Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên
Chương 108: Không Dám Nhìn Cô
Cố Tư vắt óc suy nghĩ, nên nói gì để cải thiện bầu không khí.
Kết quả là cô chưa kịp nghĩ ra thì đã có tiếng bước chân truyền tới từ bên cạnh.
Cố Tư và Trì Uyên đều quay đầu nhìn sang.
Chỉ một lát sau đã nhìn thấy người đi tới.
Đó là ông hai và Trì Cảnh.
Cả hai đang đi về phía bãi đậu xe.
Ông Hai đang nghe điện thoại, hình như là một dự án của công ty gặp vấn đề. ông ta phải đến đó để giải quyết.
Hôm nay Trì Chúc có bữa tiệc xã giao, nếu phía công ty có vấn đề gì thì đều do ông hai đứng ra giải quyết.
Tình cảm giữa anh em nhà họ Trì không được tốt lắm nhưng phân công rất rõ ràng.
Ông hai và Trì Cảnh đều không nhìn thấyTrì Uyên và Cố Tư.
Trì Cảnh ngồi lên ghế lái, ông hai ngồi ghế phụ lái.
Sau đó xe phóng đi.
Cố Tư nhìn chằm chằm bãi đậu xe, chép miệng, “Công ty của nhà anh bận rộn như vậy, mỗi năm phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ.”
Không có cách nào trả lời câu hỏi này được, mỗi năm một khác.
Nói xong, Cố Tư lại nhớ tới chuyện kinh doanh của mình.
Cô vội vàng nói, “Này, trưa mai tôi dẫn anh đến cửa hàng đó xem qua có được không. Ông chủ kia nói là làm nốt tháng này sẽ không làm nữa, tôi muốn tiếp quản.”
Giờ đã là giữa tháng rồi, còn gần nửa tháng nữa.
Trì Uyên nói ừ, “Ngày mai đi xem cũng được, nhưng kinh doanh không phải làchuyện vội vàng như vậy, nếu cô muốn làm thì phải nghĩ cho thật kỹ, là cô tự mình làm sao, cô biết làm không.”
Cô nào biết chứ, cô chắc chắn phải tuyển người tới.
Nhưng cô muốn nói chuyện với cô gái kia, cửa hàng của cô ấy đã đóng cửa rồi có muốn về làm thuê cho cô không.
Cảm thấy mùi vị của mấy món đó cũng được.
Cô gái đó chẳng qua chỉ là không có vốn liếng, cô trả lương cho cô ấy cao hơn một chút chắc sẽ được thôi.
Trì Uyên không muốn vội vàng suy nghĩ nhiều như vậy, “Ngày mai tôi qua xem rồi nói tiếp.”
Hai người lại ngồi ở đó một lúc.
Cố Tư lải nhải không ngớt về tính toán của mình và một số kế hoạch trong tương lai.
Nói đến mức bay lên tận trời, rất nhiềuđiều ngay cả cô cũng cảm thấy như mình uống rượu say rồi nói lung tung.
Nhưng Trì Uyên rất nghiêm túc lắng nghe.
Trước đây anh chưa bao giờ nghe cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.
Khi trời tối, Trì Uyên và Cố Tư mới quay vào nhà.
Bà cụ và bà Trì đều đã về phòng rồi, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nhà họ Trì rất đều đặn.
Đương nhiên là trừ những người đàn ông làm việc bên ngoài ra.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau đi đến trước cửa phòng.
Hai người cùng nhau mở cửa, sau đó Cố Tư quay đầu lại nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô, đi thẳng vào trong.
Cố Tư hít một hơi thật sâu, cũng bướcvào phòng.
Cô lấy bộ đồ ngủ đã mặc hôm qua ra rồi thay vào, sau đó muốn đi rửa ráy.
Chỉ là vừa quay người, cửa phòng đã bị go.
Cố Tư sững sờ, cho rằng chắc là bà Trì.
Cả nhà họ Trì, người có thể đến tận cửa tìm cô cũng chỉ có người phụ nữ này thôi
Chắc là vì mình cãi lại bà ta trên bàn ăn, lúc đó không thể nổi cáu được nên bây giờ đến dạy dỗ mình.
Cô nghiến răng, không sợ hãi chút nào.
Cố Tư đứng ở chỗ cũ và chờ đợi, sau đó bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Lúc này cô mới ưỡn ngực ngẩng đầu, điều chỉnh tư thái ngạo nghễ đi ra mở cửa, “Có chuyện gì sao.”
Trì Uyên đang đứng ở cửa, trên tay cầm điện thoại di động của cô.
Cố Tư sửng sốt, không thể ngờ được đó là Trì Uyên.
Trì Uyên đưa điện thoại qua: “Vừa rồi lúcquay về…”
Cố Tư nhớ ra rồi, lúc trong vườn, cô đặt điện thoại di động lên trên chiếc bàn đá bên cạnh.
Trì Uyên giúp cô cầm điện thoại khi quay về.
Cô có chút muốn sai bảo Trì Uyên, nên đã để Trì Uyên cầm hộ dọc đường.
Cố Tư chậm rãi nhận lấy chiếc điện thoại, à một tiếng, “Là anh à, tôi quên mất.”
Trì Uyên hoàn toàn không dám nhìn Cố Tư.
Bộ đồ ngủ này của cô, bộ đồ ngủ này…
Có khác gì không mặc đâu.
Trì Uyên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hành lang, “Tôi về trước đây.”
Kết quả là cô chưa kịp nghĩ ra thì đã có tiếng bước chân truyền tới từ bên cạnh.
Cố Tư và Trì Uyên đều quay đầu nhìn sang.
Chỉ một lát sau đã nhìn thấy người đi tới.
Đó là ông hai và Trì Cảnh.
Cả hai đang đi về phía bãi đậu xe.
Ông Hai đang nghe điện thoại, hình như là một dự án của công ty gặp vấn đề. ông ta phải đến đó để giải quyết.
Hôm nay Trì Chúc có bữa tiệc xã giao, nếu phía công ty có vấn đề gì thì đều do ông hai đứng ra giải quyết.
Tình cảm giữa anh em nhà họ Trì không được tốt lắm nhưng phân công rất rõ ràng.
Ông hai và Trì Cảnh đều không nhìn thấyTrì Uyên và Cố Tư.
Trì Cảnh ngồi lên ghế lái, ông hai ngồi ghế phụ lái.
Sau đó xe phóng đi.
Cố Tư nhìn chằm chằm bãi đậu xe, chép miệng, “Công ty của nhà anh bận rộn như vậy, mỗi năm phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ.”
Không có cách nào trả lời câu hỏi này được, mỗi năm một khác.
Nói xong, Cố Tư lại nhớ tới chuyện kinh doanh của mình.
Cô vội vàng nói, “Này, trưa mai tôi dẫn anh đến cửa hàng đó xem qua có được không. Ông chủ kia nói là làm nốt tháng này sẽ không làm nữa, tôi muốn tiếp quản.”
Giờ đã là giữa tháng rồi, còn gần nửa tháng nữa.
Trì Uyên nói ừ, “Ngày mai đi xem cũng được, nhưng kinh doanh không phải làchuyện vội vàng như vậy, nếu cô muốn làm thì phải nghĩ cho thật kỹ, là cô tự mình làm sao, cô biết làm không.”
Cô nào biết chứ, cô chắc chắn phải tuyển người tới.
Nhưng cô muốn nói chuyện với cô gái kia, cửa hàng của cô ấy đã đóng cửa rồi có muốn về làm thuê cho cô không.
Cảm thấy mùi vị của mấy món đó cũng được.
Cô gái đó chẳng qua chỉ là không có vốn liếng, cô trả lương cho cô ấy cao hơn một chút chắc sẽ được thôi.
Trì Uyên không muốn vội vàng suy nghĩ nhiều như vậy, “Ngày mai tôi qua xem rồi nói tiếp.”
Hai người lại ngồi ở đó một lúc.
Cố Tư lải nhải không ngớt về tính toán của mình và một số kế hoạch trong tương lai.
Nói đến mức bay lên tận trời, rất nhiềuđiều ngay cả cô cũng cảm thấy như mình uống rượu say rồi nói lung tung.
Nhưng Trì Uyên rất nghiêm túc lắng nghe.
Trước đây anh chưa bao giờ nghe cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.
Khi trời tối, Trì Uyên và Cố Tư mới quay vào nhà.
Bà cụ và bà Trì đều đã về phòng rồi, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nhà họ Trì rất đều đặn.
Đương nhiên là trừ những người đàn ông làm việc bên ngoài ra.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau đi đến trước cửa phòng.
Hai người cùng nhau mở cửa, sau đó Cố Tư quay đầu lại nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô, đi thẳng vào trong.
Cố Tư hít một hơi thật sâu, cũng bướcvào phòng.
Cô lấy bộ đồ ngủ đã mặc hôm qua ra rồi thay vào, sau đó muốn đi rửa ráy.
Chỉ là vừa quay người, cửa phòng đã bị go.
Cố Tư sững sờ, cho rằng chắc là bà Trì.
Cả nhà họ Trì, người có thể đến tận cửa tìm cô cũng chỉ có người phụ nữ này thôi
Chắc là vì mình cãi lại bà ta trên bàn ăn, lúc đó không thể nổi cáu được nên bây giờ đến dạy dỗ mình.
Cô nghiến răng, không sợ hãi chút nào.
Cố Tư đứng ở chỗ cũ và chờ đợi, sau đó bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Lúc này cô mới ưỡn ngực ngẩng đầu, điều chỉnh tư thái ngạo nghễ đi ra mở cửa, “Có chuyện gì sao.”
Trì Uyên đang đứng ở cửa, trên tay cầm điện thoại di động của cô.
Cố Tư sửng sốt, không thể ngờ được đó là Trì Uyên.
Trì Uyên đưa điện thoại qua: “Vừa rồi lúcquay về…”
Cố Tư nhớ ra rồi, lúc trong vườn, cô đặt điện thoại di động lên trên chiếc bàn đá bên cạnh.
Trì Uyên giúp cô cầm điện thoại khi quay về.
Cô có chút muốn sai bảo Trì Uyên, nên đã để Trì Uyên cầm hộ dọc đường.
Cố Tư chậm rãi nhận lấy chiếc điện thoại, à một tiếng, “Là anh à, tôi quên mất.”
Trì Uyên hoàn toàn không dám nhìn Cố Tư.
Bộ đồ ngủ này của cô, bộ đồ ngủ này…
Có khác gì không mặc đâu.
Trì Uyên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hành lang, “Tôi về trước đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương