Hiện nay, mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều phải vào siêu thị, xử lý một số sản phẩm sẽ dùng đến, loại bỏ những dấu vết có thể làm lộ thông tin, chỉ để lại hình dáng nguyên bản nhất.
Nói đến thì đúng là có chút kỳ lạ, siêu thị của cô chỉ có thể vào bằng cơ thể, những cảnh điều khiển ý niệm như trong tiểu thuyết mà cô từng đọc cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra, cùng lắm chỉ là lấy một vài thứ ở trong siêu thị ra ngoài.
Dầu gió được thiết kế theo kiểu viên bi, ở thời đại này có thể nói là vô cùng mới mẻ.
Thẩm Ninh bôi xong toàn bộ những nơi bị lộ ra, sau đó lập tức đưa đồ cho người tiếp theo đang háo hức chờ sử dụng.
"Cậu mua thứ này ở đâu vậy? Dùng rất tốt, trông cũng đẹp nữa."
Cô ấy ôm lấy bả vai Trương Thiên, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu còn chai nào nữa không? Tớ muốn mua hai chai cho ba mẹ."
Thứ này không chỉ dùng rất tốt mà còn tiện mang theo, ba mẹ cô ấy lại thường xuyên phải đi đây đi đó, dùng nó có thể nói là vô cùng tiện lợi.
Trương Thiên gật đầu:
"Tớ vẫn còn mấy chai, đợi khi nào về sẽ gửi qua cho cậu."
Trong kho vẫn còn hai thùng đầy, đủ cho cô dùng rất lâu.
"Đến rồi đến rồi!"
Người quan sát bên ngoài chạy về báo tin, tiếp theo là đến thời khắc quan trọng nhất.
Ẩn nấp.
Chưa đầy mười giây, đội ngũ vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, cả cánh đồng ngô chỉ còn lại tiếng dế kêu.
Không lâu sau, có hai bóng người trông lén la lén lút đi tới ngã ba, Trụ Tử với vóc dáng cao lớn lấy cuốc ra bắt đầu đào hố.
Ngay khi hố được đào xong, lúc mẹ Trụ Tử định ném đứa bé xuống hố, Trụ Tử lại hối hận.
"Mẹ à, hay là thôi bỏ đi, cho dù đứa trẻ có lớn lên cũng chẳng ăn được bao nhiêu lương thực, coi như nó sẽ giúp đỡ gia đình làm chút việc nhà, đợi đến khi em trai nó chào đời còn có thể phụ giúp việc chăm sóc..."
Mẹ Trụ Tử lạnh lùng nói:
“Con đang hối hận đấy à?”
Trụ Tử im lặng một lát:
“Con, con không nhẫn tâm…”
“Cố chịu đựng đi!”
Mẹ Trụ Tử cố gắng kìm lại những lời chửi mắng ở trong miệng, trừng mắt nhìn con trai, chuẩn bị đặt đứa bé xuống hố.
"Mẹ, con..."
Trụ Tử muốn kéo lấy mẹ mình, nhưng lại bị đối phương dùng sức đẩy ra.
"Mẹ thấy con không chịu nghe lời mẹ nữa rồi! Mau tránh ra!"
Trụ Tử bị mẹ đá ngã xuống đất.
Nhân lúc này, mẹ Trụ Tử trực tiếp đặt đứa trẻ xuống dưới chiếc hố, sau đó cầm cuốc lên bắt đầu lấp đất.
Trụ Tử dường như cuối cùng cũng từ bỏ việc đấu tranh, ngồi dậy giúp mẹ bốc đất rải vào bên trong.
"Không được cử động!"
"Giơ tay lên!"
Mấy chục người đang ẩn nấp tất cả đều xông ra ngoài, có người cầm dây thừng trói họ, có người thì dùng tay chân làm ‘vũ khí’.
Nhìn thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Trụ Tử đột nhiên mặt như tro tàn, cúi đầu không nói một lời.
Mẹ anh ta ghê gớm hơn nhiều, không chỉ mở mồm chửi bới mà ánh mắt nhìn Trương Thiên với mấy người đi đầu giống như đuôi ong tẩm độc, hận không thể dùng kim đâm chết đối phương.
Có người trong đội ngũ rất bực bội khi nghe mẹ Trụ Tử mắng nên trực tiếp dùng khăn lau mồ hôi bịt miệng bà ta lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người tê liệt ngã xuống dưới đất, Trương Thiên ở bên cạnh cô ấy thì cẩn thận bế đứa trẻ ra.
Đứa bé ngây thơ vô tội, cho dù một giây trước suýt thì bị bà nội và ba chôn sống, nhưng lúc này nó vẫn mỉm cười rạng rỡ với Trương Thiên, để lộ hai hàng lợi hồng hào.
Thẩm Ninh vẻ mặt nghiêm túc vẫy tay:
“Mang đi!”
Một nhóm người rầm rộ đi về phía huyện thành.
Làm xong việc lớn, cảm xúc của mọi người đều đang là lúc kích động nhất, lúc đến mất gần một tiếng đồng hồ, nhưng lúc về lại chưa đến nửa tiếng.
Đêm mùa hè rất ngắn, ngày lại dài, khi đến huyện thành mặc dù đã gần tám giờ rưỡi nhưng mặt trăng ở trên bầu trời đã nhô lên.