Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 97: Hỏa Diên Hạc Giấy
" Sư đệ, ngươi muốn đi Thất Tinh động? Chỗ này ta đã đi qua một lần. Hang động này không biết đã tồn tại bao lâu, sau này bị một đàn Thất Tinh nhện xem như sào huyệt, cho nên được gọi là Thất Tinh động. Sau này, Thất Tinh nhện bị tiêu diệt, người ta phát hiện phía dưới là một mê cung rất phức tạp, có không ít vật dơ bẩn và yêu vật tồn tại.
Mặc dù có rất nhiều đồ tốt, nhưng sư đệ nên nhớ, khi hành tẩu thiên hạ thì tiền, quyền, nữ nhân, bảo vật đều không quan trọng, mệnh mới quan trọng nhất! Cho nên một là phải chuẩn bị tốt pháp khí hộ thân, hai là linh động trong mọi tình huống, gặp chuyện khó khăn không được đi trước, ba là tuyệt đối đừng lạc đường.
Ở nơi đó, càng đi vào chỗ sâu thì thực lực yêu thú và vật dơ bẩn càng mạnh, vạn nhất xuống nơi sâu bị lạc đường, muốn chạy cũng chạy không thoát."
Giang Vân Hạc cùng Tưởng Diên Hiệp tai to mặt lớn ngồi phơi nắng, nhấp ngụm trà, nghe hắn phân tích.
"Mặt khác, Hằng Đạo tổ sư cùng Phong Bảo tổ sư bất đồng ý kiến, Hằng Đạo tổ sư rời Tử Thần Tông, hành tẩu thiên hạ, sau khi trở về tại Thất Tinh nham xây nhà ở, sáng lập Tử Ngọc môn. Có thể nói Tử Ngọc môn là hạ phái Tử Thần Tông ta, cứ mười năm đều sẽ có những đệ tử xuất sắc đưa vào Tử Thần Tông.
Nếu bàn về sự hiểu rõ Thất Tinh động, không ai có thể so được với Tử Ngọc môn, sư đệ có thể tìm người dẫn đường ở Tử Ngọc môn. Nhưng sư đệ cũng phải cẩn thận, tuy Tử Ngọc môn là hạ phái Tử Thần Tông, nhưng không phải đồng môn, nhất định phải cẩn thận một chút."
"Đa tạ sư huynh đã cho ta biết." Giang Vân Hạc cười nói.
Hai người tiếp tục ngồi phơi nắng, thư viện tan học, một đám hài tử từ năm sáu tuổi tới mười một mười hai tuổi chạy tới ăn.
Đằng sau là hai tu sĩ một nam một nữ, nam tử khoảng bốn mươi tuổi, nữ tử chừng hai mươi, da như bạch ngọc.
Đây là đệ tử trông cửa, cũng là tiên sinh bên trong thư viện.
"Hai ngươi khá thoải mai nha." Nam tử mỉm cười sau khi quét qua hai người, hắn đi tới rót chén trà, uống một hơi cạn sạch.
"Ách, nốc ừng ực, lãng phí." Tưởng Diên Hiệp nhìn lướt qua, âm thanh chậc chậc trong miệng, ánh mắt nhìn theo tốc độ nữ tu.
Eo nhìn rất đẹp, tư thế vặn vẹo cũng nhìn rất đẹp.
Ánh mắt Giang Vân Hạc và hắn không khác nhau là mấy, bốn con mắt nhìn thân thể nữ tu khiến nàng không thoải mái, quay đầu hung hăng lườm hai người.
"Chẳng qua là ta cảm thấy, thế gian có những thứ cực kỳ mỹ lệ, nếu như không thưởng thức, chính là phạm tội. Là mưu sát cái đẹp!" Giang Vân Hạc nhấp ngụm trà, nói không nhanh không chậm.
Ánh mắt nữ tu nhìn sang Giang Vân Hạc, liếc mắt trừng Tưởng Diên Hiệp.
"Vô sỉ!"
Sau đó lắc eo và rời đi.
Cằm hất cao, để lộ đường cong duyên dáng ở cổ.
"Vì cái gì nàng chỉ hung dữ với ta mà không có ngươi?" Tưởng Diên Hiệp quay đầu hỏi Giang Vân Hạc.
"Không có lý do gì cả, đây gọi là nhân sinh." Giang Vân Hạc lo lắng nói.
"Chuyện trên đời, đơn giản là quá bất công." Tưởng Diên Hiệp tâm tình lập tức không tốt.
Một tháng này, Nhật Luân ở lại thư viện dạy cho các nữ đệ tử, vậy mà nàng không hung dữ với Giang Vân Hạc, mỗi lần đều là mình.
Rõ ràng hắn đang làm giống mình.
"Uy." Nữ tu đứng tại cửa hét lên.
Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một trái cây hồng sắc bay tới, hất tay lên bắt lấy.
"Mời ngươi ăn." Nữ tu nói xong, quay đầu đi vào nhà.
"Quả này hoặc là chua, hoặc là có độc." Tưởng Diên Hiệp nhìn trái cây trong tay Giang Vân Hạc nhắc nhở.
"Sư huynh yên tâm." Giang Vân Hạc đem trái cây bỏ vào túi nạp vật.
"Sư đệ biết là tốt." Thấy sự cảnh giác của sư đệ, Tưởng Diên Hiệp vui mừng gật gật đầu.
Phơi nắng tới trưa, Giang Vân Hạc tiến về Đa Bảo Các, bên trong Đa Bảo Các có một nữ tử ít nói khoảng hai mươi mấy tuổi, đầu tóc rối bời, hình như chưa từng chăm sóc, mỗi ngày nàng đều nghiên cứu pháp khí, dù ai đến cũng không ngẩng đầu lên.
Đó là quái nhân, Tưởng Diên Hiệp nói.
Giang Vân Hạc cảm thấy rất tốt, mình có thể từ từ xem.
Đầu tiên chính là hạc giấy, Giang Vân Hạc đã sớm muốn có một phi hành pháp khí.
Sa Mộc hạc giấy, 800 Linh Châu, có thể bay năm vạn dặm, một nén nhang có thể bay 900 dặm.
Giang Vân Hạc tính toán, vận tốc là 900 cây số, tương đương với máy bay hiện đại chở hành khách.
Long Hòe Mộc hạc giấy, 1300 Linh Châu, có thể bay tám vạn dặm, một nén nhang có thể bay 1 100 dặm.
Hỏa Diên hạc giấy, 2000 Linh Châu có thể phi hành mười vạn cây số, một nén nhang có thể bay 1 600 dặm.
Giang Vân Hạc nhớ mình có khoảng 1200 Linh Châu, đủ mua Sa Mộc hạc giấy, còn Long Hòe Mộc hạc giấy mua không nổi.
Những cái khác không cần phải nói tới.
Nơi này cũng thu mua một vài thứ, để xem bản thân còn những gì.
Hiện tại, sách vở có mấy quyển do các cô nương tặng, một áo yếm, trâm cài, trừ cái đó ra còn có hai bình dược vật khôi phục linh lực, một cái ngư phù, một thanh Pháp Kiếm dùng làm gậy có được từ Vô Tẫn Sơn, một khỏa hương hỏa thần Mộc Tâm, một cục xương cốt hoàng kim, hai quyển Độn Pháp, còn có lễ vật của yêu quái trên Ngũ Dương Sơn.
Giang Vân Hạc ở Đa Bảo Các dạo qua một vòng, chỉ vào một trâm hoa có thể khiến người ta thần thanh mắt sáng nói: "Sư tỷ, cái này ta muốn."
"Năm trăm Linh Châu, hoặc là năm trăm công tích." Âm thanh nữ tử có chút khàn khàn, nói chuyện cũng rất chậm, hình như nàng rất ít cùng người nói chuyện.
"Ta có thể nhìn xem khi cài trên đầu có hình dáng như thế nào? Sư tỷ có thể cài vào đầu để ta xem một chút được không?"
Nữ tử không nói chuyện, phá vỡ cấm chế, cầm trâm hoa tùy ý cắm ở trên đầu.
Giang Vân Hạc lui hai bước, vỗ tay: "Lúc đầu muốn mua trâm hoa này tặng cho người khác, nhưng trâm hoa này rất thích hợp với sư tỷ, nếu như nó cùng sư tỷ tách ra, nhất định sẽ không đẹp như thế. Tựa như tịnh đế liên một nhánh hai hoa, bọn chúng không thể thiếu lẫn nhau."
Nữ tử tiếp tục nhìn Giang Vân Hạc trong im lặng.
"Cho nên ta phải đem trâm hoa này đưa cho sư tỷ, miễn cho có người mua nhầm trâm hoa này." Giang Vân Hạc mỉm cười, xuất ra năm trăm Linh Châu.
Đôi mắt bình tĩnh của nữ tử cuối cùng cũng dao động, có chút không hiểu nhìn Giang Vân Hạc.
"Chỉ là không muốn phung phí của trời." Giang Vân Hạc nói.
Nữ tử suy nghĩ một chút, lấy trâm hoa cầm xuống nhìn thoáng qua, đưa cho Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc mỉm cười nhận lấy, tiến lên một bước đem trâm hoa cắm ở đầu nữ tử."Đây mới là tốt nhất, đem sự mỹ lệ phá hư đi đó là tội ác."
Nữ tử từ đầu đến cuối an tĩnh nhìn Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc cảm thấy nàng thực sự rất xinh đẹp, chỉ là không gọn gàng cho lắm, có vẻ hơi lôi thôi, tóc rối bời.
Thuận tay giúp nàng sửa sang tóc một chút, nữ tử như là con rối, yên lặng nhìn hắn.
"Tốt hơn rồi." Giang Vân Hạc vỗ tay, nhìn mái tóc đã được sửa sang, trẻ hơn hai tuổi.
"Ta gọi Giang Vân Hạc, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Thanh kiếm này, ta muốn đổi." Giang Vân Hạc đem kiếm đưa tới trong tay nàng.
Nhìn thấy pháp khí, đôi mắt nữ tử trở nên linh động.
"Một ngàn năm trăm Linh Châu."
"Ta muốn mua Hỏa Diên hạc giấy."
Giang Vân Hạc đang lấy túi nạp vật, nữ tử đã đem Hỏa Diên hạc giấy cùng ba trăm Linh Châu đẩy về phía hắn.
Giang Vân Hạc cười cười: "Đưa ngươi trâm hoa không phải vì cái này, mà là cảm thấy ngươi thích hợp với nó nhất. Hiện tại hai ta quen biết, xem như bằng hữu, ta không để bằng hữu trả tiền cho ta".
"Để ta trả một ngàn hai trăm được rồi." Nữ tử nói.
Giang Vân Hạc hơi kinh ngạc hỏi: "Vậy ta có thể xem ngươi là bằng hữu chiếu cố lẫn nhau không?"
Nữ tử nhìn hắn rất lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Đã là bằng hữu, ta phải biết ngươi tên gì."
"Tiết Linh Vân."
"Rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi thích ăn măng trúc không? Chờ ta từ Thất Tinh nham trở về mời ngươi ăn măng trúc! Món ngon nhất."
Trong lòng đã quyết, sau khi trở về nhất định phải đem măng trúc tốt nhất từ bảo tàng của Dược Nhi mang tới.
Chờ Giang Vân Hạc rời đi, Linh Vân mới nói từng chữ từng chữ thong thả: "Rất hân hạnh được biết ngươi."
Sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu pháp khí của mình.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Vân Hạc kết thúc minh tưởng, Nhạc Tuyết Băng vội vàng chạy đến.
"Sư đệ chuẩn bị xong chưa? Xuất phát."
"Được." Giang Vân Hạc không chuẩn bị quá nhiều, dù sao còn có chút linh thạch, khi tới Thất Tinh nham, nhìn xem chuẩn bị những gì rồi mua cũng được.
"Hỏa Diên hạc giấy?" Nhạc Tuyết Băng nhìn Giang Vân Hạc xuất ra hạc giấy, nhìn lại Sa Mộc hạc giấy của mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất, vì cái gì sư đệ lại giàu hơn mình?
Phải biết tu sĩ Dũng Tuyền cảnh vốn không có nhiều Linh Châu, thỉnh thoảng tìm một chút thiên tài địa bảo cùng cây cỏ trân quý để đổi pháp khí phòng thân.
Bản thân mình ra ngoài rất nhiều lần, vậy mà còn dùng Sa Mộc hạc giấy.
Rõ ràng mình rất chăm chỉ.
Sư đệ chỉ mới nhập môn mấy ngày, mỗi ngày đều ở lại trên núi, vậy mà dùng tới Hỏa Diên hạc giấy.
"Được bằng hữu tặng, nếu không sẽ đưa hạc giấy cho sư tỷ." Giang Vân Hạc mỉm cười.
"Được rồi, đi thôi." Nhạc Tuyết Băng tâm tình trở nên tồi tệ.
Giang Vân Hạc rót linh khí hướng bên ngoài ném đi, hạc giấy nguyên bản chỉ bằng lòng bàn tay nhưng tức khắc liền dài hơn năm thước, so với Sa Mộc hạc giấy phải lớn gấp đôi, tốc độ và sự thoải mái hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Quay đầu nhìn Nguyệt Phong càng ngày càng xa, Giang Vân Hạc có chút mong đợi với lần du ngoạn này.
Mặc dù có rất nhiều đồ tốt, nhưng sư đệ nên nhớ, khi hành tẩu thiên hạ thì tiền, quyền, nữ nhân, bảo vật đều không quan trọng, mệnh mới quan trọng nhất! Cho nên một là phải chuẩn bị tốt pháp khí hộ thân, hai là linh động trong mọi tình huống, gặp chuyện khó khăn không được đi trước, ba là tuyệt đối đừng lạc đường.
Ở nơi đó, càng đi vào chỗ sâu thì thực lực yêu thú và vật dơ bẩn càng mạnh, vạn nhất xuống nơi sâu bị lạc đường, muốn chạy cũng chạy không thoát."
Giang Vân Hạc cùng Tưởng Diên Hiệp tai to mặt lớn ngồi phơi nắng, nhấp ngụm trà, nghe hắn phân tích.
"Mặt khác, Hằng Đạo tổ sư cùng Phong Bảo tổ sư bất đồng ý kiến, Hằng Đạo tổ sư rời Tử Thần Tông, hành tẩu thiên hạ, sau khi trở về tại Thất Tinh nham xây nhà ở, sáng lập Tử Ngọc môn. Có thể nói Tử Ngọc môn là hạ phái Tử Thần Tông ta, cứ mười năm đều sẽ có những đệ tử xuất sắc đưa vào Tử Thần Tông.
Nếu bàn về sự hiểu rõ Thất Tinh động, không ai có thể so được với Tử Ngọc môn, sư đệ có thể tìm người dẫn đường ở Tử Ngọc môn. Nhưng sư đệ cũng phải cẩn thận, tuy Tử Ngọc môn là hạ phái Tử Thần Tông, nhưng không phải đồng môn, nhất định phải cẩn thận một chút."
"Đa tạ sư huynh đã cho ta biết." Giang Vân Hạc cười nói.
Hai người tiếp tục ngồi phơi nắng, thư viện tan học, một đám hài tử từ năm sáu tuổi tới mười một mười hai tuổi chạy tới ăn.
Đằng sau là hai tu sĩ một nam một nữ, nam tử khoảng bốn mươi tuổi, nữ tử chừng hai mươi, da như bạch ngọc.
Đây là đệ tử trông cửa, cũng là tiên sinh bên trong thư viện.
"Hai ngươi khá thoải mai nha." Nam tử mỉm cười sau khi quét qua hai người, hắn đi tới rót chén trà, uống một hơi cạn sạch.
"Ách, nốc ừng ực, lãng phí." Tưởng Diên Hiệp nhìn lướt qua, âm thanh chậc chậc trong miệng, ánh mắt nhìn theo tốc độ nữ tu.
Eo nhìn rất đẹp, tư thế vặn vẹo cũng nhìn rất đẹp.
Ánh mắt Giang Vân Hạc và hắn không khác nhau là mấy, bốn con mắt nhìn thân thể nữ tu khiến nàng không thoải mái, quay đầu hung hăng lườm hai người.
"Chẳng qua là ta cảm thấy, thế gian có những thứ cực kỳ mỹ lệ, nếu như không thưởng thức, chính là phạm tội. Là mưu sát cái đẹp!" Giang Vân Hạc nhấp ngụm trà, nói không nhanh không chậm.
Ánh mắt nữ tu nhìn sang Giang Vân Hạc, liếc mắt trừng Tưởng Diên Hiệp.
"Vô sỉ!"
Sau đó lắc eo và rời đi.
Cằm hất cao, để lộ đường cong duyên dáng ở cổ.
"Vì cái gì nàng chỉ hung dữ với ta mà không có ngươi?" Tưởng Diên Hiệp quay đầu hỏi Giang Vân Hạc.
"Không có lý do gì cả, đây gọi là nhân sinh." Giang Vân Hạc lo lắng nói.
"Chuyện trên đời, đơn giản là quá bất công." Tưởng Diên Hiệp tâm tình lập tức không tốt.
Một tháng này, Nhật Luân ở lại thư viện dạy cho các nữ đệ tử, vậy mà nàng không hung dữ với Giang Vân Hạc, mỗi lần đều là mình.
Rõ ràng hắn đang làm giống mình.
"Uy." Nữ tu đứng tại cửa hét lên.
Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một trái cây hồng sắc bay tới, hất tay lên bắt lấy.
"Mời ngươi ăn." Nữ tu nói xong, quay đầu đi vào nhà.
"Quả này hoặc là chua, hoặc là có độc." Tưởng Diên Hiệp nhìn trái cây trong tay Giang Vân Hạc nhắc nhở.
"Sư huynh yên tâm." Giang Vân Hạc đem trái cây bỏ vào túi nạp vật.
"Sư đệ biết là tốt." Thấy sự cảnh giác của sư đệ, Tưởng Diên Hiệp vui mừng gật gật đầu.
Phơi nắng tới trưa, Giang Vân Hạc tiến về Đa Bảo Các, bên trong Đa Bảo Các có một nữ tử ít nói khoảng hai mươi mấy tuổi, đầu tóc rối bời, hình như chưa từng chăm sóc, mỗi ngày nàng đều nghiên cứu pháp khí, dù ai đến cũng không ngẩng đầu lên.
Đó là quái nhân, Tưởng Diên Hiệp nói.
Giang Vân Hạc cảm thấy rất tốt, mình có thể từ từ xem.
Đầu tiên chính là hạc giấy, Giang Vân Hạc đã sớm muốn có một phi hành pháp khí.
Sa Mộc hạc giấy, 800 Linh Châu, có thể bay năm vạn dặm, một nén nhang có thể bay 900 dặm.
Giang Vân Hạc tính toán, vận tốc là 900 cây số, tương đương với máy bay hiện đại chở hành khách.
Long Hòe Mộc hạc giấy, 1300 Linh Châu, có thể bay tám vạn dặm, một nén nhang có thể bay 1 100 dặm.
Hỏa Diên hạc giấy, 2000 Linh Châu có thể phi hành mười vạn cây số, một nén nhang có thể bay 1 600 dặm.
Giang Vân Hạc nhớ mình có khoảng 1200 Linh Châu, đủ mua Sa Mộc hạc giấy, còn Long Hòe Mộc hạc giấy mua không nổi.
Những cái khác không cần phải nói tới.
Nơi này cũng thu mua một vài thứ, để xem bản thân còn những gì.
Hiện tại, sách vở có mấy quyển do các cô nương tặng, một áo yếm, trâm cài, trừ cái đó ra còn có hai bình dược vật khôi phục linh lực, một cái ngư phù, một thanh Pháp Kiếm dùng làm gậy có được từ Vô Tẫn Sơn, một khỏa hương hỏa thần Mộc Tâm, một cục xương cốt hoàng kim, hai quyển Độn Pháp, còn có lễ vật của yêu quái trên Ngũ Dương Sơn.
Giang Vân Hạc ở Đa Bảo Các dạo qua một vòng, chỉ vào một trâm hoa có thể khiến người ta thần thanh mắt sáng nói: "Sư tỷ, cái này ta muốn."
"Năm trăm Linh Châu, hoặc là năm trăm công tích." Âm thanh nữ tử có chút khàn khàn, nói chuyện cũng rất chậm, hình như nàng rất ít cùng người nói chuyện.
"Ta có thể nhìn xem khi cài trên đầu có hình dáng như thế nào? Sư tỷ có thể cài vào đầu để ta xem một chút được không?"
Nữ tử không nói chuyện, phá vỡ cấm chế, cầm trâm hoa tùy ý cắm ở trên đầu.
Giang Vân Hạc lui hai bước, vỗ tay: "Lúc đầu muốn mua trâm hoa này tặng cho người khác, nhưng trâm hoa này rất thích hợp với sư tỷ, nếu như nó cùng sư tỷ tách ra, nhất định sẽ không đẹp như thế. Tựa như tịnh đế liên một nhánh hai hoa, bọn chúng không thể thiếu lẫn nhau."
Nữ tử tiếp tục nhìn Giang Vân Hạc trong im lặng.
"Cho nên ta phải đem trâm hoa này đưa cho sư tỷ, miễn cho có người mua nhầm trâm hoa này." Giang Vân Hạc mỉm cười, xuất ra năm trăm Linh Châu.
Đôi mắt bình tĩnh của nữ tử cuối cùng cũng dao động, có chút không hiểu nhìn Giang Vân Hạc.
"Chỉ là không muốn phung phí của trời." Giang Vân Hạc nói.
Nữ tử suy nghĩ một chút, lấy trâm hoa cầm xuống nhìn thoáng qua, đưa cho Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc mỉm cười nhận lấy, tiến lên một bước đem trâm hoa cắm ở đầu nữ tử."Đây mới là tốt nhất, đem sự mỹ lệ phá hư đi đó là tội ác."
Nữ tử từ đầu đến cuối an tĩnh nhìn Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc cảm thấy nàng thực sự rất xinh đẹp, chỉ là không gọn gàng cho lắm, có vẻ hơi lôi thôi, tóc rối bời.
Thuận tay giúp nàng sửa sang tóc một chút, nữ tử như là con rối, yên lặng nhìn hắn.
"Tốt hơn rồi." Giang Vân Hạc vỗ tay, nhìn mái tóc đã được sửa sang, trẻ hơn hai tuổi.
"Ta gọi Giang Vân Hạc, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Thanh kiếm này, ta muốn đổi." Giang Vân Hạc đem kiếm đưa tới trong tay nàng.
Nhìn thấy pháp khí, đôi mắt nữ tử trở nên linh động.
"Một ngàn năm trăm Linh Châu."
"Ta muốn mua Hỏa Diên hạc giấy."
Giang Vân Hạc đang lấy túi nạp vật, nữ tử đã đem Hỏa Diên hạc giấy cùng ba trăm Linh Châu đẩy về phía hắn.
Giang Vân Hạc cười cười: "Đưa ngươi trâm hoa không phải vì cái này, mà là cảm thấy ngươi thích hợp với nó nhất. Hiện tại hai ta quen biết, xem như bằng hữu, ta không để bằng hữu trả tiền cho ta".
"Để ta trả một ngàn hai trăm được rồi." Nữ tử nói.
Giang Vân Hạc hơi kinh ngạc hỏi: "Vậy ta có thể xem ngươi là bằng hữu chiếu cố lẫn nhau không?"
Nữ tử nhìn hắn rất lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Đã là bằng hữu, ta phải biết ngươi tên gì."
"Tiết Linh Vân."
"Rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi thích ăn măng trúc không? Chờ ta từ Thất Tinh nham trở về mời ngươi ăn măng trúc! Món ngon nhất."
Trong lòng đã quyết, sau khi trở về nhất định phải đem măng trúc tốt nhất từ bảo tàng của Dược Nhi mang tới.
Chờ Giang Vân Hạc rời đi, Linh Vân mới nói từng chữ từng chữ thong thả: "Rất hân hạnh được biết ngươi."
Sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu pháp khí của mình.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Vân Hạc kết thúc minh tưởng, Nhạc Tuyết Băng vội vàng chạy đến.
"Sư đệ chuẩn bị xong chưa? Xuất phát."
"Được." Giang Vân Hạc không chuẩn bị quá nhiều, dù sao còn có chút linh thạch, khi tới Thất Tinh nham, nhìn xem chuẩn bị những gì rồi mua cũng được.
"Hỏa Diên hạc giấy?" Nhạc Tuyết Băng nhìn Giang Vân Hạc xuất ra hạc giấy, nhìn lại Sa Mộc hạc giấy của mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất, vì cái gì sư đệ lại giàu hơn mình?
Phải biết tu sĩ Dũng Tuyền cảnh vốn không có nhiều Linh Châu, thỉnh thoảng tìm một chút thiên tài địa bảo cùng cây cỏ trân quý để đổi pháp khí phòng thân.
Bản thân mình ra ngoài rất nhiều lần, vậy mà còn dùng Sa Mộc hạc giấy.
Rõ ràng mình rất chăm chỉ.
Sư đệ chỉ mới nhập môn mấy ngày, mỗi ngày đều ở lại trên núi, vậy mà dùng tới Hỏa Diên hạc giấy.
"Được bằng hữu tặng, nếu không sẽ đưa hạc giấy cho sư tỷ." Giang Vân Hạc mỉm cười.
"Được rồi, đi thôi." Nhạc Tuyết Băng tâm tình trở nên tồi tệ.
Giang Vân Hạc rót linh khí hướng bên ngoài ném đi, hạc giấy nguyên bản chỉ bằng lòng bàn tay nhưng tức khắc liền dài hơn năm thước, so với Sa Mộc hạc giấy phải lớn gấp đôi, tốc độ và sự thoải mái hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Quay đầu nhìn Nguyệt Phong càng ngày càng xa, Giang Vân Hạc có chút mong đợi với lần du ngoạn này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương