"Cho em hỏi trong tiệm có canh gà hay canh cá nào thích hợp cho sản phụ mới sinh không ạ?"
Trương Thiên đặt giỏ lên bàn, xoay xoay cánh tay vài lần.
"Chị dâu em vừa mới sinh, nên cần ăn chút đồ bổ để điều dưỡng thân thể ạ."
Chị Lý nhướng mày, có chút kỳ lạ nói:
"Chị dâu của em đúng là có phúc. Đây là lần đầu tiên chị thấy em dâu phục vụ chị dâu đấy."
"Em chờ một chút, để chị vào phòng bếp hỏi."
Chị ấy hỏi mấy câu qua cửa sổ, sau đó mới quay người gật đầu một cái với Trương Thiên:
"Có canh gà đen Bạch Phượng, hai xu một bát, em muốn mua bao nhiêu?"
Trương Thiên tính toán một chút, sau đó lấy ra bốn xu và một phiếu lương thực.
“Em muốn mua hai bát, phiền chị bỏ vào cốc này giúp em nhé.”
Cô bèn đưa cho chị Lý ‘hộp cơm’ mà bản thân đã chuẩn bị.
‘Hộp cơm’ rất có phong cách của thời đại này, là một chiếc cốc tráng men dày và to được sơn màu trắng, có in khẩu hiệu màu đỏ và ngôi sao năm cánh, trên đó còn có một cái nắp đậy. Sau khi lấy xong, cô phải buộc thêm một sợi dây để tránh canh bên trong bị đổ ra ngoài.
“Chị Lý, ngày mai liệu còn mấy món như thế này không ạ?”
Cô mỉm cười hỏi.
"Bình thường đều có, nếu em cần thì báo trước cho chị một tiếng, chị sẽ bảo đầu bếp chừa một phần lại cho em."
Chị Lý sảng khoái nói.
"Vậy thì em cảm ơn chị Lý rất nhiều ạ!"
Trương Thiên nhanh chóng lấy ra một quả quýt rồi đưa cho chị ấy.
Có quà mọn gì đó thì sẽ dễ nói chuyện hơn, dùng hai quả quýt là có thể đổi được đồ ăn phù hợp, vụ mua bán này thật sự rất có lời.
"Có gì mà phải cảm ơn chứ? Nếu chỗ em có quýt hoặc mấy loại trái cây khác, nhất định phải nghĩ đến chị đầu tiên đấy. Chị dùng tiền mua hoặc trao đổi với em cũng không thành vấn đề."
Chị Lý thì thầm bên tai Trương Thiên.
Trương Thiên cười híp mắt gật đầu:
"Nếu có đồ tốt, em chắc chắn sẽ nghĩ đến chị đầu tiên, nhưng số lượng sẽ không đảm bảo được đâu ạ."
"Chỉ cần có là được rồi, ít thì ít, cũng tốt hơn là không có gì."
Chị Lý hoàn toàn có thể hiểu được những rủi ro khi mua ở chợ đen, đồ sẽ đắt hơn những thứ bán ở hợp tác xã cung tiêu, hôm qua chị ấy vốn định mua ít táo cho con trai ăn thử, nhưng còn chưa đến lượt thì đã hết rồi.
Lúc này canh gà cũng đã chuẩn bị xong, Trương Thiên thuận tay nhận lấy:
"Vậy chị Lý ơi, em về trước đây ạ, chị tiếp tục làm việc nhé."
"Ừm, em đi về cẩn thận nhé."
"Dạ!"
…
Đợi đến khi Trương Thiên vội vã trở lại phòng bệnh thì vừa đúng năm giờ chiều, chị dâu Mao Bình cũng đã tỉnh dậy, lúc này đang nói chuyện với mẹ của mình là Giang Phi Lục.
"Chị dâu, chị tỉnh lại thật đúng lúc quá."
Trương Thiên cười, lấy chiếc cốc tráng men mà mình bảo quản cẩn thận cả quãng đường ra cùng một chiếc thìa rồi đưa cho Mao Bình.
"Đây là canh gà đen Bạch Phượng, sản phụ uống vào sẽ rất bổ dưỡng đó ạ.”
Mao Bình sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang theo một nụ cười xúc động yếu ớt, nhận lấy chiếc cốc nói:
"Thực sự cảm ơn em Ba rất nhiều, hôm nay may mà có em ở đây, nếu không chị và đứa trẻ trong bụng e là sẽ lành ít dữ nhiều."
Nghĩ đến cảnh tượng nguy hiểm ngày hôm nay, chị ấy không khỏi rùng mình ớn lạnh.
"Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ chị và cháu trai hẵng còn rất yếu, cần phải điều dưỡng cho thật tốt, tháng ngày sau này sẽ càng lúc càng tốt đẹp hơn."
Trương Thiên đặt giỏ lên trên ghế, mỉm cười nói.
Canh gà đen rất ngon, hương thơm ngào ngạt, Mao Bình uống vài ngụm, nước canh ấm áp trôi xuống cổ họng, thân thể mệt mỏi dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Trương Hồng Văn cẩn thận đặt con trai vẫn luôn ôm xuống bên cạnh vợ, bước tới lấy đồ trong giỏ trúc, ai ngờ vừa mở ra bèn nhìn thấy bên trong để rất nhiều đồ.
"Ơ!"