Chờ đi xa rồi, bà ấy mới nói với Trương Thiên:
“Triệu Tùng kia đẹp trai thì có đẹp trai đấy nhưng lại không biết làm việc! Nếu con gả cho cậu ta thì đến việc có cơm để ăn cũng là một vấn đề khó khăn đấy.”
Con gái của bà ấy vốn đã vừa lười vừa tham ăn, hiện tại tuy rằng đã ‘khá khẩm’ hơn một chút, nhưng nếu như sau này lại mèo vẫn hoàn mèo thì sao?
Bà ấy cũng không thể để hai đứa nhỏ này ở cùng một chỗ.
Trương Thiên không nghĩ tới chuyện đó, chỉ cảm thấy có chút hứng thú, bèn lên tiếng hỏi:
“Hình như con chưa từng gặp qua anh ấy thì phải?”
Đối phương là con trai của dì Tôn, nguyên chủ và Triệu Tùng đều lớn lên ở cùng một thôn, nhưng sao trong đầu cô lại không có một chút ký ức gì liên quan đến anh ấy nhỉ?
“Sao con lại chưa từng gặp cậu ta được?”
Chung Quyên liếc mắt nhìn con gái mình một cái:
“Bây giờ da của thằng nhóc Triệu Tùng đã trắng lên nhiều rồi, trước kia cậu ta là một cậu nhóc đen thui. Khi còn nhỏ, con còn thường xuyên chạy theo phía sau cậu ta ra ngoài chơi, lớn lên một chút thì con cũng không đi ra ngoài nữa. Sau này con vẫn luôn đi học ở trên huyện thành, tất nhiên là không có ấn tượng gì đối với vẻ ngoài hiện tại của cậu ta rồi.”
“Cậu nhóc đen thui ạ?”
Trương Thiên trầm tư suy nghĩ, trong đầu lập tức xuất hiện một bóng người nhỏ gầy.
“Chẳng lẽ, anh ấy là Hắc Đản sao?!”
Trương Thiên há to miệng, vẻ mặt nghi ngờ.
“Thật sự là thay đổi quá lớn!”
Trương Thiên cẩn thận so sánh Triệu Tùng trong trí nhớ và hiện tại, ngoại trừ nét mặt có phần quen thuộc ra, những đặc điểm khác gần như không giống gì với vẻ ngoài của Triệu Tùng khi trước cả.
“Đúng là con trai mười tám sẽ thay đổi, càng thay đổi càng đẹp trai.”
Cô không nhịn được mà cảm thán.
Chung Quyên không muốn nhìn con gái mình lại gả cho một kẻ lười biếng:
“Con đừng để ý đến Triệu Tùng, cậu ta thường xuyên tìm ông nội con để xin nghỉ, đi chơi với đám anh em của cậu ta ở trên huyện thành, trời sắp tối mới chịu mò về nhà, cũng không biết ở trên huyện thành có chuyện gì vui đến như vậy. Con cũng từ bỏ hết hy vọng đi! Mẹ tuyệt đối sẽ không gả con gái cho một kẻ lười biếng, tự mình nuôi bản thân còn chưa xong.”
Trương Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần:
“Mẹ nghĩ đi đâu vậy ạ? Con chỉ là thích khuôn mặt đẹp trai của Triệu Tùng thôi, con đâu có suy nghĩ nhiều như mẹ.”
Sau khi nói thầm hai câu, cô nhanh chóng kéo tay của Chung Quyên, hai mẹ con trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên mang theo một giỏ “vật tư chiến lược” chuẩn bị xuất phát.
Cô may mắn bắt được một chiếc xe để quá giang lên huyện thành.
Khi tới bệnh viện, bệnh viện thậm chí vẫn chưa có nhiều người làm việc.
Phòng bệnh ở trên lầu 3, không có thang máy, Trương Thiên chỉ có thể cầm chiếc giỏ nặng trịch đi từng bước lên lầu.
Rất nhanh cô đã đi tới phòng bệnh.
Mới vừa vào phòng, Trương Thiên đã thấy chị dâu Mao Bình đang ngồi dựa vào thành giường uống canh, anh Hai Trương Hồng Văn bên cạnh đang xé móng heo, bỏ vào bát nước chấm chấm một chút, rồi lại bỏ vào trong chén của vợ mình.
Thấy Trương Thiên bước vào, hai người đều nhiệt tình chào đón, Trương Hồng Văn không chút khách sáo, bước tới cầm lấy chiếc giỏ, sau đó đặt xuống đất, nhanh chóng mở ra xem.
Trương Thiên uống một chút nước, rồi mới mở miệng nói chuyện.
“Mọi người trong nhà vừa mới biết tin chị dâu sinh thôi, mẹ đã lập tức đi đến nhà hàng xóm trong thôn để đổi táo đỏ, muốn bồi bổ thân thể cho chị dâu đó ạ.”
Cô lấy bao giấy đựng táo đỏ đặt ở nơi mà Mao Bình có thể lấy được, sau đó lại lấy cá được bọc trong giấy dầu ra.
“Cá này là do em trai câu được ở ngoài sông, sáng nay lúc em mang từ nhà đi thì chúng vẫn còn sống. Có ba con cá trích, hai lớn một nhỏ, còn rất tươi, lát nữa anh Hai mang đi nấu canh đi ạ, canh cá cũng rất tốt cho cơ thể của sản phụ đó.”