ, nhưng cũng không đi đến bên cạnh cửa sổ, thuốc lá cũng là tùy tiện hỏi xin những người khác, muốn nói là Tiền Thông báo tin thì quả thực thiếu chút chứng cứ mang tính quyết định.

"Khục." Tiền Thông hắng giọng, dùng sức ho ra một cục đàm, rút khăn giấy ra bao lấy rồi lại bao trùm tàn thuốc, vứt vào trong thùng rác, vô cùng tự nhiên, dường như chỉ là thói quen của riêng ông ta: "Cảnh sát, khi nào có thể ăn cơm?"

Cảnh sát trung niên rất ôn tồn: "Anh đói bụng rồi?"

"Lớn tuổi, ăn không nhiều, nhanh đói." Tiền Thông cười làm lành.

Cảnh sát trẻ tuổi đưa bao bánh bích quy qua: "Lót bụng đi."

"Cảm ơn người anh em." Tiền Thông nhận lấy, mở to miệng ăn hết: "Các anh không ăn à?"

Cảnh sát trung niên nở nụ cười: "Chưa kết thúc công việc, không thể an tâm ăn cơm."

"Tôi hiểu tôi hiểu." Tiền Thông gặm bánh bích quy, cảm khái: "Tên nhóc Đại Lực này thật là biết làm khổ, tôi ngồi tù đàng hoàng, anh ta cũng không chịu cho tôi thanh tịnh."

Cảnh sát trung niên nhắc việc nhà: "Ông còn có mấy chục năm nữa?"

"Giảm hình phạt, tám năm, tám năm." Tiền Thông nói: "Hơn tám năm năm tháng."

"Sau khi đi ra ngoài ông nghĩ sẽ làm gì không?"

"Tôi còn chưa nghĩ xa như vậy đâu, phải tranh thủ giảm chút thời gian." Tiền Thông nói: "Cảnh sát, lần này tôi phối hợp với các anh thì có thể giảm cho tôi bao nhiêu, một năm được không?"

Cảnh sát trung niên nói: "Cái này phải xem biểu hiện của ông, ông nhớ tới cái gì không? Cung cấp tin tức có giá trị, chúng tôi cũng có thể giúp ông tranh thủ thêm."

Tiền Thông nhíu mày, nửa ngày sau mới do dự nói: "Có vấn đề này, tôi không xác định có hữu dụng với các anh hay không."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...