Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử
Chương 8: Số tiền đầu tiên kiếm được
Thu hoạch lạc xong Thẩm gia liền rảnh rỗi, Hề thị như mọi ngày mắng từng người một. Ngay cả Ngọc Nương cũng bị không ít.
Hề thị lúc này cũng vội tìm bà mối cho Mạn Nương, nhưng thanh danh Hề thị không tốt. Mạn Nương lại hơi gầy yếu, nên tìm nhà môn đăng hộ đối là hơi khó tìm.
Vì chuyện này Hề thị rất bực bội, bệnh nằm giường nghỉ ngơi. Thẩm gia thay phiên chăm sóc bà, Hề thị liếc mắt sai Ngọc Nương lên trấn mua thuốc cho bà.
Ngọc Nương mím môi đi chợ, đương nhiên tiền Hề thị không cho. Hề thị nắm tiền trong nhà, mỗi tháng chỉ cho mỗi phòng 50 văn. Muốn dư tiền thực sự rất khó khăn. Ngọc Nương vừa tới một tháng, 50 văn cũng đều mua quà biếu nhà mẹ đẻ. Hề thị hẳn là biết nên cố tình khiến nàng moi bạc từ của hồi môn ra.
Nhưng chuyện này nói ra cũng là Ngọc Nương đuối lý. Nàng cũng muốn lên chợ trấn xem sao. Trước đó Lăng thị đã đưa nàng đi, nhưng nhìn vẫn chưa đủ.
Đầu thôn đều có lão Lưu đánh xe bò chở mọi người, mỗi người hai đồng một lượt. Lại hẹn mọi người thời gian về thôn.
Trên xe có hai nữ nhân đang nói chuyện, tóc đều búi lên gọn gàng. Nữ nhân thời đại này nếu có gia đình đều phải búi tóc lên.
Mai tẩu tử nói chuyện với Ngọc Nương, cảm thấy không tồi. Liền bát quái không ít:
” Mẫu thân ngươi bệnh đã đỡ chưa?.”
Ngọc Nương:” Bị một chút cảm mạo. Ta hiện tại đi mua thuốc.”
Mai tẩu tử là hàng xóm lâu năm ở Thẩm gia trang, biết rõ cái tình tính ở Thẩm gia. Nên thương tiếc cho Ngọc Nương không thôi.
Ngọc Nương biết chính nhà Mai tẩu tử cho Thẩm Tứ mượn xe bò, nên rất cảm kích.
Ngọc Nương đi vào tiệm thuốc, kêu đại phu bốc một ít thuốc cảm mạo. Đại phu nhanh nhẹn bốc từng loại lại cân, đến một hòm thuốc khác trống liền gãi gãi đầu:
” Ấy, mộc nha quả sao lại hết rồi nha.”
Đại phu đành từ bỏ, bốc thêm cho Ngọc Nương một ít thuốc khác:” Tổng cộng 25 văn tiền.”
Ngọc Nương trả ông tiền, không nhịn được hỏi ông:
” Đại phu, chỗ ông có thu mua mộc nha quả sao?.”
Đại phu gật gù nói:
” Đúng a, quả này chỉ mọc ở phía Tây Nam. Chỗ tiểu nương tử chẳng lẽ có sao?.”
Ngọc Nương thấy có cơ hội kiếm tiền, vội nói:
”Thôn chúng ta có rất nhiều cây mọc dại. Nếu đại phu cần, chúng ta liền hái tới bán cho đại phu.”
Đại phu vui vẻ nói:” Được a. Lão họ Trương, tiểu nương tử cứ hái tới đây. Cũng không cần phơi khô, lão thu chỗ đó 7 văn một cân, chỗ nương tử tươi nên 5 văn. Nếu tiểu nương tử có hàng tốt, lão sẽ không để chịu thiệt. Có bao nhiêu mang bấy nhiêu nha.”
Ngọc Nương cũng vui mừng đáp ứng, đợt này nhất định phải kéo Thẩm Tứ đi.
Ngọc Nương cũng không mua cái gì, chỉ thăm dò nhìn ngắm xung quanh trong đoàn người tấp nập.
Hề thị thấy Ngọc Nương mua thuốc về, coi như hài lòng. Nhưng mặt vẫn xị xuống.
Ngọc Nương lấy lý do qua cảm ơn nhà Mai tẩu tử cho mượn xe bò, lôi kéo Thẩm Tứ ra ngoài hái mộc nha quả. Nàng cũng không phải keo kiệt muốn tự kiếm tiền, chỉ là nếu lộ ra thì cũng không đến lượt nàng keo kiệt a.
Mộc nha quả màu đen tuyền, kích cỡ như quả nho. Hay mọc dại rất nhiều trên núi, Ngọc Nương lúc trước đi qua liền nhìn thấy.
Mới có gần buổi chiều, mà hai người đã hái được đầy ắp vài túi. Thẩm Tứ thấy không kịp, bèn bảo giấu ở đây. Ngày mai lấy nhiều một chút, lại mượn xe bò nhà Mai tẩu tử trở lên trấn trên.
Hôm sau, Thẩm Tứ đã tới nhà Mai tẩu tử mượn xe bò. Mai tẩu tử dứt khoát đồng ý, Mai đại ca và Thẩm Tứ chơi thân. Mai đại ca luôn lên trấn làm chưỡng quỹ, mỗi tháng mới về nhà một lần. Ít nhiều Thẩm Tứ luôn chiếu cố ba mẹ con bọn họ.
Thẩm Tứ lấy lý do lên rừng săn hái củi, lại đưa Ngọc Nương theo. Mấy ngày hôm nay Thẩm gia cũng không có việc gì quan trọng ngoài nhổ cỏ. Nên cũng không có ý kiến gì.
Đến giữa trưa thì xe đã đầy ắp, Ngọc Nương sợ sự tình bại lộ. Nhân lúc Mai tẩu tử muốn đi chợ, liền kêu Thẩm Tứ đưa Mai tẩu tử đi. Còn nàng giúp Mai tẩu tử trông hai hài tử của Mai tẩu tử, như vậy dễ lấp liếm. Hơn nữa nàng cũng tin tưởng Thẩm Tứ.
Mai tẩu tử sinh được một đôi long phượng nữ nhi, một nam nhi năm tuổi. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, nên Ngọc Nương vừa bện giày vừa trông. Tay nghề của nàng đã nâng cao không ít.
Chiều chiều Thẩm Tứ liền về, không quên báo tin vui cho nàng. Tổng cộng có 256 cân, là 1280 văn. Ngọc Nương sáng mắt lên, hơn 1 lượng bạc đó nha.
Thẩm Tứ cầm ra 80 văn mua ba xiên hồ lô đường, hai hài tử Mai tẩu tử mỗi người một cái coi như cảm tạ. Một cái để giành cho Ngọc Nương, lại mua một vài cây trâm nhỏ, vài cái bánh bao cho nàng.
Ngọc Nương vui vẻ cảm tạ Mai tẩu tử, Mai tẩu tử tốt bụng giấu diếm thay nàng, vỗ vỗ tay Ngọc Nương:
” Có cái gì liền tới đây chơi nha.”
Ngọc Nương đồng ý đi ra, lại cất tiền vào túi. Lên núi chặt một vài bó củi, gánh về Thầm gia.
Hề thị lúc này cũng vội tìm bà mối cho Mạn Nương, nhưng thanh danh Hề thị không tốt. Mạn Nương lại hơi gầy yếu, nên tìm nhà môn đăng hộ đối là hơi khó tìm.
Vì chuyện này Hề thị rất bực bội, bệnh nằm giường nghỉ ngơi. Thẩm gia thay phiên chăm sóc bà, Hề thị liếc mắt sai Ngọc Nương lên trấn mua thuốc cho bà.
Ngọc Nương mím môi đi chợ, đương nhiên tiền Hề thị không cho. Hề thị nắm tiền trong nhà, mỗi tháng chỉ cho mỗi phòng 50 văn. Muốn dư tiền thực sự rất khó khăn. Ngọc Nương vừa tới một tháng, 50 văn cũng đều mua quà biếu nhà mẹ đẻ. Hề thị hẳn là biết nên cố tình khiến nàng moi bạc từ của hồi môn ra.
Nhưng chuyện này nói ra cũng là Ngọc Nương đuối lý. Nàng cũng muốn lên chợ trấn xem sao. Trước đó Lăng thị đã đưa nàng đi, nhưng nhìn vẫn chưa đủ.
Đầu thôn đều có lão Lưu đánh xe bò chở mọi người, mỗi người hai đồng một lượt. Lại hẹn mọi người thời gian về thôn.
Trên xe có hai nữ nhân đang nói chuyện, tóc đều búi lên gọn gàng. Nữ nhân thời đại này nếu có gia đình đều phải búi tóc lên.
Mai tẩu tử nói chuyện với Ngọc Nương, cảm thấy không tồi. Liền bát quái không ít:
” Mẫu thân ngươi bệnh đã đỡ chưa?.”
Ngọc Nương:” Bị một chút cảm mạo. Ta hiện tại đi mua thuốc.”
Mai tẩu tử là hàng xóm lâu năm ở Thẩm gia trang, biết rõ cái tình tính ở Thẩm gia. Nên thương tiếc cho Ngọc Nương không thôi.
Ngọc Nương biết chính nhà Mai tẩu tử cho Thẩm Tứ mượn xe bò, nên rất cảm kích.
Ngọc Nương đi vào tiệm thuốc, kêu đại phu bốc một ít thuốc cảm mạo. Đại phu nhanh nhẹn bốc từng loại lại cân, đến một hòm thuốc khác trống liền gãi gãi đầu:
” Ấy, mộc nha quả sao lại hết rồi nha.”
Đại phu đành từ bỏ, bốc thêm cho Ngọc Nương một ít thuốc khác:” Tổng cộng 25 văn tiền.”
Ngọc Nương trả ông tiền, không nhịn được hỏi ông:
” Đại phu, chỗ ông có thu mua mộc nha quả sao?.”
Đại phu gật gù nói:
” Đúng a, quả này chỉ mọc ở phía Tây Nam. Chỗ tiểu nương tử chẳng lẽ có sao?.”
Ngọc Nương thấy có cơ hội kiếm tiền, vội nói:
”Thôn chúng ta có rất nhiều cây mọc dại. Nếu đại phu cần, chúng ta liền hái tới bán cho đại phu.”
Đại phu vui vẻ nói:” Được a. Lão họ Trương, tiểu nương tử cứ hái tới đây. Cũng không cần phơi khô, lão thu chỗ đó 7 văn một cân, chỗ nương tử tươi nên 5 văn. Nếu tiểu nương tử có hàng tốt, lão sẽ không để chịu thiệt. Có bao nhiêu mang bấy nhiêu nha.”
Ngọc Nương cũng vui mừng đáp ứng, đợt này nhất định phải kéo Thẩm Tứ đi.
Ngọc Nương cũng không mua cái gì, chỉ thăm dò nhìn ngắm xung quanh trong đoàn người tấp nập.
Hề thị thấy Ngọc Nương mua thuốc về, coi như hài lòng. Nhưng mặt vẫn xị xuống.
Ngọc Nương lấy lý do qua cảm ơn nhà Mai tẩu tử cho mượn xe bò, lôi kéo Thẩm Tứ ra ngoài hái mộc nha quả. Nàng cũng không phải keo kiệt muốn tự kiếm tiền, chỉ là nếu lộ ra thì cũng không đến lượt nàng keo kiệt a.
Mộc nha quả màu đen tuyền, kích cỡ như quả nho. Hay mọc dại rất nhiều trên núi, Ngọc Nương lúc trước đi qua liền nhìn thấy.
Mới có gần buổi chiều, mà hai người đã hái được đầy ắp vài túi. Thẩm Tứ thấy không kịp, bèn bảo giấu ở đây. Ngày mai lấy nhiều một chút, lại mượn xe bò nhà Mai tẩu tử trở lên trấn trên.
Hôm sau, Thẩm Tứ đã tới nhà Mai tẩu tử mượn xe bò. Mai tẩu tử dứt khoát đồng ý, Mai đại ca và Thẩm Tứ chơi thân. Mai đại ca luôn lên trấn làm chưỡng quỹ, mỗi tháng mới về nhà một lần. Ít nhiều Thẩm Tứ luôn chiếu cố ba mẹ con bọn họ.
Thẩm Tứ lấy lý do lên rừng săn hái củi, lại đưa Ngọc Nương theo. Mấy ngày hôm nay Thẩm gia cũng không có việc gì quan trọng ngoài nhổ cỏ. Nên cũng không có ý kiến gì.
Đến giữa trưa thì xe đã đầy ắp, Ngọc Nương sợ sự tình bại lộ. Nhân lúc Mai tẩu tử muốn đi chợ, liền kêu Thẩm Tứ đưa Mai tẩu tử đi. Còn nàng giúp Mai tẩu tử trông hai hài tử của Mai tẩu tử, như vậy dễ lấp liếm. Hơn nữa nàng cũng tin tưởng Thẩm Tứ.
Mai tẩu tử sinh được một đôi long phượng nữ nhi, một nam nhi năm tuổi. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, nên Ngọc Nương vừa bện giày vừa trông. Tay nghề của nàng đã nâng cao không ít.
Chiều chiều Thẩm Tứ liền về, không quên báo tin vui cho nàng. Tổng cộng có 256 cân, là 1280 văn. Ngọc Nương sáng mắt lên, hơn 1 lượng bạc đó nha.
Thẩm Tứ cầm ra 80 văn mua ba xiên hồ lô đường, hai hài tử Mai tẩu tử mỗi người một cái coi như cảm tạ. Một cái để giành cho Ngọc Nương, lại mua một vài cây trâm nhỏ, vài cái bánh bao cho nàng.
Ngọc Nương vui vẻ cảm tạ Mai tẩu tử, Mai tẩu tử tốt bụng giấu diếm thay nàng, vỗ vỗ tay Ngọc Nương:
” Có cái gì liền tới đây chơi nha.”
Ngọc Nương đồng ý đi ra, lại cất tiền vào túi. Lên núi chặt một vài bó củi, gánh về Thầm gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương