Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 22: Tới Thạch Hoa thôn
Mùng 2 Tết.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ tới Thạch Hoa Thôn ăn Tết Chu gia. Chu gia đã đón sẵn, lần này cả gia đình nhị tỷ đều tới đây.
Nhị tỷ đều vô cùng thân thiết với nàng, gần một năm mới gặp. Hai người còn ôm nhau khóc to một trận, làm Lăng thị bực bội quở trách.
“ Ngày vui mà các ngươi đang làm gì? Còn không mau hỗ trợ làm cơm.”
Ngọc Nương vừa lau nước mắt vừa cười, Nhị tỷ phần lớn đều chăm sóc nàng. Thấy Nhị tỷ và nhị tỷ phu thực sự sống hạnh phúc, Ngọc Nương cũng cảm thấy yên tâm.
Ngọc Nương đột nhiên nắm lấy vạt áo của Nhị tỷ Mai Nương, cắn cắn môi nhỏ giọng hỏi.
“ Đại tỷ …”.
Mai Nương vội nắm tay nàng, gương mặt lo lắng.
“ Muội đang mang thai, đừng suy nghĩ nhiều ….” Mai Nương hơi ngập ngừng “….nàng ấy có lẽ sẽ không về đâu.”
Ngọc Nương hơi rũ mắt xuống, còn muốn nói cái gì đó. Lại thấy Lăng thị nhìn qua phía nàng, rũ mắt ngậm miệng lại.
Đại tỷ Chu gia hơn nàng 10 tuổi, khi Ngọc Nương còn nhỏ. Đại tỷ chăm sóc nàng coi Ngọc Nương như con ruột, quả thực tốt đến mức không thể tốt hơn. Ngọc Nương khi đó còn thân thiết với đại tỷ Hoa Nương hơn là mẹ ruột Lăng thị.
Nhưng khi Ngọc Nương năm tuổi, ham chơi không cẩn thận té ngã xuống sông. Suýt mất mạng, cũng may lại được một nam nhân đi qua nhảy xuống vớt lên.
Thấy Ngọc Nương mê man trên giường mãi không tỉnh, Hoa Nương ngồi bên cạnh ngày đêm đều lấy nước mắt rửa mặt.
Khi đó, nam nhân là ân nhân cứu mạng của Ngọc Nương. Cũng vì cứu Ngọc Nương mà nửa sống nửa chết nằm trên giường.
Người nhà nam nhân đó hoảng sợ, liên tục bắt Chu gia chịu trách nhiệm.
Chu gia tự nhiên vô cùng cảm kích bọn họ, thiếu chút nữa muốn dập đầu tạ ơn. Nhưng là, những người đó lại muốn Chu gia gả Hoa Nương đang tuổi cập kê đi qua.
Chu gia mới đầu không đồng ý, lúc đó Chu gia nghèo. Nhưng người nhà bên kia còn nghèo hơn, nghe nói còn có người bị đói mà chết. Phụ mẫu Chu gia không muốn để Hoa Nương chịu khổ. Kiên quyết có thể báo đáp ân tình, nhưng hôn sự không thể đáp ứng.
Hai nhà náo đến Thạch Hoa thôn gà bay chó sủa, những nhà xung quanh sợ vướng vào bọn họ lại phiền phức. Nên hôn sự hai người kéo tới một đoạn thời gian dài. Lại nhìn vị ân nhân đó tính cách không tồi, khuôn mặt lại nghiêm chỉnh.
Không còn cách nào, Chu gia đành phải gả Hoa Nương qua Mộ gia. Thầm dặn lòng, trợ cấp thật tốt cho Hoa Nương, lại làm chỗ dựa không ai dám bắt Hoa Nương.
Mộ gia bên đó lại quá cặn bã, không tới vài năm hành Hoa Nương từ một cô nương dịu dàng tốt bụng thành một tiểu nương tử gầy gò trầm mặc. Chu gia luôn tới oán trách Mộ gia bạc đãi Hoa Nương, muốn đưa Hoa Nương về.
Nhưng lại bị chính Hoa Nương ngăn cản, nàng ấy đã có hài tử. Không thể làm như vậy. Chính vì việc này, Hoa Nương sinh ra ngăn cách với Chu gia. Thậm chí thái độ còn nhàn nhạt cho qua.
Hai năm trước, khi Ngọc Nương vừa 14 tuổi. Hoa Nương tươi cười tới thăm Ngọc Nương, còn giới thiệu cho Ngọc Nương một mối hôn sự đi qua làm thiếp trên trấn. Mối hôn sự đó không làm cho Chu gia hài lòng, nên qua loa bỏ qua.
Nhưng lại không ngờ, Hoa Nương vậy mà dám lén lút nhận tiền sính lễ của người ta. Còn đưa cho bên đó khăn tay thường dùng của Ngọc Nương. Nếu không phải lúc đó Chu gia dần dần có chút tiền, kiên quyết bán đất trả tiền sính lễ.
Thì Ngọc Nương sớm đã bị đưa lên trấn làm thiếp cho một lão già đáng tuổi cha mình. Nhị ca Chu gia lúc đó sợ khăn tay làm ảnh hưởng tới thanh danh Ngọc Nương.
Gan lớn lẻn vào phủ bọn họ trộm, lại bị gia đinh bọn họ bắt gặp. Bị dọa đuổi giết đến mức mời quan binh.
Chu gia hoảng sợ vô cùng, lập tức để Nhị ca Chu gia chạy tới thành khác lánh nạn. Bề ngoài mang danh đi làm ăn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng. Đây là đi trốn quan binh, đi một cái hai năm cũng trưa có trở lại.
Cũng vì vậy, Hoa Nương đã hơn hai năm đều không có về Chu gia. Hôn lễ của Ngọc Nương cũng không tới tham dự. Giường như đã muốn cắt đứt bọn họ.
Chu gia mặc dù trong lòng giận giữ, thất vọng với Hoa Nương. Nhưng nhìn hoàn cảnh của Hoa Nương hiện tại, hài tử đều gầy như que củi. Phu quân suốt ngày rượu chè cờ bạc, thân thích đều là loại người cháy nhà còn đi hôi của. Nên không nỡ quở trách nàng, chỉ biết nhịn đến nghẹn.
Ngọc Nương khi đó cũng chỉ thập phần thất vọng về đại tỷ mà mình tôn kính. Nhưng Ngọc Nương cũng không hề trách đại tỷ, dù sao vì nàng mà hiện tại đại tỷ mới trải qua một cuộc sống khó khăn như vậy. Chỉ là không còn muốn tiếp xúc gần gũi với Hoa Nương.
Ngọc Nương hiện tại nghĩ lại chuyện đó cũng chỉ biết thờ dài. Thực ra, nếu không phải có sự kiện của Ngọc Nương. Có lẽ Chu gia hiện tại sẽ hoà thuận êm ấm, nhị ca và đại tỷ Chu gia sẽ không phải khổ sở như vậy.
Nhưng đáng thương nhất vẫn là phụ mẫu Chu gia. Bàn tay đều là mu là thịt, quở trách bên nào cũng cảm thấy không nỡ. Đành nuốt hết vào bụng, miễn cưỡng coi như vui vẻ sống tới ngày hôm nay.
Tết đến, Chu gia đã chuẩn bị đầy đủ món ăn sẵn. Chỉ chờ mọi người đến đông đủ, có thể bày lên bàn khai tiệc.
Ngọc Nương và Thẩm Tứ tới Thạch Hoa Thôn ăn Tết Chu gia. Chu gia đã đón sẵn, lần này cả gia đình nhị tỷ đều tới đây.
Nhị tỷ đều vô cùng thân thiết với nàng, gần một năm mới gặp. Hai người còn ôm nhau khóc to một trận, làm Lăng thị bực bội quở trách.
“ Ngày vui mà các ngươi đang làm gì? Còn không mau hỗ trợ làm cơm.”
Ngọc Nương vừa lau nước mắt vừa cười, Nhị tỷ phần lớn đều chăm sóc nàng. Thấy Nhị tỷ và nhị tỷ phu thực sự sống hạnh phúc, Ngọc Nương cũng cảm thấy yên tâm.
Ngọc Nương đột nhiên nắm lấy vạt áo của Nhị tỷ Mai Nương, cắn cắn môi nhỏ giọng hỏi.
“ Đại tỷ …”.
Mai Nương vội nắm tay nàng, gương mặt lo lắng.
“ Muội đang mang thai, đừng suy nghĩ nhiều ….” Mai Nương hơi ngập ngừng “….nàng ấy có lẽ sẽ không về đâu.”
Ngọc Nương hơi rũ mắt xuống, còn muốn nói cái gì đó. Lại thấy Lăng thị nhìn qua phía nàng, rũ mắt ngậm miệng lại.
Đại tỷ Chu gia hơn nàng 10 tuổi, khi Ngọc Nương còn nhỏ. Đại tỷ chăm sóc nàng coi Ngọc Nương như con ruột, quả thực tốt đến mức không thể tốt hơn. Ngọc Nương khi đó còn thân thiết với đại tỷ Hoa Nương hơn là mẹ ruột Lăng thị.
Nhưng khi Ngọc Nương năm tuổi, ham chơi không cẩn thận té ngã xuống sông. Suýt mất mạng, cũng may lại được một nam nhân đi qua nhảy xuống vớt lên.
Thấy Ngọc Nương mê man trên giường mãi không tỉnh, Hoa Nương ngồi bên cạnh ngày đêm đều lấy nước mắt rửa mặt.
Khi đó, nam nhân là ân nhân cứu mạng của Ngọc Nương. Cũng vì cứu Ngọc Nương mà nửa sống nửa chết nằm trên giường.
Người nhà nam nhân đó hoảng sợ, liên tục bắt Chu gia chịu trách nhiệm.
Chu gia tự nhiên vô cùng cảm kích bọn họ, thiếu chút nữa muốn dập đầu tạ ơn. Nhưng là, những người đó lại muốn Chu gia gả Hoa Nương đang tuổi cập kê đi qua.
Chu gia mới đầu không đồng ý, lúc đó Chu gia nghèo. Nhưng người nhà bên kia còn nghèo hơn, nghe nói còn có người bị đói mà chết. Phụ mẫu Chu gia không muốn để Hoa Nương chịu khổ. Kiên quyết có thể báo đáp ân tình, nhưng hôn sự không thể đáp ứng.
Hai nhà náo đến Thạch Hoa thôn gà bay chó sủa, những nhà xung quanh sợ vướng vào bọn họ lại phiền phức. Nên hôn sự hai người kéo tới một đoạn thời gian dài. Lại nhìn vị ân nhân đó tính cách không tồi, khuôn mặt lại nghiêm chỉnh.
Không còn cách nào, Chu gia đành phải gả Hoa Nương qua Mộ gia. Thầm dặn lòng, trợ cấp thật tốt cho Hoa Nương, lại làm chỗ dựa không ai dám bắt Hoa Nương.
Mộ gia bên đó lại quá cặn bã, không tới vài năm hành Hoa Nương từ một cô nương dịu dàng tốt bụng thành một tiểu nương tử gầy gò trầm mặc. Chu gia luôn tới oán trách Mộ gia bạc đãi Hoa Nương, muốn đưa Hoa Nương về.
Nhưng lại bị chính Hoa Nương ngăn cản, nàng ấy đã có hài tử. Không thể làm như vậy. Chính vì việc này, Hoa Nương sinh ra ngăn cách với Chu gia. Thậm chí thái độ còn nhàn nhạt cho qua.
Hai năm trước, khi Ngọc Nương vừa 14 tuổi. Hoa Nương tươi cười tới thăm Ngọc Nương, còn giới thiệu cho Ngọc Nương một mối hôn sự đi qua làm thiếp trên trấn. Mối hôn sự đó không làm cho Chu gia hài lòng, nên qua loa bỏ qua.
Nhưng lại không ngờ, Hoa Nương vậy mà dám lén lút nhận tiền sính lễ của người ta. Còn đưa cho bên đó khăn tay thường dùng của Ngọc Nương. Nếu không phải lúc đó Chu gia dần dần có chút tiền, kiên quyết bán đất trả tiền sính lễ.
Thì Ngọc Nương sớm đã bị đưa lên trấn làm thiếp cho một lão già đáng tuổi cha mình. Nhị ca Chu gia lúc đó sợ khăn tay làm ảnh hưởng tới thanh danh Ngọc Nương.
Gan lớn lẻn vào phủ bọn họ trộm, lại bị gia đinh bọn họ bắt gặp. Bị dọa đuổi giết đến mức mời quan binh.
Chu gia hoảng sợ vô cùng, lập tức để Nhị ca Chu gia chạy tới thành khác lánh nạn. Bề ngoài mang danh đi làm ăn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng. Đây là đi trốn quan binh, đi một cái hai năm cũng trưa có trở lại.
Cũng vì vậy, Hoa Nương đã hơn hai năm đều không có về Chu gia. Hôn lễ của Ngọc Nương cũng không tới tham dự. Giường như đã muốn cắt đứt bọn họ.
Chu gia mặc dù trong lòng giận giữ, thất vọng với Hoa Nương. Nhưng nhìn hoàn cảnh của Hoa Nương hiện tại, hài tử đều gầy như que củi. Phu quân suốt ngày rượu chè cờ bạc, thân thích đều là loại người cháy nhà còn đi hôi của. Nên không nỡ quở trách nàng, chỉ biết nhịn đến nghẹn.
Ngọc Nương khi đó cũng chỉ thập phần thất vọng về đại tỷ mà mình tôn kính. Nhưng Ngọc Nương cũng không hề trách đại tỷ, dù sao vì nàng mà hiện tại đại tỷ mới trải qua một cuộc sống khó khăn như vậy. Chỉ là không còn muốn tiếp xúc gần gũi với Hoa Nương.
Ngọc Nương hiện tại nghĩ lại chuyện đó cũng chỉ biết thờ dài. Thực ra, nếu không phải có sự kiện của Ngọc Nương. Có lẽ Chu gia hiện tại sẽ hoà thuận êm ấm, nhị ca và đại tỷ Chu gia sẽ không phải khổ sở như vậy.
Nhưng đáng thương nhất vẫn là phụ mẫu Chu gia. Bàn tay đều là mu là thịt, quở trách bên nào cũng cảm thấy không nỡ. Đành nuốt hết vào bụng, miễn cưỡng coi như vui vẻ sống tới ngày hôm nay.
Tết đến, Chu gia đã chuẩn bị đầy đủ món ăn sẵn. Chỉ chờ mọi người đến đông đủ, có thể bày lên bàn khai tiệc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương