Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 7: Chu gia
Lăng thị dặn dò Ngọc Nương:” Có chuyện gì nhất định phải chạy về nhà báo cha nương. Có nhớ chưa? Không được để người ta bắt nạt. “
Cũng may con rể còn có mắt, nếu không bà sẽ hối hận. Trước bà nhìn trúng Thẩm Tứ thành thực, Thẩm gia coi như không thiếu ăn. Mới gả ái nữ sang. Không ngờ trong nhà lại có một bà bà như vậy.
Hoa thị từ cửa bước vào, vui vẻ nói:” Đây, đây. Tiểu Lý lang. Cô cô con ở đây.”
Ngọc Nương vội vàng đứng dậy chào nỏi Hoa thị, đại tẩu nàng rất xứng danh trường tẩu. Rất ôn hoà, quan hệ với Ngọc Nương không tồi.
Một đứa trẻ ba tuổi trắng mập vội vàng lao vào người Ngọc Nương làm nũng:
” Tiểu cô cô, Lý lang rất nhớ người. Tiểu cô cô không được đi nữa nhé.”
Lý lang phần lớn đều được Ngọc Nương ở nhà chăm sóc nên thân thiết với nàng. Ngọc Nương bế hài tử lên đùi:
” Tiểu Lý lang có khỏe không? Có nghe lời ông bà, cha nương không nha.”
Lý lang uỷ khuất nói:” Không có cô cô, ai đều mắng tiểu Lý lang.”
Tâm Ngọc Nương mềm nhũn, trước kia ai mắng Lý lang Ngọc Nương đều chạy tới bênh đứa nhỏ. Tiểu hài tử trắng mềm, Ngọc Nương coi như tâm can mà đối đãi.
Hoa thị cười nói:” Chỉ biết bám lấy cô cô ngươi.”
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, rồi Lăng thị làm chủ phân phó làm cơm.
Con gà mang tới đem đi hầm với gừng, lấy ra một miếng thịt lớn xào với đỗ. Lấy trứng xào với cà chua, lấy đậu đang bán đều mang ra xào hành, lại làm thêm một bát canh mồng tơi bỏ chút thịt băm xuống.
Chu gia có hai nhi tử, ba nữ nhi. Đại tỷ và nhị tỷ đều đã gả ra ngoài. Đại ca gia đình đã đầy đủ, chỉ có nhị ca cũng không biết lêu lổng đi tới đâu làm ăn.
Chu gia vẫn chia làm hai bàn, bên nam nhân có thêm đĩa lạc làm đồ nhắm. Đại ca Chu gia cũng đã về ngồi vào bàn uống rượu. Ba nam nhân cứ như vậy uống.
Bên này Lăng thị, Hoa thị, Ngọc Nương và Lý lang. Lần đầu tiên được ăn bữa ngon như vậy, Ngọc Nương cảm động suýt khóc.
Một bữa coi như vui vẻ, Lăng thị vội bảo Chu đại ca xách thêm hai sọt trái cây chất đầy xe. Táo, lê, cam, chuối…đủ loại. Lại xách thêm hai con cá to bự mới lưu luyến vẫy tay.
Ngọc Nương rơm rớm nước mắt,trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đây chính là gia đình của nàng.
Trên đường gặp một nữ nhân gầy gầy, mắt hơi xếch. Vì xe có chút chậm, nên nàng ta vội nói:
”Ôi, nhiều hoa quả vậy nha. Tứ lang, đệ muội, cho ta vào quả nha. Dù sao các ngươi cũng ăn không hết đâu.”
Chưa đợi Ngọc Nương phản ứng, liền lấy tay bốc tới hai nắm. Đợi xe bò ra xa, Ngọc Nương vẫn phải trố mắt mà nhìn. Nàng không tiếc hai nắm táo đỏ ấy, nhưng làm vậy có phải hơi tuỳ tiện rồi không.
Ngọc Nương đã lấy rơm che qua, không ngờ nàng ta lại tinh mắt tới vậy.
Thẩm Tứ nói với nàng:” Đừng qua lại vớ Lư thị. Nàng ta không tốt.”
Ngọc Nương cũng đồng tình, tâm trạng có chút bực bội.
Ngọc Nương nhân lúc Hề thị chưa thấy, để một ít vào phòng mình. Lại gọi các hài tử trong nhà lại, tuỳ tiện ăn. Hài tử cả tam phòng đều chạy lại, túm tụm cầm lấy ăn.
Có quả lê to bằng nắm tay, chúng nó đều phải cầm hai tay ăn nha. Trên đùi còn đặt chuối, táo đầy ắp. Các hài tử vui sướng ăn thoả thích.
Ngọc Nương sắp vài quả chuối, một ít loại quả. Dự định đem đến cho Ngu thị, Nhị Nương vội vàng ngăn nàng lại:
” Thẩm thẩm, nương cháu đã bị bà nội bắt ra đồng rồi nha.”
Ngọc Nương lắp bắp kinh hãi, đây là vừa mới sảy thai đó. Trời nắng như vậy, lại không tẩm nổ, có thể chống đỡ sao.
La thị lúc này đi chơi về, kinh hãi không thôi. Cũng vội vàng tới ăn, còn trách cứ Ngọc Nương không gọi mình.
Ngọc Nương chia ra thêm thành ba phần:
” Đại tẩu, mỗi phòng cầm ra thêm một phần để ăn đi.”
La thị đáp ứng, hiểu ý tự nhiên là lén lút giấu Hề thị. Còn tiện tay lấy nhiều thêm, Ngọc Nương không để ý. Bảo hài tử còn lại mang vào phòng mình giấu, mấy hài tử tự nhiên cũng biết phải đề phòng ai.
Hề thị mặt xám xịt vác cuốc về, thấy trong bếp đang làm cá, lại nhìn một sọt quả mới nhịn xuống. Vội vàng cất quả đi rồi.
Thẩm thị nhỏ giọng nói:” Cảm ơn đệ muội.”
Ngọc Nương cười lắc đầu, Thẩm thị nói tiếp:” Chỉ sợ chỗ đó mẫu thân muốn đem bán.”
Nàng cảm thấy may mắn, may nàng lén giấu đi.
Con cá được Hề thị cắt làm hai phần, hai con là bốn bữa.Đưa ra một khúc, dặn dò để bữa chiều ăn, cũng không nghĩ liệu nó có bị hư hay không.
Ngọc Nương lấy cá hầm với măng, coi như đổi món.
Cứ như vậy không khí lạnh lẽo, trầm mặc bao phủ khắp Thẩm gia vài ngày. Ngay cả La thị cũng thành thành thật thật làm việc, sợ chọc phải quả bom Hề thị.
Cũng may hai tiểu cô Mạn Nương và Lan nương đã trở lại. Gương mặt Hề thị mới khá lên chút, còn dặn dò Đại Nương đi mua đậu về ăn. Lại sai các con dâu nhào bột mì làm bánh bao chay thay bột ngô.
Cũng chỉ có hai nữ nhi bảo bối mới làm Hề thị hào phóng như vậy. Nhưng bánh bao có hạn, nam nhân ăn thoả thích. Nữ nhân chỉ có một cái. Các nam hài tử được một cái, nữ hài tử xé đôi chia nhau.
Nhìn các nữ hài tử đáng thương hề hề, Hề thị hừ lạnh:
” Đều là bát nước đổ đi. Có ăn là tốt rồi. Còn không biết xấu hổ chưng ra khuôn mặt xui xẻo đó. Đồ chết bầm.”
Mấy hài tử cúi gầm mặt xuống ăn, Ngu thị cầm tay Thẩm thị nhẫn nhịn.
Mạn Nương ngồi bên cạnh cảm thấy xấu hổ, Lan Nương cảm thấy không có việc gì. Gương mặt kiêu ngạo ăn vô cùng thỏa thích. Đĩa cá đều đặt trước mặt Hề thị, bà lấy cái muôi liên tục gắp cho hai nữ nhi.
Ngọc Nương không hiểu, con gái bà là vàng là bạc. Con gái người ta không phải sao? Thật là.
Cũng may con rể còn có mắt, nếu không bà sẽ hối hận. Trước bà nhìn trúng Thẩm Tứ thành thực, Thẩm gia coi như không thiếu ăn. Mới gả ái nữ sang. Không ngờ trong nhà lại có một bà bà như vậy.
Hoa thị từ cửa bước vào, vui vẻ nói:” Đây, đây. Tiểu Lý lang. Cô cô con ở đây.”
Ngọc Nương vội vàng đứng dậy chào nỏi Hoa thị, đại tẩu nàng rất xứng danh trường tẩu. Rất ôn hoà, quan hệ với Ngọc Nương không tồi.
Một đứa trẻ ba tuổi trắng mập vội vàng lao vào người Ngọc Nương làm nũng:
” Tiểu cô cô, Lý lang rất nhớ người. Tiểu cô cô không được đi nữa nhé.”
Lý lang phần lớn đều được Ngọc Nương ở nhà chăm sóc nên thân thiết với nàng. Ngọc Nương bế hài tử lên đùi:
” Tiểu Lý lang có khỏe không? Có nghe lời ông bà, cha nương không nha.”
Lý lang uỷ khuất nói:” Không có cô cô, ai đều mắng tiểu Lý lang.”
Tâm Ngọc Nương mềm nhũn, trước kia ai mắng Lý lang Ngọc Nương đều chạy tới bênh đứa nhỏ. Tiểu hài tử trắng mềm, Ngọc Nương coi như tâm can mà đối đãi.
Hoa thị cười nói:” Chỉ biết bám lấy cô cô ngươi.”
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, rồi Lăng thị làm chủ phân phó làm cơm.
Con gà mang tới đem đi hầm với gừng, lấy ra một miếng thịt lớn xào với đỗ. Lấy trứng xào với cà chua, lấy đậu đang bán đều mang ra xào hành, lại làm thêm một bát canh mồng tơi bỏ chút thịt băm xuống.
Chu gia có hai nhi tử, ba nữ nhi. Đại tỷ và nhị tỷ đều đã gả ra ngoài. Đại ca gia đình đã đầy đủ, chỉ có nhị ca cũng không biết lêu lổng đi tới đâu làm ăn.
Chu gia vẫn chia làm hai bàn, bên nam nhân có thêm đĩa lạc làm đồ nhắm. Đại ca Chu gia cũng đã về ngồi vào bàn uống rượu. Ba nam nhân cứ như vậy uống.
Bên này Lăng thị, Hoa thị, Ngọc Nương và Lý lang. Lần đầu tiên được ăn bữa ngon như vậy, Ngọc Nương cảm động suýt khóc.
Một bữa coi như vui vẻ, Lăng thị vội bảo Chu đại ca xách thêm hai sọt trái cây chất đầy xe. Táo, lê, cam, chuối…đủ loại. Lại xách thêm hai con cá to bự mới lưu luyến vẫy tay.
Ngọc Nương rơm rớm nước mắt,trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đây chính là gia đình của nàng.
Trên đường gặp một nữ nhân gầy gầy, mắt hơi xếch. Vì xe có chút chậm, nên nàng ta vội nói:
”Ôi, nhiều hoa quả vậy nha. Tứ lang, đệ muội, cho ta vào quả nha. Dù sao các ngươi cũng ăn không hết đâu.”
Chưa đợi Ngọc Nương phản ứng, liền lấy tay bốc tới hai nắm. Đợi xe bò ra xa, Ngọc Nương vẫn phải trố mắt mà nhìn. Nàng không tiếc hai nắm táo đỏ ấy, nhưng làm vậy có phải hơi tuỳ tiện rồi không.
Ngọc Nương đã lấy rơm che qua, không ngờ nàng ta lại tinh mắt tới vậy.
Thẩm Tứ nói với nàng:” Đừng qua lại vớ Lư thị. Nàng ta không tốt.”
Ngọc Nương cũng đồng tình, tâm trạng có chút bực bội.
Ngọc Nương nhân lúc Hề thị chưa thấy, để một ít vào phòng mình. Lại gọi các hài tử trong nhà lại, tuỳ tiện ăn. Hài tử cả tam phòng đều chạy lại, túm tụm cầm lấy ăn.
Có quả lê to bằng nắm tay, chúng nó đều phải cầm hai tay ăn nha. Trên đùi còn đặt chuối, táo đầy ắp. Các hài tử vui sướng ăn thoả thích.
Ngọc Nương sắp vài quả chuối, một ít loại quả. Dự định đem đến cho Ngu thị, Nhị Nương vội vàng ngăn nàng lại:
” Thẩm thẩm, nương cháu đã bị bà nội bắt ra đồng rồi nha.”
Ngọc Nương lắp bắp kinh hãi, đây là vừa mới sảy thai đó. Trời nắng như vậy, lại không tẩm nổ, có thể chống đỡ sao.
La thị lúc này đi chơi về, kinh hãi không thôi. Cũng vội vàng tới ăn, còn trách cứ Ngọc Nương không gọi mình.
Ngọc Nương chia ra thêm thành ba phần:
” Đại tẩu, mỗi phòng cầm ra thêm một phần để ăn đi.”
La thị đáp ứng, hiểu ý tự nhiên là lén lút giấu Hề thị. Còn tiện tay lấy nhiều thêm, Ngọc Nương không để ý. Bảo hài tử còn lại mang vào phòng mình giấu, mấy hài tử tự nhiên cũng biết phải đề phòng ai.
Hề thị mặt xám xịt vác cuốc về, thấy trong bếp đang làm cá, lại nhìn một sọt quả mới nhịn xuống. Vội vàng cất quả đi rồi.
Thẩm thị nhỏ giọng nói:” Cảm ơn đệ muội.”
Ngọc Nương cười lắc đầu, Thẩm thị nói tiếp:” Chỉ sợ chỗ đó mẫu thân muốn đem bán.”
Nàng cảm thấy may mắn, may nàng lén giấu đi.
Con cá được Hề thị cắt làm hai phần, hai con là bốn bữa.Đưa ra một khúc, dặn dò để bữa chiều ăn, cũng không nghĩ liệu nó có bị hư hay không.
Ngọc Nương lấy cá hầm với măng, coi như đổi món.
Cứ như vậy không khí lạnh lẽo, trầm mặc bao phủ khắp Thẩm gia vài ngày. Ngay cả La thị cũng thành thành thật thật làm việc, sợ chọc phải quả bom Hề thị.
Cũng may hai tiểu cô Mạn Nương và Lan nương đã trở lại. Gương mặt Hề thị mới khá lên chút, còn dặn dò Đại Nương đi mua đậu về ăn. Lại sai các con dâu nhào bột mì làm bánh bao chay thay bột ngô.
Cũng chỉ có hai nữ nhi bảo bối mới làm Hề thị hào phóng như vậy. Nhưng bánh bao có hạn, nam nhân ăn thoả thích. Nữ nhân chỉ có một cái. Các nam hài tử được một cái, nữ hài tử xé đôi chia nhau.
Nhìn các nữ hài tử đáng thương hề hề, Hề thị hừ lạnh:
” Đều là bát nước đổ đi. Có ăn là tốt rồi. Còn không biết xấu hổ chưng ra khuôn mặt xui xẻo đó. Đồ chết bầm.”
Mấy hài tử cúi gầm mặt xuống ăn, Ngu thị cầm tay Thẩm thị nhẫn nhịn.
Mạn Nương ngồi bên cạnh cảm thấy xấu hổ, Lan Nương cảm thấy không có việc gì. Gương mặt kiêu ngạo ăn vô cùng thỏa thích. Đĩa cá đều đặt trước mặt Hề thị, bà lấy cái muôi liên tục gắp cho hai nữ nhi.
Ngọc Nương không hiểu, con gái bà là vàng là bạc. Con gái người ta không phải sao? Thật là.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương