Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 23
Ngọc Nương hiện tại được xem là lớn nhất, mọi người đều bắt nàng ngồi yên. Nhìn mọi người bận rộn náo nhiệt dọn đồ ăn lên bàn. Ngọc Nương không còn cách nào khác, vừa nắm tay cháu trai vừa mỉm cười nhìn mọi người.
Lăng thị xếp lại hai bàn tiệc, không quên dặn dò con út.
“ Ngươi thường ngày thích náo nhiệt, hiện đã mang thai. Chút nữa không được uống rượu nghe chưa?.”
Ngọc Nương không vui bĩu môi.
“ Nữ nhi lại nghe nói mùa đông uống rượu vào ấm bụng. Chi bằng …”.
Lăng thị trừng mắt ngắt lời nàng.
“ Bậy bạ, ngươi qua đây ngồi cạnh ta.”
Lăng thị vẫy vẫy tay, hôm nay muốn phỏng chừng muốn chăm sóc nàng thật chu đáo.
Ngọc Nương cười cười đi tới, nàng chuẩn bị đặt mông xuống. Bỗng một nữ hài tử rụt rè dựa vào thành cửa, lí nhí nói.
“ Bà ngoại ơi ….”.
Lăng thị và Ngọc Nương quay đầu lại nhìn, nhất thời sững sờ nhìn nữ hài tử gầy đen trước mặt.
Ngọc Nương thấy Lăng thị tay chân cứng ngắc, đứng quên cả phản ứng. Ngọc Nương ôm bụng ra cửa, hơi cúi người xuống. Mỉm cười nói với nữ hài tử.
“ Mặc Nương lớn thật nhanh. Bên ngoài lạnh lẽo, mau tiến vào nhà.”
Nữ hài tử quần áo chỉ mặc một cái áo dài tay sờn cũ mỏng manh, chỗ thủng chỗ rách. Cái quần cũng ngắn tũn trên cổ chân. Bờ môi nứt nẻ trắng bệch, nhìn kĩ còn phát hiện cả người hơi run rẩy.
Mặc Nương nhìn bàn tay trắng hồng trước mặt, nhìn về phía Lăng thị còn há mồm đứng ở bên kia. Lại nhìn Ngọc Nương mỉm cười nhìn mình, Mặc Nương hơi sợ hãi đưa bàn tay lạnh lẽo lên tay của Ngọc Nương.
Ngọc Nương ôn hoà dắt tiểu hài tử đi vào trong, để Mặc Nương ngồi gần lò sưởi. Nhìn Mặc Nương rụn rè co ro ôm chặt đùi, Ngọc Nương nhìn thấy mà thương.
Đoàn người Chu gia thấy Mặc Nương ngồi cạnh Ngọc Nương. Liền ngây ngốc nhìn, Hoa thị còn không thể tin xoa xoa mắt nhìn lại. Đại tỷ từ sự kiện kia đều như cắt đứt hết với Chu gia, ngay cả hai hài tử đều không cho tiếp xúc. Mỗi lần Chu gia không đành lòng lén lút gặp cháu trai, cháu gái. Cả Mặc Nương và Minh lang đều chạy đi.
Hiện tại thấy Mặc Nương, còn nghĩ mình hoa mắt.
Hoa thị vội vàng sai Lý lang lấy áo lông ấm đắp lên người Mặc Nương. Bản thân lại đi lấy nước ấm cho Mặc Nương ấm bụng.
Mai Nương ôn nhu sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của Mặc Nương.
“ Minh lang không cùng Mặc Nương tới sao?.”
Mặc Nương lắc lắc đầu, xong lại rụt rè cúi đầu xuống. Mặc Nương biết hình như nhà ngoại không thích mình lắm, nên chỉ tủi thân cúi đầu.
Chu phụ và Lăng thị mới hoàn hồn lại, Chu phụ cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hơn chút.
“ Mặc Nương vừa tới đấy hả?.”
Mặc Nương hơi sợ hãi nhìn ông ngoại, chỉ khẽ nói.
“ Vâng …”.
Lăng thị mắt hơi phiếm hồng, giọng hơi nghẹn ngào nhìn Mặc Nương hỏi.
“ Nương của con, có tới không?.”
Hai nữ nhi bà năm đó đều tủi thân, Hoa Nương cố ý hãm hại Ngọc Nương. Bà không nỡ trách đại nữ nhi, không chủ trì công đạo cho tiểu nữ nhi. Nhưng Hoa Nương trách bà thiên vị, hận Chu gia gả nàng qua Mộc gia.
Bà thực sự hi vọng, gia đình có thể tụ họp đầy đủ thành viên ăn bữa cơm. Bà chết cũng đã nhắm mắt rồi.
Mặc Nương bất giác nước mắt chảy ra, vừa lau vừa tủi thân nói.
“ Nương nói nhớ mọi người. Nhưng sợ mọi người ghét bỏ, nên chỉ dám đứng ngoài cổng một chút liền đi.”
Lăng thị, Mai Nương vội ngó ra cửa. Nhưng ánh mắt hơi ảm đạm quay về. Lăng thị liếc nhìn Ngọc Nương, lại đích thân qua cầm tay Mặc Nương.
“ Hôm nay cứ ăn Tết ở đây đi. Chút nữa … ta để đại thúc đưa ngươi về.”
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, đại tỷ nếu đã nhượng bộ. Chu gia tự nhiên cũng muốn hoà hảo lại như ban đầu.
Dường như bữa ăn này mọi người đều có tâm sự, bầu không khí coi như ảm đạm.
Ngọc Nương thở dài trong lòng, cốt nhục chí thân. Ai cũng đều không thể chối bỏ hoàn toàn, dù có đi xa bờ tới đâu. Cũng có thể bao dung tha thứ, Ngọc Nương sắp có hài tử của nàng. Ngọc Nương vô cùng cảm thông cho Chu gia.
Ngọc Nương cũng đã sớm xem mình là Chu Ngọc Nương. Thay vì xem xét việc ai đúng ai sai, chi bằng buông ra. Đối với những người nàng yêu quý, Ngọc Nương thầm cầu nguyện họ có thể sống thật vui vẻ.
Nên Ngọc Nương hôm nay mới chủ động nhắc đến đại tỷ, lại tỏ ra ân cần với Mặc Nương. Để Chu gia biết thái độ của nàng.
Hai ngày đầu năm như vậy liền đi qua, ngày thứ ba Ngọc Nương và Thẩm Tứ cùng đi tới chỗ Quý đại ca chúc Tết.
Chỗ Mai đại ca và Mai tẩu tử, nghe nói toàn gia đều đã tới thành khác thăm nhà mẹ đẻ của Mai tẩu tử. Nên Tết năm nay coi như không có nhà.
Với các khách quen của Trái Vị ký, Ngọc Nương đều để Thẩm Tứ tới chúc Tết. Ngọc Nương cũng không nhàn rỗi, cầm theo vài túi hoa quả khô đi quanh hàng xóm chúc Tết.
Ngõ Hoa Hoè phần lớn đều là các cửa tiệm nhỏ, không cư ngụ tại đây. Nhưng nơi sinh sống cũng chỉ cách một đoạn đường, đi sâu vào trong ngõ Hoa Hoè là có thể.
Tháng đầu năm cứ như vậy liền xong, Ngọc Nương cũng nhẩm tính. Cái thai đã được hơn 5 tháng, mang thai chín tháng mười ngày. Dự tính cuối tháng 4 hoặc đầu tháng năm sẽ sinh.
Ngọc Nương ngồi ngoài sân mỉm cười ngọt ngào thêu cái yếm nhỏ, Thẩm Tứ thấy thế đi tới.
“ Cứ ra tiệm mua liền tốt. Thêu quá tập trung sẽ hại mắt.”
Ngọc Nương không vui nói.
“ Chàng ẩn ý nói ta thêu không đẹp.”
Thẩm Tứ vội vàng thanh minh.
“ Là ta sai, nàng đừng không vui.”
Ngọc Nương bề ngoài dịu dàng, nhưng mỗi khi cố ý làm khó hắn. Hắn đều phải suy nghĩ nửa ngày mới giải được. Nên châm ngôn hiện tại chính là, chỉ cần Ngọc Nương có ý hắn liền giơ tay nhận sai. Bất kể là việc gì, chiêu này dùng vẫn rất hiệu quả.
Ngọc Nương cắt kim chỉ thừa ra, cũng không làm khó Thẩm Tứ. Hơi tò mò hỏi.
“ Nhà xây thế nào rồi?.”
Thẩm Tứ cúi đầu ghé sát vào bụng Ngọc Nương, Ngọc Nương nói như vậy sẽ có thể giao tiếp với hài tử. Thẩm Tứ ban đầu còn không tin, nhưng vẫn nghe lời nàng làm theo. Giao tiếp tuy không thấy nhưng rất thú vị, làm mãi cũng thành quen.
“ Huyện lệnh phu nhân đưa tới quá nhiều gỗ, xây một toà viện đều là gỗ cũng đều có thể. Nhưng ta nghe theo nàng, chỉ là xây thêm một cây cầu gỗ son trên hồ mà thôi.”
Huyện lệnh phu nhân vừa là tiểu thư phú thương vừa là phu nhân quan lớn. Muốn xây cái gì đều thập phần tiêu hoang, số gỗ này vô cùng nhiều.
Trải qua một số chuyện, Ngọc Nương và Thẩm Tứ đều không muốn quá phô trương. Chỉ để gian nhà chính xây toàn bộ bằng gỗ xưa, sàn cũng đều làm bằng gỗ bóng. Số gỗ còn lại tạm thời sẽ cất vào kho, sau này làm tường rào bao quanh cả căn nhà. Muốn làm cái gì đều thuận tiện hơn chút.
Vì hoa quả khô của Nhan thị rất nổi danh, toàn gia Trịnh thị đều lo lắng sinh ý của cửa tiệm. Nhưng lại không thấy Nhan thị mở trên trấn này, Ngọc Nương cũng đem giá hạ xuống thành 5 văn một túi.
Tuy khách không đông như dạo trước, nhưng mỗi tháng vẫn có thể kiếm vào 2 lượng bạc. Đã trừ tiền thuê cửa tiệm và một nhà Trịnh gia.
Lăng thị xếp lại hai bàn tiệc, không quên dặn dò con út.
“ Ngươi thường ngày thích náo nhiệt, hiện đã mang thai. Chút nữa không được uống rượu nghe chưa?.”
Ngọc Nương không vui bĩu môi.
“ Nữ nhi lại nghe nói mùa đông uống rượu vào ấm bụng. Chi bằng …”.
Lăng thị trừng mắt ngắt lời nàng.
“ Bậy bạ, ngươi qua đây ngồi cạnh ta.”
Lăng thị vẫy vẫy tay, hôm nay muốn phỏng chừng muốn chăm sóc nàng thật chu đáo.
Ngọc Nương cười cười đi tới, nàng chuẩn bị đặt mông xuống. Bỗng một nữ hài tử rụt rè dựa vào thành cửa, lí nhí nói.
“ Bà ngoại ơi ….”.
Lăng thị và Ngọc Nương quay đầu lại nhìn, nhất thời sững sờ nhìn nữ hài tử gầy đen trước mặt.
Ngọc Nương thấy Lăng thị tay chân cứng ngắc, đứng quên cả phản ứng. Ngọc Nương ôm bụng ra cửa, hơi cúi người xuống. Mỉm cười nói với nữ hài tử.
“ Mặc Nương lớn thật nhanh. Bên ngoài lạnh lẽo, mau tiến vào nhà.”
Nữ hài tử quần áo chỉ mặc một cái áo dài tay sờn cũ mỏng manh, chỗ thủng chỗ rách. Cái quần cũng ngắn tũn trên cổ chân. Bờ môi nứt nẻ trắng bệch, nhìn kĩ còn phát hiện cả người hơi run rẩy.
Mặc Nương nhìn bàn tay trắng hồng trước mặt, nhìn về phía Lăng thị còn há mồm đứng ở bên kia. Lại nhìn Ngọc Nương mỉm cười nhìn mình, Mặc Nương hơi sợ hãi đưa bàn tay lạnh lẽo lên tay của Ngọc Nương.
Ngọc Nương ôn hoà dắt tiểu hài tử đi vào trong, để Mặc Nương ngồi gần lò sưởi. Nhìn Mặc Nương rụn rè co ro ôm chặt đùi, Ngọc Nương nhìn thấy mà thương.
Đoàn người Chu gia thấy Mặc Nương ngồi cạnh Ngọc Nương. Liền ngây ngốc nhìn, Hoa thị còn không thể tin xoa xoa mắt nhìn lại. Đại tỷ từ sự kiện kia đều như cắt đứt hết với Chu gia, ngay cả hai hài tử đều không cho tiếp xúc. Mỗi lần Chu gia không đành lòng lén lút gặp cháu trai, cháu gái. Cả Mặc Nương và Minh lang đều chạy đi.
Hiện tại thấy Mặc Nương, còn nghĩ mình hoa mắt.
Hoa thị vội vàng sai Lý lang lấy áo lông ấm đắp lên người Mặc Nương. Bản thân lại đi lấy nước ấm cho Mặc Nương ấm bụng.
Mai Nương ôn nhu sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của Mặc Nương.
“ Minh lang không cùng Mặc Nương tới sao?.”
Mặc Nương lắc lắc đầu, xong lại rụt rè cúi đầu xuống. Mặc Nương biết hình như nhà ngoại không thích mình lắm, nên chỉ tủi thân cúi đầu.
Chu phụ và Lăng thị mới hoàn hồn lại, Chu phụ cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hơn chút.
“ Mặc Nương vừa tới đấy hả?.”
Mặc Nương hơi sợ hãi nhìn ông ngoại, chỉ khẽ nói.
“ Vâng …”.
Lăng thị mắt hơi phiếm hồng, giọng hơi nghẹn ngào nhìn Mặc Nương hỏi.
“ Nương của con, có tới không?.”
Hai nữ nhi bà năm đó đều tủi thân, Hoa Nương cố ý hãm hại Ngọc Nương. Bà không nỡ trách đại nữ nhi, không chủ trì công đạo cho tiểu nữ nhi. Nhưng Hoa Nương trách bà thiên vị, hận Chu gia gả nàng qua Mộc gia.
Bà thực sự hi vọng, gia đình có thể tụ họp đầy đủ thành viên ăn bữa cơm. Bà chết cũng đã nhắm mắt rồi.
Mặc Nương bất giác nước mắt chảy ra, vừa lau vừa tủi thân nói.
“ Nương nói nhớ mọi người. Nhưng sợ mọi người ghét bỏ, nên chỉ dám đứng ngoài cổng một chút liền đi.”
Lăng thị, Mai Nương vội ngó ra cửa. Nhưng ánh mắt hơi ảm đạm quay về. Lăng thị liếc nhìn Ngọc Nương, lại đích thân qua cầm tay Mặc Nương.
“ Hôm nay cứ ăn Tết ở đây đi. Chút nữa … ta để đại thúc đưa ngươi về.”
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, đại tỷ nếu đã nhượng bộ. Chu gia tự nhiên cũng muốn hoà hảo lại như ban đầu.
Dường như bữa ăn này mọi người đều có tâm sự, bầu không khí coi như ảm đạm.
Ngọc Nương thở dài trong lòng, cốt nhục chí thân. Ai cũng đều không thể chối bỏ hoàn toàn, dù có đi xa bờ tới đâu. Cũng có thể bao dung tha thứ, Ngọc Nương sắp có hài tử của nàng. Ngọc Nương vô cùng cảm thông cho Chu gia.
Ngọc Nương cũng đã sớm xem mình là Chu Ngọc Nương. Thay vì xem xét việc ai đúng ai sai, chi bằng buông ra. Đối với những người nàng yêu quý, Ngọc Nương thầm cầu nguyện họ có thể sống thật vui vẻ.
Nên Ngọc Nương hôm nay mới chủ động nhắc đến đại tỷ, lại tỏ ra ân cần với Mặc Nương. Để Chu gia biết thái độ của nàng.
Hai ngày đầu năm như vậy liền đi qua, ngày thứ ba Ngọc Nương và Thẩm Tứ cùng đi tới chỗ Quý đại ca chúc Tết.
Chỗ Mai đại ca và Mai tẩu tử, nghe nói toàn gia đều đã tới thành khác thăm nhà mẹ đẻ của Mai tẩu tử. Nên Tết năm nay coi như không có nhà.
Với các khách quen của Trái Vị ký, Ngọc Nương đều để Thẩm Tứ tới chúc Tết. Ngọc Nương cũng không nhàn rỗi, cầm theo vài túi hoa quả khô đi quanh hàng xóm chúc Tết.
Ngõ Hoa Hoè phần lớn đều là các cửa tiệm nhỏ, không cư ngụ tại đây. Nhưng nơi sinh sống cũng chỉ cách một đoạn đường, đi sâu vào trong ngõ Hoa Hoè là có thể.
Tháng đầu năm cứ như vậy liền xong, Ngọc Nương cũng nhẩm tính. Cái thai đã được hơn 5 tháng, mang thai chín tháng mười ngày. Dự tính cuối tháng 4 hoặc đầu tháng năm sẽ sinh.
Ngọc Nương ngồi ngoài sân mỉm cười ngọt ngào thêu cái yếm nhỏ, Thẩm Tứ thấy thế đi tới.
“ Cứ ra tiệm mua liền tốt. Thêu quá tập trung sẽ hại mắt.”
Ngọc Nương không vui nói.
“ Chàng ẩn ý nói ta thêu không đẹp.”
Thẩm Tứ vội vàng thanh minh.
“ Là ta sai, nàng đừng không vui.”
Ngọc Nương bề ngoài dịu dàng, nhưng mỗi khi cố ý làm khó hắn. Hắn đều phải suy nghĩ nửa ngày mới giải được. Nên châm ngôn hiện tại chính là, chỉ cần Ngọc Nương có ý hắn liền giơ tay nhận sai. Bất kể là việc gì, chiêu này dùng vẫn rất hiệu quả.
Ngọc Nương cắt kim chỉ thừa ra, cũng không làm khó Thẩm Tứ. Hơi tò mò hỏi.
“ Nhà xây thế nào rồi?.”
Thẩm Tứ cúi đầu ghé sát vào bụng Ngọc Nương, Ngọc Nương nói như vậy sẽ có thể giao tiếp với hài tử. Thẩm Tứ ban đầu còn không tin, nhưng vẫn nghe lời nàng làm theo. Giao tiếp tuy không thấy nhưng rất thú vị, làm mãi cũng thành quen.
“ Huyện lệnh phu nhân đưa tới quá nhiều gỗ, xây một toà viện đều là gỗ cũng đều có thể. Nhưng ta nghe theo nàng, chỉ là xây thêm một cây cầu gỗ son trên hồ mà thôi.”
Huyện lệnh phu nhân vừa là tiểu thư phú thương vừa là phu nhân quan lớn. Muốn xây cái gì đều thập phần tiêu hoang, số gỗ này vô cùng nhiều.
Trải qua một số chuyện, Ngọc Nương và Thẩm Tứ đều không muốn quá phô trương. Chỉ để gian nhà chính xây toàn bộ bằng gỗ xưa, sàn cũng đều làm bằng gỗ bóng. Số gỗ còn lại tạm thời sẽ cất vào kho, sau này làm tường rào bao quanh cả căn nhà. Muốn làm cái gì đều thuận tiện hơn chút.
Vì hoa quả khô của Nhan thị rất nổi danh, toàn gia Trịnh thị đều lo lắng sinh ý của cửa tiệm. Nhưng lại không thấy Nhan thị mở trên trấn này, Ngọc Nương cũng đem giá hạ xuống thành 5 văn một túi.
Tuy khách không đông như dạo trước, nhưng mỗi tháng vẫn có thể kiếm vào 2 lượng bạc. Đã trừ tiền thuê cửa tiệm và một nhà Trịnh gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương