Ngoài đường có rất nhiều người, nhìn thấy đám người Hồng Tụ Tử đi tới với khí thế hung hăng, họ lập tức né sang hai bên.
Khi đến đồn cảnh sát, bên trong cũng có rất nhiều người.
Thẩm Ninh với tư cách là đội trưởng, ba cô ấy - Thẩm An Bình nhìn thấy con gái mình dẫn theo một đám đông đến, chỉ cảm thấy da đầu trở nên tê dại.
Ông ấy bước tới với vẻ mặt hung dữ:
"Con mang theo nhiều người như vậy tới đây làm gì? Đây không phải là nơi để con quậy phá đâu."
Từ nhỏ Thẩm Ninh đã chứng kiến dáng vẻ này của ba mình, cô ấy từ lâu đã không thèm để ý.
“Con tới báo án, một vụ án lớn.”
Thẩm An Bình bất lực thở dài, tùy ý vẫy tay.
“Vậy mang qua đó đi, lập biên bản trước.”
Trương Thiên nhìn sắc trời, nắm lấy tay Thẩm Ninh đang định đi vào.
"Tớ đi về trước nhé, cậu cứ xử lý mấy chuyện phía sau đi, nhưng cậu phải nhớ chuyện này không liên quan gì đến tớ, công lao chính thuộc về mọi người."
Để không làm gia đình lo lắng, cô cần phải cố gắng hết sức loại bỏ ‘vai trò’ của mình trong chuyện này.
Đây cũng là điều mà Trương Thiên đã thương lượng với Thẩm Ninh ngay từ đầu, dù đối phương không đồng tình với suy nghĩ của cô nhưng vẫn đồng ý lời cô nói.
"Cậu về đi, những chuyện phía sau cứ để tớ xử lý, mấy kẻ lén lút này đừng hòng tiếp tục làm hại người khác."
Nói xong cô ấy lập tức đi vào lập biên bản, giải quyết những vấn đề tiếp theo.
Trương Thiên một đường trở về bệnh viện, ngày mai chị dâu Mao Bình sẽ xuất viện, tối nay phải thu dọn đồ đạc, mang một ít về trước.
Khi trở lại bệnh viện, anh Hai đã thu dọn xong một phần, sắp xếp quần áo ổn thỏa, cũng thu dọn những đồ mà chị dâu mặc mấy ngày nay.
Bên cạnh, mẹ của chị dâu Mao Bình là Giang Phi Lục cũng đang xắn tay áo lên giúp đỡ, bà ấy đang sắp xếp đồ đạc của cháu trai.
"Em đi đâu chơi vậy?"
Trương Hồng Văn thuận miệng hỏi, đồng thời cũng lên tiếng dặn dò cô.
"Anh không phải can thiệp vào tự do của em, nhưng buổi tối con gái vẫn không nên đi lại ở bên ngoài, không an toàn đâu."
Trương Thiên cũng bước tới giúp sắp xếp lại những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
"Em biết rồi ạ, anh cứ yên tâm đi."
“Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều có Hồng Tụ Tử đi bắt người, bình thường em cũng nên chú ý một chút, đừng chạy lung tung, bị người ta bắt được cũng không tốt đâu.”
Trương Hồng Văn không ngừng lải nhải, Trương Thiên lại vào tai này ra tai kia.
Đột nhiên, Trương Hồng Văn dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm.
"Hay là anh đi kiếm một cây súng gỗ cho em mang theo, nếu gặp phải kẻ xấu có ý đồ không tốt với em thì trực tiếp bắn kẻ đó, chỉ cần không bắn chết là không có vấn đề gì."
Trương Thiên cũng nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt.
Cô sớm đã phát hiện lúc này ‘vũ khí’ ở nông thôn rất phong phú, trước đó ở trong đại đội còn có thể nhìn thấy một nhóm dân quân vác súng gỗ đi tuần tra ngoài đồng.
"Ý kiến này rất hay, nhưng em không biết kiếm ở đâu, anh Hai giúp em tìm một cái nhé ạ, còn có đạn giấy nữa, đến lúc đó em sẽ đi luyện tập một chút."
Mặc dù không biết khi nào công cuộc thu lại vũ khí súng gỗ quy mô lớn ở nông thôn sẽ diễn ra, nhưng với tư cách là một người sinh ra và lớn lên ở thời đại mới, chỉ chạm vào súng sắt trong lúc huấn luyện quân sự, Trương Thiên vô cùng mong muốn có được một chiếc súng gỗ của riêng mình.
Nếu như được cầm cho đã ghiền cũng là không một chuyện không tồi.
"Anh có một người đồng nghiệp, trong nhà cậu ấy có rất nhiều, lúc nào rảnh anh qua nhà cậu ấy đổi chút đồ cũng được."
Trương Hồng Văn gói ghém đồ đạc xong, dùng sức buộc chặt lại.
Trương Thiên cũng đã thu dọn đồ đạc xong, hôm nay sẽ mang những đồ này về trước, ngày mai chỉ cần mang theo một túi nhỏ là xong.
Buổi tối, cô nằm ở trên giường, nhưng rất lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.