Hơn nữa càng làm việc càng tỉnh táo, chỉ là không kiểm soát được nhiệt độ trên mặt mà thôi.
Nàng không để tâm, vẫn thỉnh thoảng lấy bát hứng một ít rượu ra nếm thử, cho đến khi vị rượu bắt đầu chua và nhạt mới bưng hũ rượu đi và bảo đệ đệ tắt lửa.
Tiếp theo phải lấy hết bã rượu đã chưng cất xong trong nồi ra rồi rửa nồi để chưng cất phần còn lại.
Nam Khê xúc được hai thùng, vừa bưng đến cửa bếp liền cảm thấy trời đất quay cuồng, nếu không phải Lư thị đỡ nàng một cái thì lần này chắc đã ngã rồi.
"Khê nha đầu, ta thấy con say rồi."
"Con không có..."
Nàng cảm thấy mình rất tỉnh táo, chỉ là tay không có sức.
"Chắc chắn là bị hơi nóng trong bếp làm choáng, con ra đó ngồi một lát là được."
"Đi đi đi, bã rượu để ta bưng."
Lư thị không nói hai lời giật lấy thùng, tự mình ra vào bắt đầu bận rộn. Bã rượu là thứ tốt, nghe nói có thể cho gà vịt và lợn ăn. Những thứ này ở đây đủ cho gà nhà ăn một thời gian dài.
Bà một mình bưng vào bưng ra, ai cũng không nói gì.
Nam Khê mặt đỏ hồng ngồi trước bàn đá, chống cằm nhìn trái nhìn phải. Ánh mắt từ tỉnh táo dần dần trở nên mơ màng.
Du Lương làm xong việc sớm vừa vào sân đã thấy nàng trong dáng vẻ này.
Bớt đi vài phần trưởng thành, thêm vài phần nũng nịu của cô nương. Mắt long lanh còn chớp cũng không chớp, giống hệt những con mèo nhỏ hắn từng thấy hồi nhỏ, lộn xộn, đáng yêu đến mức chỉ muốn túm lấy vuốt ve.
"A Lương? Sao hôm nay lại xuống núi sớm vậy? Trên núi có chuyện gì sao?"
Lư thị vừa mở miệng Du Lương lập tức giật mình tỉnh táo lại. Quá tội lỗi, vừa rồi hắn muốn ôm Tiểu Khê lại vuốt đầu. Nếu mẹ biết hắn đang nghĩ gì chắc chắn sẽ cho hắn một cái tát ngay.
Du Lương vội vàng chỉnh đốn lại thần sắc, cố gắng không nhìn về phía bàn đá.
"Hôm nay hái xong đợt đã chín rồi, chủ vườn cho chúng con về nhà trước. Đợi đợt tiếp theo chín rồi lại đi hái. Công việc canh đêm vẫn không thay đổi, chỉ là đổi sang chỗ khác, vẫn cứ trước khi trời tối lên núi là được. Lát nữa ăn trưa xong con lại lên núi tìm xem vườn trái cây khác có việc gì làm không."
Giải thích xong hắn mới vô tình hỏi một câu.
"Mẹ, Tiểu Khê sao vậy? Mặt đỏ hồng không nhìn người cũng không nói chuyện có vẻ hơi không ổn."
Lư thị nhìn qua con trai nhìn Nam Khê một cái cười nói: "Nha đầu này, nấu rượu nấu đến mức tự làm mình say. Ngồi đó gần hai khắc đồng hồ rồi."
Say rồi...
Du Lương lập tức bật cười, không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng hai cái.
Tiểu nha đầu vẫn chống đầu nhìn ra cửa, say rượu cũng chỉ là không nói chuyện chứ không hề làm loạn, yên yên tĩnh tĩnh.
Thật ngoan.
"Nhìn gì thế?"
Lư thị vỗ con trai một cái rồi đưa thùng cho hắn.
"Con về rồi thì mang bã rượu trong nồi ra đi."
Du Lương vội vàng dạ một tiếng rồi vào bếp xúc bã rượu. Hắn sức lực lớn, một lần bưng hai thùng rất nhanh đã dọn sạch mấy cái nồi. Chỉ là hiện giờ người biết nấu rượu đã say rồi, những người còn lại ai cũng không dám động tay chỉ có thể tạm để đó.
Cứ thế đợi đến tối.
Người say rượu không náo loạn cũng không ồn ào, ngẩn người mệt rồi thì gục xuống ngủ, đến tối mới mơ màng tỉnh lại.
Nam Khê cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng mơ thấy gì lại không nhớ nổi. Ngồi dậy ngẩn người một lúc, đột nhiên nhớ ra trước đó mình hình như đang nấu rượu.
"Rượu của ta!"
Hina
Nam Khê tỉnh táo lại hoảng hốt vô cùng, chạy đến bếp lò nhìn, mấy cái hũ rượu nhỏ nhỏ giọt ra đều đã đậy kín cất gọn gàng, bã rượu cũng đã xử lý xong chất ngay ngắn trong sân.
"Nha đầu này, người nấu rượu lại bị rượu hạ gục. Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
Lư thị nhìn rõ ràng, rượu nhỏ giọt từ ống tre ra Nam Khê thỉnh thoảng lại hứng uống hai ngụm. Tuy một hai ngụm lượng rất nhỏ, nhưng không chịu nổi số lần nhiều, cuối cùng vẫn say. May mà ở nhà có bà và Nam Trạch trông chừng.
"A tỷ, lần sau vẫn là để đệ uống đi, đệ sẽ nói cho tỷ biết vị như thế nào. Tửu lượng của tỷ chắc chắn không bằng đệ đâu."
Nam Trạch tự nguyện muốn nhận lấy việc nếm rượu, bị tỷ tỷ dùng một ngón tay chọc ra.
"Trẻ con uống rượu gì, sau này ta uống ít đi là được."
Thiêu tửu này quả thật phi phàm, say người hơn rượu gạo và rượu trái cây nhiều, người không có chút tửu lượng nào thực sự không dám thử.
Nàng không hiểu sao lại nghĩ đến Du Lương cao lớn kia, không biết tửu lượng của hắn thế nào nhỉ?
"Ủa Lư thẩm thẩm, trời tối thế này rồi, Đại Lương ca đã lên núi chưa?"
"Nửa canh giờ trước đã lên rồi, nha đầu con mau đến ăn cơm đi. Cơm trưa chưa ăn đã ngủ, bây giờ chắc đói rồi phải không."
Vốn không cảm thấy, nhưng vừa nghe câu này Nam Khê thực sự cảm thấy đói, vội vàng đi bưng cơm ăn, ăn xong liền tiếp tục bắt đầu chưng cất thiêu tửu của mình.
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 81
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương