Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 96: Độc nhất vô nhị
Chấp Nguyệt xuống núi.
Giang Vân Hạc tu hành vẫn nhiều như cũ, mỗi ngày đều nằm trên võng đọc sách, chỉ khác là bên cạnh hắn đã đổi người.
"Sư đệ, ta đói." Dược Nhi ngồi xếp bằng trên võng, buồn bực ngán ngẩm.
Thấy Giang Vân Hạc không để ý tới mình, nàng lùi thân thể về phía sau ngửa mặt lên, hai chân ôm lấy võng, cả người treo ngược xuống, trán cách mặt đất chỉ có một cm, lắc tới lắc lui.
Lần đầu tiên, võng không đủ cao, trán nàng trực tiếp cào trên mặt đất.
Cũng may tu sĩ không cần phải để ý đến việc lưu lại sẹo.
"Sư đệ, ta đói." Âm thanh Dược Nhi lớn hơn.
Giang Vân Hạc đặt quyển sách bụng, cười ôn hòa: "Sư tỷ muốn ăn cái gì?"
"Thịt!"
"Ta đi xuống nhà bếp lấy một chút."
Đu đa đu đưa đi tới Thiên Môn phong, khi ở trên cầu treo hắn lại thấy bóng dáng ai đó.
Nằm sấp trên cầu,Giang Vân Hạc dòm qua xích sắt nhìn xem hình dáng người kia.
"Bla bla... Tiểu..."
"Bla bla..." . truyện xuyên nhanh
Lâm Chi Hương nói được nửa lại nhịn không được gượng cười. Nội dung quá cổ quái, hơn nữa còn khiến người ta cực kì gượng gạo.
"Bla bla... Tiểu Tiên Nữ... Biến biến biến!" Lâm Chi Hương lấy hết dũng khí hét lên.
Đợi nửa ngày, cũng không có phản ứng gì.
"Lừa đảo, nói là ta hét lên là ngươi có thể nghe được." Hét xong, Lâm Chi Hương thấp giọng nói lầm bầm, bản thân mặc dù biết tất nhiên là như vậy, nàng cũng đâu còn là đứa trẻ.
Chỉ là nàng muốn chứng minh hắn là kẻ lừa đảo thôi.
Tiếp đó nàng ngồi ở trên vách núi bắt đầu ngơ ngẩn.
"Nói thầm gì đó?" Một âm thanh ôn hòa bất ngờ từ phía sau truyền đến.
"A!" Lâm Chi Hương kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại thấy một thiếu niên hiền lành đang đứng ở phía sau mình, trong lòng vui mừng.
"Tặng cho ngươi." Giang Vân Hạc từ sau lưng lấy ra.
"A? Măng trúc?" Lâm Chi Hương không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Giang Vân Hạc tặng lễ vật làm nàng có chút bất ngờ.
"Ta tìm trong một vạn cây ở trúc lâm, cuối cùng chọn trúng cây này. Có lẽ nó không phải tốt nhất, nhưng với ta là trọng yếu nhất, cực kỳ độc nhất vô nhị.
Bởi vì ta mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm nó từ một vạn cây, chỉ có măng trúc này là thuộc về ta, măng trúc dù có nhiều, cũng không phải là của ta.
Sau đó ta cảm thấy, tặng nó cho ngươi, so với việc đem ăn càng thêm có ý nghĩa."
Giang Vân Hạc ngồi bên người Lâm Chi Hương, chậm rãi nói.
Mặc dù khúc măng trúc này là Dược Nhi đưa hắn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì đến sự trân quý của loại măng trúc này.
Lâm Chi Hương ngay từ đầu không hiểu Giang Vân Hạc đang nói cái gì, rõ ràng đây chỉ là măng trúc bình thường, so với những cái khác thì dày và thẳng hơn mà thôi.
Nhưng nghĩ một hồi, Lâm Chi Hương lại cảm thấy trong lời nói có chút dư vị gì đó, đánh trúng vào địa phương mềm mại nào đó tại đáy lòng.
Không đơn thuần là măng trúc, càng làm cho nàng nghĩ đến bản thân.
Sư huynh đối với mình là độc nhất vô nhị sao?Hay bởi vì chính mình dành quá nhiều tâm tư ở trên người hắn? Cho nên mới cảm thấy hắn là tốt nhất?
Tựa như khúc măng trúc này?
"Được rồi, lễ vật độc nhất vô nhị đã đưa cho ngươi, ta muốn đi tìm kiếm một thứ độc nhất vô nhị khác." Giang Vân Hạc búng tay một cái, thong thả rời đi.
Lâm Chi Hương ngồi nguyên tại chỗ ngây ngẫn cả người, nguyên bản những chuyện không vui, lời không muốn nói đã không còn trọng yếu nữa.
....
Một tháng sau, Giang Vân Hạc trở lại Thiên Môn phong, lúc nhìn thoáng qua sườn núi, không có ai cả, thật tốt.
Lại nói, gần đây Lâm Chi Hương xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.
Đại lão phong tình kỳ lạ gặp lần đầu cũng không còn gặp qua hắn.
"Sư đệ!"
Mới vừa trở lại trúc lâu, hắn liền thấy Nhạc Tuyết Băng đang nằm trên võng, chân bắt chéo, gặm Xà Bì Quả.
Hột rơi đầy đất.
"Sư tỷ sao lại tới đây?" Giang Vân Hạc cười nói, so với Dược Nhi, tam sư tỷ ngược lại tương đối ít xuất hiện, có khi ba ngày, có khi bốn năm ngày mới có thể xuất hiện một lần.
Còn Dược Nhi, sáng trưa tối đều xuất hiện.
Kể từ khi Chấp Nguyệt đi, nàng đều quấn lấy Giang Vân Hạc.
"Có muốn đi giải sầu một chút hay không?" Nhạc Tuyết Băng đem hột ném trên mặt đất, ngồi dậy hỏi.
"Giải sầu? Đi đâu?" Giang Vân Hạc nhất định không phải Đương Nam, đừng nói mình, Nhạc Tuyết Băng có thể tới đó mỗi lần như Tết.
"Thất Tinh nham, Thất Tinh động! Không phải ngươi sẽ nghĩ tất cả mọi người đều ở trên núi chứ? Buồn bực đến chết. Hơn nữa, tu hành không thể chỉ dựa vào khổ tu, còn cần chiến đấu đột phá, đan dược gì đó nữa!" Nhạc Tuyết Băng hướng dẫn từng bước nói.
Nghe nói tiểu sư đệ rất lợi hại, trong đội ngũ có ngươi, chắc chắn có thể đi thẳng xuống tầng ba Thất Tinh động.
"Tu hành còn cần chiến đấu đột phá và đan dược?" Giang Vân Hạc vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải tùy tiện tu hành một chút là được sao?"
Nhạc Tuyết Băng:...
Thật sự muốn đánh người!
Nhạc Tuyết Băng trừng mắt nhìn hồi lâu."Dù sao chuyện đó đã xảy ra, tiểu sư đệ ngươi có đi hay không?"
"Có nguy hiểm không?" Giang Vân Hạc tùy ý hỏi.
"Không nguy hiểm." Nhạc Tuyết Băng suy nghĩ, trả lời trái với lương tâm.
Không thể nói là không có nguy hiểm nào, nhưng nghe nói tiểu sư đệ có Hỏa Nhãn Kim Tinh, có hắn khẳng định sẽ không nguy hiểm.
"Vậy quên đi, thật nhàm chán." Giang Vân Hạc ngồi chồm hổm ở trước bếp lò, từng ngụm từng ngụm nước phun lên không trung liền biến thành một đám lửa.
Nhạc Tuyết Băng:...
Ngươi không phải người từ bên trong tuyệt địa bước ra? Đừng xem thường ta như vậy!
"Nếu như không có tiểu sư đệ, sư tỷ ta sẽ rất nguy hiểm!"
"Được, bao xa, lúc nào xuất phát? Cần chuẩn bị những gì?" Giang Vân Hạc thấy Nhạc Tuyết Băng cầu xin, hỏi lại.
"Ba ngày sau xuất phát, tiểu sư đệ nhớ kỹ! Những cái khác tiểu sư đệ cứ yên tâm, sư tỷ ta đã đi qua hai lần, rất quen thuộc." Nhạc Tuyết Băng vỗ bộ ngực cam đoan.
Cuộn trào sóng lớn, triều dâng sóng dậy,đỉnh sóng sóng cốc; sóng to gió lớn, sóng chưa bằng phẳng, cơn sóng lại lên.(1)
Thấy Nhạc Tuyết Băng lách mình hai ba cái liền không còn bóng dáng, Giang Vân Hạc vừa suy nghĩ vừa cầm tiểu kiếm lay lay đống lửa.
Những ngày này hắn cũng hiểu không ít chuyện.
Bên trong Đa Bảo Các có rất nhiều pháp khí đan dược, chỉ cần đệ tử cầm những đồ vật như thiên tài địa bảo, thảo dược dị thú đến là có thể trao đổi.
Cũng may, phạm vi Tử Thần Sơn đủ lớn, có tới vạn dặm, những đệ tử không rời núi sẽ đi Tử Thần Sơn du lịch, một mặt là để tăng thêm kiến thức, ma luyện kỹ xảo, mặt khác còn có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo cùng thảo dược linh thú cầm đi Đa Bảo Các trao đổi.
Chỉ là hắn không có nhu cầu, cũng không có nghĩ tới.
Hắn vẫn thích nhân gian phồn hoa.
Sáng sớm, ngửi mùi thơm bánh bao bánh nướng, có thể nghe tiếng rao của tiểu thương bên đường, có những thiếu nữ xấu hổ rụt rè, có cuộc sống phàm trần tẻ nhạt trong thanh lâu.
Vì thế, hắn không có hứng thú du lịch bên trong Tử Thần Sơn, tuy sư tỷ đã đề cập đến, nhưng hẵn vẫn phải chuẩn bị thật tốt.
Hắn nhớ ở nhà bếp đã từng nghe qua, phía dưới Tử Thần Tông có hai môn phái, trong đó một cái là trấn thủ Thất Tinh động?
Hắn đi hỏi thăm một chút.
....
"Sư muội, lần này chúng ta đi Thất Tinh động tầng thứ tư, nhất định có thể tìm được lưu ly kim." Dư Tập tràn đầy tự tin nói.
"Ừ!" Thiếu nữ trước mặt Dư Tập trả lời hờ hững với vẻ không quan tâm.
Sau khi Dư Tập trải qua mộng tưởng trong Truy Mộng, từng có một đoạn thời gian sầu não uất ức, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, lại nghĩ tới sư muội trước kia thường đi theo sau lưng mình.
Gần đây, hắn cảm thấy dường như sư muội có tâm sự gì đó, luôn lơ đãng khi nói chuyện với mình.
Điều này trước đó chưa bao giờ xảy ra.
Chẳng lẽ là do mấy ngày trước, mình nặng lời với nàng?
Hắn muốn xin lỗi, nhưng khi mở miệng, vẫn không nói ra được, hắn không thể lộ ra vẻ mặt đó.
Dù sao sư muội luôn ưa thích mình, mình chỉ cần đối xử tốt với nàng, nàng sẽ tha thứ cho mình.
Nghĩ đến đây, Dư Tập trút bỏ suy nghĩ trong lòng: "Sư muội muốn đi hay không? Không phải lúc nào ngươi cũng muốn đi hay sao? Thất Tinh động quá mức nguy hiểm, sư huynh khó cam đoan bảo vệ an toàn cho muội, nên không mang muội đi. Giờ đây sư huynh có Chích Dương châu, mang theo sư muội không thành vấn đề."
Nếu trước đây Dư Tập nói như vậy, thiếu nữ trước mặt đã sớm nhảy lên.
Nhưng lúc này có chút mặt ủ mày chau: "Được rồi, gần đây không khỏe, không muốn đi."
Vẻ mặt Dư Tập nhất thời có chút khó coi, rất nhanh lại hòa hoãn xuống: "Còn vài ngày nữa mới xuất phát, nếu sư muội có gì đó không thoải mái, hay là đi Bách Thảo Đường nhìn xem, chắc cũng được!"
—————
Chú thích:
(1): Thành ngữ miêu tả....vòng 1.==))
Giang Vân Hạc tu hành vẫn nhiều như cũ, mỗi ngày đều nằm trên võng đọc sách, chỉ khác là bên cạnh hắn đã đổi người.
"Sư đệ, ta đói." Dược Nhi ngồi xếp bằng trên võng, buồn bực ngán ngẩm.
Thấy Giang Vân Hạc không để ý tới mình, nàng lùi thân thể về phía sau ngửa mặt lên, hai chân ôm lấy võng, cả người treo ngược xuống, trán cách mặt đất chỉ có một cm, lắc tới lắc lui.
Lần đầu tiên, võng không đủ cao, trán nàng trực tiếp cào trên mặt đất.
Cũng may tu sĩ không cần phải để ý đến việc lưu lại sẹo.
"Sư đệ, ta đói." Âm thanh Dược Nhi lớn hơn.
Giang Vân Hạc đặt quyển sách bụng, cười ôn hòa: "Sư tỷ muốn ăn cái gì?"
"Thịt!"
"Ta đi xuống nhà bếp lấy một chút."
Đu đa đu đưa đi tới Thiên Môn phong, khi ở trên cầu treo hắn lại thấy bóng dáng ai đó.
Nằm sấp trên cầu,Giang Vân Hạc dòm qua xích sắt nhìn xem hình dáng người kia.
"Bla bla... Tiểu..."
"Bla bla..." . truyện xuyên nhanh
Lâm Chi Hương nói được nửa lại nhịn không được gượng cười. Nội dung quá cổ quái, hơn nữa còn khiến người ta cực kì gượng gạo.
"Bla bla... Tiểu Tiên Nữ... Biến biến biến!" Lâm Chi Hương lấy hết dũng khí hét lên.
Đợi nửa ngày, cũng không có phản ứng gì.
"Lừa đảo, nói là ta hét lên là ngươi có thể nghe được." Hét xong, Lâm Chi Hương thấp giọng nói lầm bầm, bản thân mặc dù biết tất nhiên là như vậy, nàng cũng đâu còn là đứa trẻ.
Chỉ là nàng muốn chứng minh hắn là kẻ lừa đảo thôi.
Tiếp đó nàng ngồi ở trên vách núi bắt đầu ngơ ngẩn.
"Nói thầm gì đó?" Một âm thanh ôn hòa bất ngờ từ phía sau truyền đến.
"A!" Lâm Chi Hương kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại thấy một thiếu niên hiền lành đang đứng ở phía sau mình, trong lòng vui mừng.
"Tặng cho ngươi." Giang Vân Hạc từ sau lưng lấy ra.
"A? Măng trúc?" Lâm Chi Hương không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Giang Vân Hạc tặng lễ vật làm nàng có chút bất ngờ.
"Ta tìm trong một vạn cây ở trúc lâm, cuối cùng chọn trúng cây này. Có lẽ nó không phải tốt nhất, nhưng với ta là trọng yếu nhất, cực kỳ độc nhất vô nhị.
Bởi vì ta mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm nó từ một vạn cây, chỉ có măng trúc này là thuộc về ta, măng trúc dù có nhiều, cũng không phải là của ta.
Sau đó ta cảm thấy, tặng nó cho ngươi, so với việc đem ăn càng thêm có ý nghĩa."
Giang Vân Hạc ngồi bên người Lâm Chi Hương, chậm rãi nói.
Mặc dù khúc măng trúc này là Dược Nhi đưa hắn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì đến sự trân quý của loại măng trúc này.
Lâm Chi Hương ngay từ đầu không hiểu Giang Vân Hạc đang nói cái gì, rõ ràng đây chỉ là măng trúc bình thường, so với những cái khác thì dày và thẳng hơn mà thôi.
Nhưng nghĩ một hồi, Lâm Chi Hương lại cảm thấy trong lời nói có chút dư vị gì đó, đánh trúng vào địa phương mềm mại nào đó tại đáy lòng.
Không đơn thuần là măng trúc, càng làm cho nàng nghĩ đến bản thân.
Sư huynh đối với mình là độc nhất vô nhị sao?Hay bởi vì chính mình dành quá nhiều tâm tư ở trên người hắn? Cho nên mới cảm thấy hắn là tốt nhất?
Tựa như khúc măng trúc này?
"Được rồi, lễ vật độc nhất vô nhị đã đưa cho ngươi, ta muốn đi tìm kiếm một thứ độc nhất vô nhị khác." Giang Vân Hạc búng tay một cái, thong thả rời đi.
Lâm Chi Hương ngồi nguyên tại chỗ ngây ngẫn cả người, nguyên bản những chuyện không vui, lời không muốn nói đã không còn trọng yếu nữa.
....
Một tháng sau, Giang Vân Hạc trở lại Thiên Môn phong, lúc nhìn thoáng qua sườn núi, không có ai cả, thật tốt.
Lại nói, gần đây Lâm Chi Hương xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.
Đại lão phong tình kỳ lạ gặp lần đầu cũng không còn gặp qua hắn.
"Sư đệ!"
Mới vừa trở lại trúc lâu, hắn liền thấy Nhạc Tuyết Băng đang nằm trên võng, chân bắt chéo, gặm Xà Bì Quả.
Hột rơi đầy đất.
"Sư tỷ sao lại tới đây?" Giang Vân Hạc cười nói, so với Dược Nhi, tam sư tỷ ngược lại tương đối ít xuất hiện, có khi ba ngày, có khi bốn năm ngày mới có thể xuất hiện một lần.
Còn Dược Nhi, sáng trưa tối đều xuất hiện.
Kể từ khi Chấp Nguyệt đi, nàng đều quấn lấy Giang Vân Hạc.
"Có muốn đi giải sầu một chút hay không?" Nhạc Tuyết Băng đem hột ném trên mặt đất, ngồi dậy hỏi.
"Giải sầu? Đi đâu?" Giang Vân Hạc nhất định không phải Đương Nam, đừng nói mình, Nhạc Tuyết Băng có thể tới đó mỗi lần như Tết.
"Thất Tinh nham, Thất Tinh động! Không phải ngươi sẽ nghĩ tất cả mọi người đều ở trên núi chứ? Buồn bực đến chết. Hơn nữa, tu hành không thể chỉ dựa vào khổ tu, còn cần chiến đấu đột phá, đan dược gì đó nữa!" Nhạc Tuyết Băng hướng dẫn từng bước nói.
Nghe nói tiểu sư đệ rất lợi hại, trong đội ngũ có ngươi, chắc chắn có thể đi thẳng xuống tầng ba Thất Tinh động.
"Tu hành còn cần chiến đấu đột phá và đan dược?" Giang Vân Hạc vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải tùy tiện tu hành một chút là được sao?"
Nhạc Tuyết Băng:...
Thật sự muốn đánh người!
Nhạc Tuyết Băng trừng mắt nhìn hồi lâu."Dù sao chuyện đó đã xảy ra, tiểu sư đệ ngươi có đi hay không?"
"Có nguy hiểm không?" Giang Vân Hạc tùy ý hỏi.
"Không nguy hiểm." Nhạc Tuyết Băng suy nghĩ, trả lời trái với lương tâm.
Không thể nói là không có nguy hiểm nào, nhưng nghe nói tiểu sư đệ có Hỏa Nhãn Kim Tinh, có hắn khẳng định sẽ không nguy hiểm.
"Vậy quên đi, thật nhàm chán." Giang Vân Hạc ngồi chồm hổm ở trước bếp lò, từng ngụm từng ngụm nước phun lên không trung liền biến thành một đám lửa.
Nhạc Tuyết Băng:...
Ngươi không phải người từ bên trong tuyệt địa bước ra? Đừng xem thường ta như vậy!
"Nếu như không có tiểu sư đệ, sư tỷ ta sẽ rất nguy hiểm!"
"Được, bao xa, lúc nào xuất phát? Cần chuẩn bị những gì?" Giang Vân Hạc thấy Nhạc Tuyết Băng cầu xin, hỏi lại.
"Ba ngày sau xuất phát, tiểu sư đệ nhớ kỹ! Những cái khác tiểu sư đệ cứ yên tâm, sư tỷ ta đã đi qua hai lần, rất quen thuộc." Nhạc Tuyết Băng vỗ bộ ngực cam đoan.
Cuộn trào sóng lớn, triều dâng sóng dậy,đỉnh sóng sóng cốc; sóng to gió lớn, sóng chưa bằng phẳng, cơn sóng lại lên.(1)
Thấy Nhạc Tuyết Băng lách mình hai ba cái liền không còn bóng dáng, Giang Vân Hạc vừa suy nghĩ vừa cầm tiểu kiếm lay lay đống lửa.
Những ngày này hắn cũng hiểu không ít chuyện.
Bên trong Đa Bảo Các có rất nhiều pháp khí đan dược, chỉ cần đệ tử cầm những đồ vật như thiên tài địa bảo, thảo dược dị thú đến là có thể trao đổi.
Cũng may, phạm vi Tử Thần Sơn đủ lớn, có tới vạn dặm, những đệ tử không rời núi sẽ đi Tử Thần Sơn du lịch, một mặt là để tăng thêm kiến thức, ma luyện kỹ xảo, mặt khác còn có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo cùng thảo dược linh thú cầm đi Đa Bảo Các trao đổi.
Chỉ là hắn không có nhu cầu, cũng không có nghĩ tới.
Hắn vẫn thích nhân gian phồn hoa.
Sáng sớm, ngửi mùi thơm bánh bao bánh nướng, có thể nghe tiếng rao của tiểu thương bên đường, có những thiếu nữ xấu hổ rụt rè, có cuộc sống phàm trần tẻ nhạt trong thanh lâu.
Vì thế, hắn không có hứng thú du lịch bên trong Tử Thần Sơn, tuy sư tỷ đã đề cập đến, nhưng hẵn vẫn phải chuẩn bị thật tốt.
Hắn nhớ ở nhà bếp đã từng nghe qua, phía dưới Tử Thần Tông có hai môn phái, trong đó một cái là trấn thủ Thất Tinh động?
Hắn đi hỏi thăm một chút.
....
"Sư muội, lần này chúng ta đi Thất Tinh động tầng thứ tư, nhất định có thể tìm được lưu ly kim." Dư Tập tràn đầy tự tin nói.
"Ừ!" Thiếu nữ trước mặt Dư Tập trả lời hờ hững với vẻ không quan tâm.
Sau khi Dư Tập trải qua mộng tưởng trong Truy Mộng, từng có một đoạn thời gian sầu não uất ức, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, lại nghĩ tới sư muội trước kia thường đi theo sau lưng mình.
Gần đây, hắn cảm thấy dường như sư muội có tâm sự gì đó, luôn lơ đãng khi nói chuyện với mình.
Điều này trước đó chưa bao giờ xảy ra.
Chẳng lẽ là do mấy ngày trước, mình nặng lời với nàng?
Hắn muốn xin lỗi, nhưng khi mở miệng, vẫn không nói ra được, hắn không thể lộ ra vẻ mặt đó.
Dù sao sư muội luôn ưa thích mình, mình chỉ cần đối xử tốt với nàng, nàng sẽ tha thứ cho mình.
Nghĩ đến đây, Dư Tập trút bỏ suy nghĩ trong lòng: "Sư muội muốn đi hay không? Không phải lúc nào ngươi cũng muốn đi hay sao? Thất Tinh động quá mức nguy hiểm, sư huynh khó cam đoan bảo vệ an toàn cho muội, nên không mang muội đi. Giờ đây sư huynh có Chích Dương châu, mang theo sư muội không thành vấn đề."
Nếu trước đây Dư Tập nói như vậy, thiếu nữ trước mặt đã sớm nhảy lên.
Nhưng lúc này có chút mặt ủ mày chau: "Được rồi, gần đây không khỏe, không muốn đi."
Vẻ mặt Dư Tập nhất thời có chút khó coi, rất nhanh lại hòa hoãn xuống: "Còn vài ngày nữa mới xuất phát, nếu sư muội có gì đó không thoải mái, hay là đi Bách Thảo Đường nhìn xem, chắc cũng được!"
—————
Chú thích:
(1): Thành ngữ miêu tả....vòng 1.==))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương