Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 6: Ai cũng đều muốn ở riêng
Bữa tối cứ trầm mặc như vậy mà qua, ngay cả Thẩm lão gia tử cũng không hút thuốc. Làm như không biết cái gì, không biết cháu mình mất. Ăn đến thập phần tự nhiên.
La thị lúc này cũng vô cùng im lặng gắp rau cho hai con trai. Hề thị xụ mặt xới cơm, không mắng chửi ai coi như hiếm thấy.
Thẩm Nhị ăn cơm xong liền kiên quyết thắp đèn kêu có chuyện muốn nói. Nên mọi người tắm rửa xong đều tụ tập ở nhà chính. Nhà chính có bộ bàn ghế dài, cũng có hai cái ghế dài đối diện nhau. Hai cái ghế bên trên làm chủ vị.
Ngọc Nương ngồi cuối cùng bên cạnh Thẩm Tứ, Thẩm Tứ khẽ nắm tay nàng.
Thẩm Nhị thấy coi như đến đủ, chỉ thiếu mỗi Ngu thị. Liền dứt khoát quỳ phịch xuống trước mặt nhị lão phía trên. Làm mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Nhị nhìn gương mặt già nua của Thẩm lão gia tử, đau khổ lên tiếng:
” Cha, con muốn ra ở riêng.”
Thẩm lão gia tử thường ngày thản nhiên liền giật mình đến nỗi đứng lên. Trợn mắt nhìn Thẩm Nhị. Hề thị cũng kinh ngạc không kém, vớ phải một cái chén ném lên người Thẩm Nhị:
” Lão nhị, ngươi điên rồi sao? Bọn ta chưa chết, ngươi muốn ra ở riêng cái gì. Đây là muốn rủa ta chết sao?.”
La thị khuyên nhủ:
” Nhị đệ, ngươi đừng hồ đồ. Mọi người hoà thuận sống cùng nhau không phải rất tốt sao.”
Đùa sao, phụ mẫu đều ở với con cả. Xưa nay nàng lười biếng đều để Nhị, Tam phòng làm. Nếu chia nhà, vừa phải hầu hạ mẹ chồng như Hề thị, dưới có hai tiểu cô. La thị tuyệt đối không cho phép ở riêng.
Thẩm Nhị kiên quyết nói:
” Xin cha mẹ để con ở riêng đi. Coi như con cầu xin hai người.”
Hề thị tức phát điên rồi:
” Nói, có phải đồ tiện nhân kia xúi bậy ngươi không. Khá lắm, người ta lấy nàng dâu về hiếu thuận. Đây là muốn về chia rẽ gia đình người ta sao, trời ơi. Thứ con dâu gì thế này a. Lại đi xúi giục con trai người ta bất hiếu, hưu nàng ta. Nhất định phải hưu nàng ta …”.
Ngu thị bên ngoài lén lút dựa cửa nghe, liền chảy nước mắt.
Thẩm Nhị dập đầu bôm bốp xuống nền nhà. Thẩm Đại không nỡ nhìn liền đỡ Thẩm Nhị dậy, Thẩm Nhị không chịu đứng lên.
Thẩm Tam lúc này đột nhiên lên tiếng:” Nhi tử cũng cảm thấy Nhị ca nói có lý.”
Thẩm lão gia tử, Hề thị trợn mắt nhìn Thẩm Tam. Chưa đợi Hề thị mắng, Thẩm Tứ đột nhiên lên tiếng nói:
” Con cũng cảm thấy ý kiến của Nhị ca, Tam ca không tồi.”
Hề thị há mồm kinh ngạc, nhi tử bà yêu thương nhất muốn rời xa bà!
Hề thị lập tức liếc xéo Ngọc Nương:
” Ngươi đây là xúi giục lão Tứ đúng không? Ngươi vừa tới liền muốn học vợ lão Nhị. Trà ngươi kính trong bụng ta còn chưa tiêu đâu. Đây là muốn làm phản rồi. Là ta mắt mù mới cưới ngươi cho nhi tử bảo bối của ta sao, đồ chết bầm …”.
Ngọc Nương nắm chặt bàn tay, nàng sợ nàng không nhịn nổi sẽ cãi tay đôi với Hề thị. Một người nhẫn nhịn tốt như Ngọc Nương nàng, nghe những lời này đều cảm thấy không chịu nổi.
Thẩm Tứ nắm chặt tay Ngọc Nương, lập tức gọi Thẩm lão gia tử:” Cha.”
Thẩm lão gia tử phiền chán, hơi gắt lên:” Đủ rồi.”
Hề thị liền im miệng lại, Thẩm lão gia tử là chủ của cả gia đình. Bình thường nội trạch hay dung túng bà, nhưng bà không dám chọc ông.
Thẩm lão gia tử trầm giọng nói:
” Không được ai nhắc tới chuyện này.”
Rồi rảo bước vào phòng nghỉ ngơi, Hề thị hừ lạnh một cái. Ánh mắt sáng quắc nhìn từng nàng dâu một. Mới đi vào phòng.
Trước khi giải tán, Thẩm thị còn khẽ an ủi:
” Đệ muội, lời không nên nghe liền cho qua tai là được.”
Ngọc Nương cười cười, Thẩm thị hẳn là cũng đã nhẫn đến cực khổ. Theo bước chân của Thẩm Tứ về phòng.
Thẩm Tứ an ủi nàng:” Đừng để bụng, nương đã hồ đồ.”
Ngọc Nương cảm thấy vẫn nên nói trước:
” Thẩm Tứ, nếu một ngày mẫu thân nói quá đáng. Ta sẽ không nhịn.”
Thẩm Tứ xoa xoa mặt nàng:” Đã biết, tớ lúc đó ta sẽ thiên vị nàng.”
Ngọc Nương coi như dễ chịu hơn chút, chuyện ở riêng phải từ từ tính đi thôi.
Hôm sau là ngày Ngọc Nương về nhà mẹ đẻ lại mặt, Thạch Đào Thôn cách nơi này gần nửa ngày đường đi bộ. Cũng may, không biết Thẩm Tứ mượn xe bò ở đâu về. Đi khoảng hai tiếng là tới nơi.
Hề thị thấy Ngọc Nương đều không cho sắc mặt tốt, còn âm dương quái khí mắng nàng vài câu. Ngọc Nương làm như không nghe thấy, leo lên xe bò liền đi.
Thẩm Tứ sáng sớm đã chủ động lén lút lên rừng săn được một con gà rừng khoảng 2 cân. Lại lấy 50 văn tháng này Hề thị cho từng phòng mua thêm hai bình rượu, một túi kẹo ngọt.
Hề thị nắm giữ quyền quản gia trong nhà, tiền đều nắm giữ chặt trên tay. Mỗi tháng đều sẽ cho mỗi phòng 50 văn xem như tiền tiêu vặt.
Cha nương Ngọc Nương đã đợi sẵn trước cổng, dù sao vườn trái cây cũng ngay cạnh nhà. Thấy đôi tân nương tới, liền chạy ra đón.
Cha Ngọc Nương khoẻ mạnh cường tráng, cười dắt Thẩm Tứ vào nhà uống trà.
Nương nàng Lăng thị vội kéo nàng vào phòng ngủ, tỉ mỉ hỏi:
” Thế nào, trượng phu đối với ngươi tốt chứ? Thẩm gia sinh hoạt như thế nào?.”
Ngọc Nương cười hì hì kể lại, nàng biết Lăng thị thương nàng. Liền nói:
” Thẩm Tứ đối với con rất tốt. Còn Thẩm gia …. kì thực vẫn còn tốt lắm.”
Lăng thị nhanh chóng bắt được:” Thẩm gia làm sao?.”
Ngọc Nương hơi bất lực kể lại, làm Lăng thị trố mắt nhìn đến cạn lời. Bà cũng không tự nhận mình tốt gì đó, nhưng cũng không dám làm người táng tận lương tâm như vậy.
La thị lúc này cũng vô cùng im lặng gắp rau cho hai con trai. Hề thị xụ mặt xới cơm, không mắng chửi ai coi như hiếm thấy.
Thẩm Nhị ăn cơm xong liền kiên quyết thắp đèn kêu có chuyện muốn nói. Nên mọi người tắm rửa xong đều tụ tập ở nhà chính. Nhà chính có bộ bàn ghế dài, cũng có hai cái ghế dài đối diện nhau. Hai cái ghế bên trên làm chủ vị.
Ngọc Nương ngồi cuối cùng bên cạnh Thẩm Tứ, Thẩm Tứ khẽ nắm tay nàng.
Thẩm Nhị thấy coi như đến đủ, chỉ thiếu mỗi Ngu thị. Liền dứt khoát quỳ phịch xuống trước mặt nhị lão phía trên. Làm mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Nhị nhìn gương mặt già nua của Thẩm lão gia tử, đau khổ lên tiếng:
” Cha, con muốn ra ở riêng.”
Thẩm lão gia tử thường ngày thản nhiên liền giật mình đến nỗi đứng lên. Trợn mắt nhìn Thẩm Nhị. Hề thị cũng kinh ngạc không kém, vớ phải một cái chén ném lên người Thẩm Nhị:
” Lão nhị, ngươi điên rồi sao? Bọn ta chưa chết, ngươi muốn ra ở riêng cái gì. Đây là muốn rủa ta chết sao?.”
La thị khuyên nhủ:
” Nhị đệ, ngươi đừng hồ đồ. Mọi người hoà thuận sống cùng nhau không phải rất tốt sao.”
Đùa sao, phụ mẫu đều ở với con cả. Xưa nay nàng lười biếng đều để Nhị, Tam phòng làm. Nếu chia nhà, vừa phải hầu hạ mẹ chồng như Hề thị, dưới có hai tiểu cô. La thị tuyệt đối không cho phép ở riêng.
Thẩm Nhị kiên quyết nói:
” Xin cha mẹ để con ở riêng đi. Coi như con cầu xin hai người.”
Hề thị tức phát điên rồi:
” Nói, có phải đồ tiện nhân kia xúi bậy ngươi không. Khá lắm, người ta lấy nàng dâu về hiếu thuận. Đây là muốn về chia rẽ gia đình người ta sao, trời ơi. Thứ con dâu gì thế này a. Lại đi xúi giục con trai người ta bất hiếu, hưu nàng ta. Nhất định phải hưu nàng ta …”.
Ngu thị bên ngoài lén lút dựa cửa nghe, liền chảy nước mắt.
Thẩm Nhị dập đầu bôm bốp xuống nền nhà. Thẩm Đại không nỡ nhìn liền đỡ Thẩm Nhị dậy, Thẩm Nhị không chịu đứng lên.
Thẩm Tam lúc này đột nhiên lên tiếng:” Nhi tử cũng cảm thấy Nhị ca nói có lý.”
Thẩm lão gia tử, Hề thị trợn mắt nhìn Thẩm Tam. Chưa đợi Hề thị mắng, Thẩm Tứ đột nhiên lên tiếng nói:
” Con cũng cảm thấy ý kiến của Nhị ca, Tam ca không tồi.”
Hề thị há mồm kinh ngạc, nhi tử bà yêu thương nhất muốn rời xa bà!
Hề thị lập tức liếc xéo Ngọc Nương:
” Ngươi đây là xúi giục lão Tứ đúng không? Ngươi vừa tới liền muốn học vợ lão Nhị. Trà ngươi kính trong bụng ta còn chưa tiêu đâu. Đây là muốn làm phản rồi. Là ta mắt mù mới cưới ngươi cho nhi tử bảo bối của ta sao, đồ chết bầm …”.
Ngọc Nương nắm chặt bàn tay, nàng sợ nàng không nhịn nổi sẽ cãi tay đôi với Hề thị. Một người nhẫn nhịn tốt như Ngọc Nương nàng, nghe những lời này đều cảm thấy không chịu nổi.
Thẩm Tứ nắm chặt tay Ngọc Nương, lập tức gọi Thẩm lão gia tử:” Cha.”
Thẩm lão gia tử phiền chán, hơi gắt lên:” Đủ rồi.”
Hề thị liền im miệng lại, Thẩm lão gia tử là chủ của cả gia đình. Bình thường nội trạch hay dung túng bà, nhưng bà không dám chọc ông.
Thẩm lão gia tử trầm giọng nói:
” Không được ai nhắc tới chuyện này.”
Rồi rảo bước vào phòng nghỉ ngơi, Hề thị hừ lạnh một cái. Ánh mắt sáng quắc nhìn từng nàng dâu một. Mới đi vào phòng.
Trước khi giải tán, Thẩm thị còn khẽ an ủi:
” Đệ muội, lời không nên nghe liền cho qua tai là được.”
Ngọc Nương cười cười, Thẩm thị hẳn là cũng đã nhẫn đến cực khổ. Theo bước chân của Thẩm Tứ về phòng.
Thẩm Tứ an ủi nàng:” Đừng để bụng, nương đã hồ đồ.”
Ngọc Nương cảm thấy vẫn nên nói trước:
” Thẩm Tứ, nếu một ngày mẫu thân nói quá đáng. Ta sẽ không nhịn.”
Thẩm Tứ xoa xoa mặt nàng:” Đã biết, tớ lúc đó ta sẽ thiên vị nàng.”
Ngọc Nương coi như dễ chịu hơn chút, chuyện ở riêng phải từ từ tính đi thôi.
Hôm sau là ngày Ngọc Nương về nhà mẹ đẻ lại mặt, Thạch Đào Thôn cách nơi này gần nửa ngày đường đi bộ. Cũng may, không biết Thẩm Tứ mượn xe bò ở đâu về. Đi khoảng hai tiếng là tới nơi.
Hề thị thấy Ngọc Nương đều không cho sắc mặt tốt, còn âm dương quái khí mắng nàng vài câu. Ngọc Nương làm như không nghe thấy, leo lên xe bò liền đi.
Thẩm Tứ sáng sớm đã chủ động lén lút lên rừng săn được một con gà rừng khoảng 2 cân. Lại lấy 50 văn tháng này Hề thị cho từng phòng mua thêm hai bình rượu, một túi kẹo ngọt.
Hề thị nắm giữ quyền quản gia trong nhà, tiền đều nắm giữ chặt trên tay. Mỗi tháng đều sẽ cho mỗi phòng 50 văn xem như tiền tiêu vặt.
Cha nương Ngọc Nương đã đợi sẵn trước cổng, dù sao vườn trái cây cũng ngay cạnh nhà. Thấy đôi tân nương tới, liền chạy ra đón.
Cha Ngọc Nương khoẻ mạnh cường tráng, cười dắt Thẩm Tứ vào nhà uống trà.
Nương nàng Lăng thị vội kéo nàng vào phòng ngủ, tỉ mỉ hỏi:
” Thế nào, trượng phu đối với ngươi tốt chứ? Thẩm gia sinh hoạt như thế nào?.”
Ngọc Nương cười hì hì kể lại, nàng biết Lăng thị thương nàng. Liền nói:
” Thẩm Tứ đối với con rất tốt. Còn Thẩm gia …. kì thực vẫn còn tốt lắm.”
Lăng thị nhanh chóng bắt được:” Thẩm gia làm sao?.”
Ngọc Nương hơi bất lực kể lại, làm Lăng thị trố mắt nhìn đến cạn lời. Bà cũng không tự nhận mình tốt gì đó, nhưng cũng không dám làm người táng tận lương tâm như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương