Yêu Em Thành Bệnh Không Gì Chữa Được

Chương 3



Gặp lại Lạc Văn Chu, là lúc thi đấu bóng rổ, hai khoa của họ đối đầu nhau.

Trước khi bắt đầu, Vi Y chạy tới trêu chọc cô: "Sơ Miên này, lần này khoa chúng ta với khoa Lạc Văn Chu thi đấu, cậu định cổ vũ cho ai?"

"Đương nhiên là cổ vũ cho khoa chúng ta." Vẻ mặt Cố Sơ Miên ngoan ngoãn: "Bởi vì Lạc Văn Chu nhà tớ không cần cổ vũ cũng đoạt giải quán quân."

"Mê muội nam sắc, phản đồ vứt bỏ một nhà cha mẹ ông bà!" Vi Y dùng một ngón tay chỉ chỉ trán Cố Sơ Miên, nhưng không thể không thừa nhận, Lạc Văn Chu thật sự rất mạnh.

Trong khoa Cố Sơ Miên là thành viên tích cực, gặp loại hoạt động này, mua nước, cổ vũ, mấy việc cơ bản này cô đều làm hết.

Nam sinh trong khoa cô tương đối thiếu thốn, trừ mấy người thi đấu trên sân, mấy người làm vận động viên dự bị, chỉ còn có vài bạn nam ngồi ở đằng trước, Cố Sơ Miên gọi họ cũng thấy phiền, liền tự mình xuất quỹ lớp chạy đi mua một thùng nước khoáng.

Sức cô không lớn, vóc dáng cũng nhỏ con, lôi lôi kéo kéo mới đem thùng nước khoáng đến cửa sân vận động.

Lạc Văn Chu có việc nên đến hơi trễ, khi đến cửa sân, vừa vặn nhìn thấy Cố Sơ Miên đang sử dụng một chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà kéo thùng nước khoáng vào trong, cậu đi tới, thừa lúc Cố Sơ Miên không chú ý mà đem thùng nước ôm lên.

Tầm mắt Cố Sơ Miên từ thùng nước khoáng chuyển sang mặt Lạc Văn Chu, ánh mắt cô sáng lên, còn đang do dự nên mở miệng chào hỏi thế nào mới hay, Lạc Văn Chu liền mở miệng nói: "Cậu muốn đem thùng nước đi đâu?"

"Ở khu nghỉ ngơi của khoa tớ."

Lạc Văn Chu 'A' một tiếng, sau đó liền ôm thùng nước đi vào, Cố Sơ Miên ngẩn người, cũng đi theo.

Thật ra bên trong sân có rất nhiều nữ sinh, đều đến cổ vũ cho Lạc Văn Chu, vì trận hồi nãy Lạc Văn Chu chưa tới, hứng thú của ai ai cũng đều giảm đi, bây giờ thấy Lạc Văn Chu vào, trên khán đài lại bắt đầu ầm ĩ.

Cố Sơ Miên đi phía sau đuôi của hormone biết đi này, cúi đầu giống như ăn trộm, sợ mình thân cận với cậu quá, mấy người mê mệt cậu trên khán đài sẽ ném chai nước dìm chết cô.

Lạc Văn Chu là kẻ địch phía bên kia, thấy cậu ôm thùng nước khoáng đến khu nghỉ ngơi của họ, mấy nam sinh đều lấy ánh mắt cảnh giác mà nhìn, nhưng Lạc Văn Chu đâu để ý, đem thùng nước khoáng đặt dưới đất, sau đó quay đầu đi vê phía khu nghỉ ngơi của khoa mình.

Cố Sơ Miên có chút xấu hổ mà sờ mũi giải thích: "Là bạn học cấp ba của tớ, lúc đi mua nước thì cậu ấy thấy, liền tiện đường đem thùng nước về đây."

Vi Y ở trên khán đài chỗ cầu thủ nghỉ ngơi, xem một màn biểu diễn này ở trong mắt, Vi Y vẫy vẫy tay cô đi lên, nắm mặt cô, cười cực kì đáng khinh: "Cố Sơ Miên thật hay nha, cũng rất có bản lĩnh, khiến cho mỹ nam giúp cậu khiêng nước."

Cố Sơ Miên giãy giụa thoát khỏi ma trảo của cô ấy, sau đó ngượng ngập nói: "Có thể bởi vì hôm nay tớ tương đối xinh đẹp, Lạc Văn Chu giúp tớ khiêng thùng nước, bỏ bốn lên năm có nghĩa là cậu ấy thích tớ."

Vi Y trợn trắng mắt, không thèm để ý thiếu nữ đang yêu như cô.

Trận đấu rất nhanh bắt đầu, Cố Sơ Miên đứng bên cạnh Vi Y, tuy là cổ vũ cho khoa mình, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lạc Văn Chu. Lúc Lạc Văn Chu nâng cánh tay ném bóng vào rổ vô tình để lộ ra cơ bụng, Cố Sơ Miên đã trở thành dáng vẻ mê mệt 'Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu', Vi Y thở dài một hơi, nói với cô: "Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không cao hứng đứng dậy."

"Vì sao?"

"Cậu xem đi, trừ cậu, trong sân có rất nhiều người nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy lộ cơ bụng ra, thì trên cơ bản mọi người đều nhìn thấy."

Cố Sơ Miên nhìn những nữ sinh đứng ở xung quanh, đột nhiên cảm thấy mơ ước ngủ với Lạc Văn Chu là một con đường tiền đồ xa vời vợi.

Trong thời gian nghỉ, Lạc Văn Chu ngồi ở khu nghỉ ngơi của khoa cậu lấy khăn lông lau mồ hôi, Cố Sơ Miên chú ý thấy, phía sau có một bạn nữ bị bạn bè xúi giục đi đến trước mặt cậu, mặt ửng đỏ đưa cậu lon Coca. Cố Sơ Miên kéo Vi Y qua, cười nói: "Tớ cảm thấy nữ sinh đưa cho Lạc Văn Chu lon Coca kia sẽ bị lạnh mặt."

Vi Y liếc mắt một cái: "Vì sao?"

"Lạc Văn Chu không thích uống Coca!" Cố Sơ Miên chắc chắn nói: "Hồi học kì hai lớp mười hai tớ có mua cho cậu ấy một lon, trời rất nóng, nhưng một ngụm cậu ấy cũng không uống."

Lúc đó cô và Lạc Văn Chu, còn có mấy bạn học khác nữa bị giáo viên giữ lại sửa bài thi, thời tiết nóng bức, trên đỉnh đầu vang lên tiếng quạt 'kẽo kẹt kẽo kẹt', vừa oi bức lại vừa bực bội. Lạc Văn Chu ngồi ở phía trước bên tay trái cô, mặc dù bóng lưng thẳng tắp nhưng phần lưng áo thun đã ướt đẫm mồ hôi.

Thừa dịp mọi người không chú ý, cô lén lút chạy đến căn tin mua đồ uống trở về, sợ mọi người sẽ phát hiện tâm tư thầm kín của cô với Lạc Văn Chu, ai ai cô cũng đều mua cho, làm mất luôn tiền ăn sáng một tuần của cô. Cô đưa cho Lạc Văn Chu một lon Coca, nhưng cậu không uống, nhận cái lon từ tay cô xong thì đặt nó lên bàn.

"Nhưng tớ cảm thấy cậu ấy rất thích uống nha." Vi Y đánh gãy lời nói của cô.

Cố Sơ Miên nhìn thoáng qua, trợn tròn mắt, thế mà Lạc Văn Chu lại nhận lon Coca của bạn đó, mở ra, ngửa đầu uống một hớp to.

Vi Y vuốt vuốt tóc của Cố Sơ Miên, tận tình khuyên bảo: "Thật ra thì cậu đừng nên quá đau thương, cô gái kia hình như là hoa khôi của khoa họ, cậu thua ở trong tay người ta, thì cũng không đến mức khó coi."

Cố Sơ Miên bĩu môi, trên mặt toàn là vẻ không vui, có bạn ủy viên ban thể dục đang đứng uống nước cách cô không xa, thấy dáng vẻ của cô, liền thò đầu qua hỏi cô làm sao vậy.

"Ủy viên thể dục, tớ thất tình." Cố Sơ Miên chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu ấy.

Bạn ủy viên nghe vậy, lập tức cười ra tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Cậu còn chưa yêu bao giờ, lấy gì mà thất tình?"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...