Lúc này Chung Quyên cũng đã dọn dẹp phòng bếp xong, thấy con gái vẫn còn ở nhà, bèn vẫy tay gọi lại:
“Con đi lấy bánh quy con mang về ra đây đi, chúng ta đến nhà khác đổi một ít trứng gà.”
“Đại đội của chúng ta ngoại trừ trứng gà ra thì còn có đồ ăn dinh dưỡng nào khác không mẹ?”
Trương Thiên lấy bánh quy ra, bỏ vào rổ, đến gần mẹ mình, tò mò hỏi.
Chung Quyên nhíu mày lại, đột nhiên nghĩ tới thứ gì, vỗ tay một cái, vui vẻ nói:
“Mẹ của Triệu Tùng! Táo đỏ của nhà mẹ đẻ góa phụ Tôn vô cùng nổi tiếng, nghe nói sản phụ ăn vào có thể tăng khả năng tiết sữa.”
Nhưng trong lòng bà ấy lại nói thầm, góa phụ Tôn có phần khó tiếp xúc, cũng không biết đối phương có chịu đổi với mình hay không.
*
“Mang cho con dâu của bà à?”
Góa phụ Tôn ngồi xổm xuống, thuận tay vứt bỏ cỏ dại vừa mới nhổ xuống đất:
“Bà tìm đúng chỗ rồi, táo đỏ do nhà mẹ đẻ của tôi trồng ra vừa to vừa ngọt, phụ nữ mang thai trong thôn chỉ cần ăn mấy trái, hôm sau đứa nhỏ sẽ lập tức có sữa uống.”
Trương Thiên phụ họa nói:
“Táo đỏ nhà cô đúng là rất ngon, rất nổi tiếng, mẹ cháu còn đặc biệt mang theo bánh quy tới đây để trao đổi đó ạ.”
Cô đã cầm theo một nửa số bánh quy mang về lần này ra.
Bánh quy mè mà Trương Thiên mang về, một cái cỡ bằng lòng bàn tay, vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng sẽ có cảm giác giòn tan ở trong miệng.
“Bánh quy gì thế? Đưa tôi xem thử.”
Góa phụ Tôn có chút tò mò, lấy gáo múc nước đổ lên tay rửa sạch bùn đất, sau đó lau sạch tay bằng quần áo, sau đó mới cẩn thận cầm lấy bánh quy vụn trên tay của Chung Quyên lên để nếm thử.
Bà ấy bỏ vào miệng, nhai vài cái, chỉ cảm thấy bánh quy này càng nhai càng thơm, càng nhai càng ngọt, hơn nửa ngày mới không bỏ được mà nuốt xuống.
Con bé Tiểu Quế kia nhất định sẽ thích món này.
“Một cái bánh quy đổi một nắm táo đỏ.”
Bà ấy gọn gàng dứt khoát nói, đồng thời ngón tay cũng chỉ vào mấy cái bánh quy ở trong rổ.
Đôi mắt của Trương Thiên lập tức sáng lên:
“Nhưng ——”
“Ba nắm!” Chung Quyên cười tủm tỉm nói.
“Một nắm rưỡi!”
“Hai nắm rưỡi!”
“Hai nắm! Không thể nhiều hơn nữa!”
Góa phụ Tôn lắc đầu nói.
“Được!”
Trương Thiên: “...”
Là do bản thân hông hiểu gì về giá thị trường rồi.
Sau khi hai người ‘vui vẻ’ trao đổi giá cả, cuối cùng quyết định một cái bánh quy đổi hai nắm táo đỏ.
Chung Quyên đưa năm cái bánh quy bọc trong giấy đưa cho góa phụ Tôn.
“Mao Mao, mau lấy túi đựng táo đỏ lại đây!”
Góa phụ Tôn quay đầu cao giọng hét lớn vào trong nhà, đồng thời bà ấy cũng cầm lấy 5 cái bánh quy, thỏa mãn bỏ vào trong túi áo.
Lúc này nhà ở của mọi người đều là nhà gạch thô, hơn nữa người dân ở quê còn có thói quen mở cửa nhà, cho nên người ngoài nhà có thể thấy rõ ràng người ở bên trong đang làm gì.
Bóng người đàn ông cao lớn mặc một cái quần đùi vải màu xám, từ trong phòng xách theo một cái túi đi ra.
Trương Thiên cứ như vậy lại chạm mặt với ‘anh Tùng đẹp trai’ mà cô đã gặp ở chợ đen.
Lúc này anh để vai trần, đôi chân dài bước từng bước một từ trong nhà đi ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt anh, dưới hiệu quả của ánh sáng, cả khuôn mặt Triệu Tùng tựa như bức tượng điêu khắc của các vị thần Hy Lạp, đẹp đến kinh người.
Trừ việc tay anh đang xách một cái túi to bước ra.
“Đây mẹ.”
Triệu Tùng đưa túi cho mẹ xong, lập tức xoay người bước nhanh trở về phòng.
Ngày nóng như vậy, không biết mẹ anh làm sao có thể chịu đựng được.
Trương Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, đôi mắt chậm chạp không muốn rời đi.
“Chúng ta đi thôi!”
Chung Quyên dùng sức kéo con gái một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Trương Thiên.
Đứa nhỏ này thật là, giống hệt ba của cô, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong!