Trương Hồng Văn trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nói:
"Hôm nay em may mắn thật đấy, còn có thể mua được chân giò, thứ này thật sự rất khó mua, thông thường đều đã có người đặt trước rồi, em lại mua được hẳn hai chiếc thì phải nói là quá may mắn luôn ấy."
Anh ấy vui vẻ cầm lấy chân giò, như đang nâng niu báu vật gì đó ở trong tay.
"Hôm nay về anh sẽ hầm với đậu nành, nếu buổi tối đói bụng thì ăn một chút, sáng mai lại ăn tiếp, còn buổi trưa sẽ ăn con gà này."
Trương Hồng Văn đặt chân giò trở lại, lấy ra miếng thịt ba chỉ được bọc bằng lớp báo.
“Mẹ à, ba mẹ mang thịt này về ăn đi ạ, mấy ngày nay phải nhờ mẹ chăm sóc Bình Bình rồi. Bên nhà con lại sắp vào mùa vụ, mẹ con e là không đến kịp, chỉ có thể trông cậy hết vào mẹ thôi ạ."
Anh ấy gãi đầu, ngại ngùng nói.
Giang Phi Lục lập tức từ chối:
"Mẹ không cần thứ này đâu, hai đứa cứ ăn đi, mẹ và ba con không thiếu miếng thịt này."
"Mẹ cứ cầm đi ạ!"
Trương Hồng Văn trực tiếp nhét vào tay của mẹ vợ.
"Mẹ cũng đã vất vả rồi, nếu không phải mẹ trăm cay nghìn đắng nuôi Bình Bình lớn khôn, còn giúp con có được cơ hội làm việc ở trong xưởng, thì làm gì có con của ngày hôm nay ạ."
"Bản lĩnh của con không lớn, miếng thịt này coi như con và Bình Bình hiếu kính ba mẹ, ba mẹ nhất định phải nhận đó ạ!"
“Chuyện này…”
Giang Phi Lục ngập ngừng nhìn chồng mình, khi thấy ông ấy gật đầu, mới chậm rãi nói:
“Vậy mẹ sẽ nhận tấm lòng thành này của các con.”
Trương Thiên vô cùng hứng thú khi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa người thân với nhau thực sự rất kỳ diệu.
"Miếng thịt này ngày mai em mang về nhà, sắp tới mùa vụ rồi, cả nhà phải ăn thêm chút thịt thì mới có sức làm việc."
Trương Hồng Văn dặn dò Trương Thiên, đồng thời gói kỹ miếng thịt heo còn lại.
"Anh không cần gói lại đâu ạ, ngày mai anh cứ nấu hết đi. Trời nóng như vậy, tới lúc em mang về thì thịt cũng hỏng mất rồi."
Trương Thiên cũng không muốn ăn thịt heo hỏng rồi bị ngộ độc thực phẩm đâu.
Trương Hồng Văn suy nghĩ cẩn thận, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, vì thế anh cũng nghe theo lời em gái.
"Vậy ngày mai anh sẽ đưa cho em chút tiền, trước khi về em nhớ đến quầy thực phẩm mua thịt rồi mang về nhà nhé."
Trương Hồng Văn nói.
Trương Thiên lúc này mới nhớ ra hôm nay còn chưa tiêu hết tiền, bèn lấy từ trong túi ra số tiền và phiếu còn lại.
"Hôm nay em mua những thứ này tổng cộng tiêu hết hai tệ ạ."
Cô lập tức đưa số tiền và phiếu còn lại cho anh Hai.
Thịt heo có giá bảy xu, canh gà thì bốn xu, những thứ còn lại thì cô trực tiếp lấy ra từ siêu thị, chỉ lấy chín xu còn lại và phiếu lương thực tương ứng, tránh để anh Hai nghi ngờ.
"Rẻ như vậy sao?"
Trương Hồng Văn không khỏi tò mò, con gà kia rất béo, ít cũng phải hai cân rưỡi, lẽ nào gần đây giá thịt đang giảm xuống sao?
Trương Thiên không chút chột dạ gật đầu.
Chỉ cần bản thân không nói thì làm gì có ai biết chứ.
Trương Hồng Văn lấy ra hai tệ và phiếu thịt từ trong tay rồi đưa cho em gái.
“Số tiền này ngày mai em mang đi mua thịt, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, đừng mang đi mua kem hay hạt dưa gì đó, những thứ đó đều không thực dụng đâu!”
Anh ấy biết lúc trước em Ba xin tiền để mua vở hoàn toàn là lừa anh ấy, chắc chắn là Trương Thiên đã mang đi mua đồ ăn vặt.
Trương Hồng Văn cũng từng là học sinh, nói thật thì chẳng có học sinh nào dùng một quyển vở một ngày cả!
Chỉ là em Ba ngốc mỗi lần đến đều lấy duy nhất một lý do như vậy.
Trương Thiên thở dài gật đầu, quyết định cứu vãn hình tượng của bản thân.
"Em biết rồi, anh yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ lừa anh giống như trước đây nữa, em sẽ thay đổi mà."