Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên
Chương 109: Mơ Thấy Cô Của Trước Đây
Cố Tư mím môi, ừm, sau đó đợi Trì Uyên về phòng của mình rồi cô mới đóng cửa lại.
Dựa vào cánh cửa, không hiểu sao mặt lại nóng như vậy.
Cố Tư hít thở sâu vài hơi rồi mới quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô nằm trên giường, khiến bản thân không suy nghĩ lung tung.
Cô nam quả nữ, lại là người đã từng phát sinh quan hệ thân mật trong quá khứ, luôn có những xung động không thể giải thích được.
Cô khiến bản thân suy nghĩ về những hành động chứng tỏ Trì Uyên không yêu cô.
Quả nhiên, trái tim từ từ nguội lạnh trở lai.
Cách này rất có tác dụng.Cố Tư lật người lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. sống ở sườn núi thật tốt, buổi tối đi ngủ không kéo rèm cũng không sợ bị nhìn trộm.
Nếu nhìn ra từ đây thực sự có thể nhìn thấy sao trời.
Cô chỉ nhìn thấy sao ở ngôi làng nhỏ trước đây của mình.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến.
Cô thở ra và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Còn bên kia, Trì Uyên vào phòng tắm tắm nước lạnh mới có thể khiến mình bình tĩnh lại.
Anh chắc chắn rằng mình không thích Cố Tư, nhưng vẫn có cảm giác mỗi khi nhìn thấy cô.
Điều này khiến anh rất phiền muộn.Anh đã quá quen thuộc với cơ thể đó.
Quen thuộc đến mức có thể tự động bỏ qua lớp vải mỏng bên ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh bên trong.
Trì Uyên nằm lên giường, đắp chăn lên rồi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
Anh hơi nghi ngờ, không biết quyết định sắp xếp cho Cố Tư ở cạnh phòng mình có đúng không.
Anh luôn cảm thấy hình như có thêm rất nhiều rắc rối thì phải.
Trì Uyên trần trọc trên giường hồi lâu mới ngủ được.
Sau đó cả đêm anh đều ngủ không ngon giấc.
Mơ mơ màng màng mơ thấy rất nhiều thứ.
Còn đều là ở trên giường.
Lần nào Cố Tư cũng rất tủi thân, bị anhgiày vò không thôi.
Nhưng mỗi lần anh nhìn thấy một Cố Tư tủi thân nhưng không dám nói ra như vậy liền rất khó chịu mà muốn bắt nạt cô nhiều hơn.
Cả đêm đều quanh quẩn giấc mơ như vậy.
Đến nỗi ngày hôm sau khi Trì Uyên tỉnh dậy, cảm giác như cả đêm không ngủ.
Rất mệt mỏi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh đi ra ngoài, Cố Tư cũng vừa hay từ trong phòng đi ra.
Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa mà trước đây cô đã mặc ở Tam Á.
Trông không giống như mợ chủ nhà giàu, nhưng lại rất tươi tắn và mới lạ.
Cố Tư dường như đã quên mất sự gượng gạo đêm qua, nhìn thấy anh liền mỉm cười khi, “Đêm qua anh lén ra ngoài chơi à, anh nhìn anh đi, quầng thâmcũng sắp lộ ra rồi.”
Trì Uyên thuận tay sờ sờ mắt mình, “Thật sao?”
Cố Tư cười hì hì, “Lừa anh đấy.”
Cô đi xuống lầu trước Trì Uyên.
Trì Uyên theo sau.
Hôm nay bà Trì không xuống ăn sáng.
Cố Tư cảm thấy có lẽ là không muốn nhìn thấy mình.
Thế thì tốt quá, cô cũng không muốn nhìn thấy bà già nhiều lời đó.
Bà cụ đã ăn sáng xong rồi, bà cụ thường dậy rất sớm, ăn trong phòng trước rồi mới ra ngoài.
Trong phòng ăn chỉ có Cố Tư và Trì
Uyên.
Tuy nhà họ Trì ít người ăn cơm ở nhà, nhưng bữa sáng lại rất phong phú.Trì Uyên thích ăn sáng kiểu Tây, nhà bếp liền chuẩn bị bánh mì, sữa bò và trứng gà. Cố Tư bắt chéo một chân lên ghế và vươn người lấy một miếng bánh, cô vẫn thích bữa sáng kiểu Trung hơn.
Bên cạnh có dưa muối, Cố Tư nhét vào trong bánh rồi ăn với cháo.
Hương vị thực sự rất ngon.
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư, nhếch khỏe miệng, tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Cố Tư gầy nhưng khẩu vị lại không nhỏ, ăn rất nhiều.
Sau khi ăn một cái bánh và một bát chảo, cô còn ăn thêm hai quả trứng gà và vài miếng giăm bông nữa.
Sau đó, ăn thêm một chút trái cây trong giỏ đựng hoa quả.
Trì Uyên thấy Cố Tư như vậy, khẩu vị của bản thân cũng tốt hơn.
Ăn xong, Cố Tư đi rửa tay, vừa ngâm nga hát vừa đi theo Trì Uyên đến bãi đậu xe.
Lên xe của Trì Uyên, Cố Tư nói, “Hôm trên nay tôi sẽ không đến công ty của anh nữa. Anh tìm một chỗ nào đó trong thành phố rồi thả tôi xuống là được.”
Trì Uyên không nói gì, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Dọc đường, Cố Tư vẫn tiếp tục nói về ước mơ của cô.
Mở tiệm bánh ngọt, có khách liền gọi nhân viên phục vụ tới làm, không có khách liền ngồi phơi nắng.
Rồi ngày nào cũng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, còn có thể đếm tiền mỏi tay.
Trì Uyên vẫn luôn nghi ngờ, người này vẫn chưa tỉnh ngủ à.
Anh lái xe vào trung tâm thành phố, sau. đó hỏi “Dừng lại ở ngã tư phía trước được không?”
Cố Tư gật đầu, “Được được được, dừng ở đó là được rồi.”
Dựa vào cánh cửa, không hiểu sao mặt lại nóng như vậy.
Cố Tư hít thở sâu vài hơi rồi mới quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô nằm trên giường, khiến bản thân không suy nghĩ lung tung.
Cô nam quả nữ, lại là người đã từng phát sinh quan hệ thân mật trong quá khứ, luôn có những xung động không thể giải thích được.
Cô khiến bản thân suy nghĩ về những hành động chứng tỏ Trì Uyên không yêu cô.
Quả nhiên, trái tim từ từ nguội lạnh trở lai.
Cách này rất có tác dụng.Cố Tư lật người lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. sống ở sườn núi thật tốt, buổi tối đi ngủ không kéo rèm cũng không sợ bị nhìn trộm.
Nếu nhìn ra từ đây thực sự có thể nhìn thấy sao trời.
Cô chỉ nhìn thấy sao ở ngôi làng nhỏ trước đây của mình.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến.
Cô thở ra và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Còn bên kia, Trì Uyên vào phòng tắm tắm nước lạnh mới có thể khiến mình bình tĩnh lại.
Anh chắc chắn rằng mình không thích Cố Tư, nhưng vẫn có cảm giác mỗi khi nhìn thấy cô.
Điều này khiến anh rất phiền muộn.Anh đã quá quen thuộc với cơ thể đó.
Quen thuộc đến mức có thể tự động bỏ qua lớp vải mỏng bên ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh bên trong.
Trì Uyên nằm lên giường, đắp chăn lên rồi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
Anh hơi nghi ngờ, không biết quyết định sắp xếp cho Cố Tư ở cạnh phòng mình có đúng không.
Anh luôn cảm thấy hình như có thêm rất nhiều rắc rối thì phải.
Trì Uyên trần trọc trên giường hồi lâu mới ngủ được.
Sau đó cả đêm anh đều ngủ không ngon giấc.
Mơ mơ màng màng mơ thấy rất nhiều thứ.
Còn đều là ở trên giường.
Lần nào Cố Tư cũng rất tủi thân, bị anhgiày vò không thôi.
Nhưng mỗi lần anh nhìn thấy một Cố Tư tủi thân nhưng không dám nói ra như vậy liền rất khó chịu mà muốn bắt nạt cô nhiều hơn.
Cả đêm đều quanh quẩn giấc mơ như vậy.
Đến nỗi ngày hôm sau khi Trì Uyên tỉnh dậy, cảm giác như cả đêm không ngủ.
Rất mệt mỏi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh đi ra ngoài, Cố Tư cũng vừa hay từ trong phòng đi ra.
Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa mà trước đây cô đã mặc ở Tam Á.
Trông không giống như mợ chủ nhà giàu, nhưng lại rất tươi tắn và mới lạ.
Cố Tư dường như đã quên mất sự gượng gạo đêm qua, nhìn thấy anh liền mỉm cười khi, “Đêm qua anh lén ra ngoài chơi à, anh nhìn anh đi, quầng thâmcũng sắp lộ ra rồi.”
Trì Uyên thuận tay sờ sờ mắt mình, “Thật sao?”
Cố Tư cười hì hì, “Lừa anh đấy.”
Cô đi xuống lầu trước Trì Uyên.
Trì Uyên theo sau.
Hôm nay bà Trì không xuống ăn sáng.
Cố Tư cảm thấy có lẽ là không muốn nhìn thấy mình.
Thế thì tốt quá, cô cũng không muốn nhìn thấy bà già nhiều lời đó.
Bà cụ đã ăn sáng xong rồi, bà cụ thường dậy rất sớm, ăn trong phòng trước rồi mới ra ngoài.
Trong phòng ăn chỉ có Cố Tư và Trì
Uyên.
Tuy nhà họ Trì ít người ăn cơm ở nhà, nhưng bữa sáng lại rất phong phú.Trì Uyên thích ăn sáng kiểu Tây, nhà bếp liền chuẩn bị bánh mì, sữa bò và trứng gà. Cố Tư bắt chéo một chân lên ghế và vươn người lấy một miếng bánh, cô vẫn thích bữa sáng kiểu Trung hơn.
Bên cạnh có dưa muối, Cố Tư nhét vào trong bánh rồi ăn với cháo.
Hương vị thực sự rất ngon.
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư, nhếch khỏe miệng, tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Cố Tư gầy nhưng khẩu vị lại không nhỏ, ăn rất nhiều.
Sau khi ăn một cái bánh và một bát chảo, cô còn ăn thêm hai quả trứng gà và vài miếng giăm bông nữa.
Sau đó, ăn thêm một chút trái cây trong giỏ đựng hoa quả.
Trì Uyên thấy Cố Tư như vậy, khẩu vị của bản thân cũng tốt hơn.
Ăn xong, Cố Tư đi rửa tay, vừa ngâm nga hát vừa đi theo Trì Uyên đến bãi đậu xe.
Lên xe của Trì Uyên, Cố Tư nói, “Hôm trên nay tôi sẽ không đến công ty của anh nữa. Anh tìm một chỗ nào đó trong thành phố rồi thả tôi xuống là được.”
Trì Uyên không nói gì, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Dọc đường, Cố Tư vẫn tiếp tục nói về ước mơ của cô.
Mở tiệm bánh ngọt, có khách liền gọi nhân viên phục vụ tới làm, không có khách liền ngồi phơi nắng.
Rồi ngày nào cũng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, còn có thể đếm tiền mỏi tay.
Trì Uyên vẫn luôn nghi ngờ, người này vẫn chưa tỉnh ngủ à.
Anh lái xe vào trung tâm thành phố, sau. đó hỏi “Dừng lại ở ngã tư phía trước được không?”
Cố Tư gật đầu, “Được được được, dừng ở đó là được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương