Yêu Em Thành Bệnh Không Gì Chữa Được

Chương 2



Cách kí túc xá không xa có một siêu thị gia đình, buổi sáng hôm đó không có tiết, Cố Sơ Miên ngủ một giấc đến khi tự giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy ánh nắng rực rỡ, nghĩ nên giặt ga trải giường rồi phơi ngoài ban công, đến tối lấy xuống là được.

Bạn cùng phòng dùng hết bột giặt rồi, cô chỉ có thể lê đôi dép lê đi xuống lầu, ra siêu thị mua.

Cô vốn đã lười, không phải thời điểm gì đặc biệt thì cũng không trang điểm, giờ lại đang vội nên cũng tuỳ tiện mặc áo thun, quần đùi đi ra ngoài.

Nhưng ở thế giới này, sẽ luôn có loại trùng hợp oái oăm, bạn trang điểm xinh đẹp ra cửa sẽ không gặp được người nào, nhưng nếu ngay lúc bạn lôi thôi lếch thếch ra cửa, kiểu gì cũng gặp được người mình không muốn gặp.

Giống như bây giờ, Cố Sơ Miên ôm bịch bột giặt to đứng xếp hàng tính tiền, lập tức thấy Lạc Văn Chu đi vào. Cậu mang mũ lưỡi trai, vốn dĩ đang cúi đầu, nhưng khi đi ngang qua Cố Sơ Miên, nhìn thoáng qua đôi dép lê của cô, thấy quen mắt, ngẩng đầu, liền thấy Cố Sơ Miên đang ôm bịch bột giặt.

Cố Sơ Miên thật muốn tìm một khe đất mà chui vào, vô tình gặp được cậu ở đây là như thế nào?

"Chào buổi sáng." Cô căng da đầu chào hỏi.

Lạc Văn Chu nghe xong, nhìn thoáng qua ánh mặt trời rực rỡ chói mắt bên ngoài, gật gật đầu: "Ừ, rất sớm..."

Chào hỏi xong rồi, Lạc Văn Chu liền đi vào lấy mấy bình nước uống, nói đến cũng thật hay, đằng trước Cố Sơ Miên có mười mấy người đang đứng, nhưng đằng sau cô không có một người, Lạc Văn Chu cầm đồ uống đi ra, vừa hay xếp hàng đằng sau cô.

Vốn dĩ Cố Sơ Miên thấy bộ dạng này của mình cũng thoải mái, bây giờ Lạc Văn Chu đứng ở đằng sau, cô cảm thấy mình như đang lõa thể, thật sự rất không tự nhiên.

Nhưng Lạc Văn Chu giống như không nhận ra sự cứng nhắc của cô, còn mở miệng hỏi: "Mới vừa tỉnh ngủ sao?"

Cố Sơ Miên 'Ừ' một tiếng, đột nhiên nhớ tới lần thổ lộ lần trước của mình, chính chủ hiện giờ đang ở trước mặt, không hỏi gì cũng thật đáng xấu hổ mà.

Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất hỏi: "Nghe nói mấy hôm trước có người chạy đến ký túc xá nam thổ lộ với cậu à?"

Lạc Văn Chu đứng ở đằng sau Cố Sơ Miên, cô hơi hơi nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng cậu, Lạc Văn Chu rũ mắt, nhìn lỗ tai của cô, ngẩn người, mới nói: "Ừ, hơn nửa đêm, đột nhiên la lên một tiếng, làm tớ giật mình, khiến trò chơi tớ đang chơi cũng bị thua mất."

Cố Sơ Miên 'A' một tiếng, lại hỏi: "Vậy sao cậu không nói gì?"

"Không." Lạc Văn Chu tiếp tục nhìn chằm chằm lỗ tai cô, nhớ tới trước kia có người hàng xóm nuôi một con thỏ nhỏ, cậu có sờ qua lỗ tai nó, lúc chóp tai nhọ nguậy trong tay cậu, mềm mềm bông bông... Cậu đột nhiên muốn duỗi tay sờ lỗ tai của cô một chút.

Hai người trò chuyện câu được câu không, đến quầy thu ngân Cố Sơ Miên quay đầu đặt bịch bột giặt xuống, lúc ấy tầm mắt Lạc Văn Chu mới chuyển từ lỗ tai cô qua nơi khác.

Cô vừa tính tiền xong, liền xách bịch bột giặt đi về, cô đi tới cửa, quay đầu lại, thấy Lạc Văn Chu đang tính tiền.

Cao gầy mảnh khảnh, tướng mạo xuất chúng, hình dáng để trong đám đông vĩnh viễn không bị phai mờ. Cô lại cúi đầu nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài.

Cố Sơ Miên quay lại ký túc xá, giặt sạch ga trải giường, phơi ngoài ban công, chờ phơi xong rồi, trở về bàn mình, thấy có thông báo WeChat, cô nhấp vào, là tin nhắn từ người tên là Coca.

"Nãy tớ thấy cậu, ôm bịch bột giặt chạy từ siêu thị ra, còn mang dép lê, dáng vẻ vô cùng ngốc."

Mặt Cố Sơ Miên tối sầm, trả lời: "Tôi cảm thấy không biết có phải cậu đang giả vờ theo đuổi tôi hay không, không phải cậu nên cảm thấy tôi rất đáng yêu sao?"

Về cái người tên là Coca này, phải nói đến hồi Cố Sơ Miên còn học năm nhất đại học.

Cô trời sinh đã ồn ào, vừa vào đại học đã tham gia rất nhiều hội nhóm, nơi nào cũng đều tham gia hoạt động, biết rất nhiều người từ mọi nơi, mọi tầng lớp. Hơn nữa ngoại hình cô nhìn cũng ổn, có một lần sau khi kết thúc một hoạt động nhỏ, người tên Coca này liền thêm cô vào WeChat, mới nhắn tin đã tỏ tình, Cố Sơ Miên cũng đã từ chối, nói bây giờ còn đang để tâm vào chuyện học... À thật ra là, mê muội Lạc Văn Chu nên không có tâm trạng yêu đương nào khác, nhưng cái vị theo đuổi này lại bảo không vấn đề gì, cô chỉ cần tán gẫu với cậu là được.

Bởi vì cậu có nhắc tới mình rất thích uống Coca, nên Cố Sơ Miên liền đặt biệt danh cho cậu là 'Coca'.

WeChat này của Coca được tạo ra để theo dõi cô là chủ yếu, vòng bạn bè không có, Cố Sơ Miên không biết cậu là ai, cậu cũng không nói cậu có quan hệ gì với cô ở bên ngoài, Cố Sơ Miên cứ như vậy mà nói chuyện với cậu ta.

Chỉ là cô ở trong sáng, Coca ở trong tối, cho nên Coca đều là người thường xuyên nói gặp cô ở đâu, nhưng đến lúc cô nhớ lại, lại không nhớ lúc ấy có ai bên cạnh.

Thật ra lâu lâu cô cũng hơi khinh bỉ Coca, một người nam sinh thích cô, vậy mà lại không thẳng thắn nói rõ, chỉ ở trên WeChat theo dõi cô, nhưng suy nghĩ cẩn thận, cô với Lạc Văn Chu cũng thế.

Càng thích, càng sợ, nói đúng ra, cũng chỉ bởi vì quá thích một người.

Mà bạn vĩnh viễn không biết rằng, bạn đem một người lên vị trí xa xôi không thể với tới, là mơ mộng của bạn, thì bạn cũng sẽ trở thành người không thể với tới đối với người khác.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...