1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 35



Giang Nhất cảm thấy mình bị con gái lừa rồi.

Ba người họ đi dạo trong trung tâm thương mại trông vô cùng bắt mắt.

Bé con Kiều Kiều một tay nắm tay ba lớn, tay còn lại lôi kéo ba nhỏ dạo quanh khắp các cửa hàng. Có lẽ do cô bé hơi nhỏ con hơn so với các bạn đồng trang lứa, sắp tròn 5 tuổi nhưng vóc dáng vẫn như trẻ lên ba, diện chiếc váy xinh xắn, tóc buộc hai búi, trông thùy mị đáng yêu như một cô công chúa nhỏ.

Nhưng thùy mị hay không chỉ có Giang Nhất mới biết!

Kiều Kiều bỗng dừng bước, ánh mắt sáng rực khi trông thấy bộ đồ gia đình trưng bày phía trước một cửa hàng quần áo. Cô bé phấn khích quay sang Yến Nam Sâm: "Chờ đến sinh nhật con, cả nhà chúng ta mặc đồ giống nhau nha? Ba lớn à, ba lớn tốt như vậy chắc chắn sẽ đồng ý với Kiều Kiều đúng không~?"

Yến Nam Sâm nghe con gái khen mình tốt, đương nhiên phải làm chuyện một người ba tốt nên làm. Hắn cúi xuống bế Kiều Kiều lên, cười đáp: "Tất nhiên rồi! Chỉ cần Kiều Kiều muốn, ba lớn nhất định sẽ mua cho con. Đúng không nào, ba nhỏ?"

Dứt lời, hắn nhìn về phía Giang Nhất.

Kiều Kiều vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng rồi! Ba tốt như vậy nhất định sẽ đáp ứng nguyện vọng nhỏ này của Kiều Kiều ha!"

Giang Nhất: "..." Bộ đang diễn tuồng hả?

Lúc này, trong khu vực của cửa hàng quần áo khá đông khách, có lẽ gặp đúng thời gian vừa dùng bữa xong nên ai nấy đều tranh thủ dạo chơi.

Ở cái tuổi thích gì cũng muốn có như Kiều Kiều, cô bé hễ nhìn thấy thứ gì ưng mắt là muốn mua ngay. Từ nhỏ đã được bác cả cưng chiều vô điều kiện, lại thêm cái miệng ngọt như mật, giờ có thêm ba lớn vừa mới nhận con sau 5 năm vắng bóng, đương nhiên cũng sẽ chiều chuộng hết mực. Thành ra, ba người họ vô tình trở thành tâm điểm chú ý của không ít người xung quanh.

"Ba lớn, con thích rất chiếc váy này! Ba lớn thấy nó có đẹp không?"

"Đẹp! Mua!"

"Ba lớn, con mặc chiếc này có xinh không?"

"Xinh! Mua!"

"Ba lớn, con chưa có váy này, đẹp quá à."

"Chưa có thì mua."

Giang Nhất đứng cạnh đã nghe không biết bao nhiêu lần câu "mua, mua, mua", nghe đến mức đầu óc tê liệt. Anh có thể đoán được tình cảnh tối nay ở nhà – chắc chắn anh sẽ phát điên vì đống đồ này.

Không chỉ có mỗi váy của Kiều Kiều mà tất cả các mẫu quần áo gia đình trong cửa hàng đều không bỏ qua.

Yến Nam Sâm liếc nhìn quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, một tay bế Kiều Kiều, tay khác chỉ về phía hàng loạt bộ đồ gia đình ở gần đó, sau đó tiếp tục chỉ sang khu vực trưng bày phía sau: "Mỗi mẫu trong đây, cứ theo size của ba người bọn tôi, lấy hết."

Mắt Kiều Kiều lập tức sáng như sao: "Woaaa, ba lớn ngầu quá!"

Giang Nhất: "..."

Vì sao Alpha trong cái nhà này lại thích mua đồ dữ vậy nhỉ?! Bây giờ anh đã hiểu lý do năm đó Sở Bắc Hành sang nước M du học một mình cứ phải thuê căn hộ rộng cỡ vậy, bởi vì nếu không rộng, làm sao chứa nổi đống quần áo của anh ta cơ chứ?

"Ba à, ngày mai nhà mình mặc bộ màu hồng này ra ngoài chơi đi!" Kiều Kiều chỉ vào bộ quần áo gia đình màu hồng phấn trên người ma-nơ-canh trưng trong tủ kính.

3 bộ quần áo có in hình 3 chú mèo cùng một phong cách. Mèo đen lớn cầm chảo, đang đảo cơm chiên trên bếp. Mèo con ngồi trong xe đẩy, ôm bình sữa. Còn mèo trắng lớn thì cầm bát và thìa, ánh mắt mong ngóng nhìn mèo đen, chờ được cho ăn.

"Ba chính là chú mèo trắng đó." Kiều Kiều vẫn nằm trong vòng tay ba lớn, nũng nịu nói, như thể đang cố tình chọc cho Giang Nhất vui. Cô bé vừa nói vừa cười khanh khách, bàn tay nhỏ xíu vươn ra chọc chọc vào má ba mình: "Vì ba không biết nấu ăn, ngốc ơi ngốc!"

Giang Nhất vừa giận vừa yêu, không nhịn được bế con gái từ tay Yến Nam Sâm qua: "Ai bảo ba không biết nấu ăn, ngày mai ba nấu cho con coi!"

Kiều Kiều giật mình, hoảng hốt xua tay lia lịa, ánh mắt đảo sang cầu cứu ba lớn: "Ba lớn, ba của con nấu ăn đáng sợ lắm, ba lớn nhất định phải cản ba lại! Bằng không, nhà bếp sẽ 'bùm' một phát nổ tung mất!" Nói xong còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Hồi trước bị 'bùm' một lần rồi đó! Bác cả còn mắng ba nữa cơ."

Giang Nhất: "... Làm gì đến mức đó chứ?" Nói rồi, anh bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Yến Nam Sâm đang nhìn mình, lập tức giả vờ bình tĩnh, quay mặt đi nơi khác: "Chỉ là 'bùm' nhỏ thôi."

Sau đó, anh lặng lẽ vươn tay sờ thử chiếc áo gần nhất, giả bộ bản thân đang chăm chú chọn đồ.

"Sau này, anh không cần vào bếp nữa."

Yến Nam Sâm đưa thẻ cho quản lý cửa hàng sau đó quay đầu nhìn Giang Nhất, giọng điệu chắc nịch: "Nhà bọn em có quy tắc: Alpha nhà họ Yến tuyệt đối không được để bạn đời của mình vào bếp."

Giang Nhất nghe vậy mới hiểu vì sao trước kia Đoạn tổng theo đuổi Lạc Tụng Nhiên lại cực kỳ chăm chỉ học nấu ăn. Cũng chẳng trách Yến Nam Sâm và Sở Bắc Hành giỏi nấu nướng đến thế. Thì ra... đây là gia quy của nhà họ Lạc.

Tới đây, Giang Nhất thoáng khựng lại, nghĩ gì vậy chứ?!

Anh vô thức liếc nhìn Yến Nam Sâm, phát hiện đối phương đang nhìn mình, liền nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.

"Anh thích cái áo này à?"

Giang Nhất nghe xong lập tức quay đầu lại, đúng lúc thấy Yến Nam Sâm định gọi quản lý lấy cái áo đó. Anh im lặng rút tay khỏi chiếc áo, vội chộp lấy cánh tay của Yến Nam Sâm: "Anh không cần đâu, em đừng mua. Mua rồi cũng chưa chắc đã mặc, phí tiền lắm."

Yến Nam Sâm rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay mình, khóe môi khẽ cong lên, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Nhất: "Không sao hết, Alpha của anh có tiền. Tiền tiêu cho anh không gọi là lãng phí, mà là hưởng thụ."

Giang Nhất: "..."

Và thế là, suốt hai tiếng đồng hồ đi dạo trung tâm thương mại, ánh mắt anh không dám lia lung tung, chỉ cần anh nhìn thứ gì lâu một chút, Yến Nam Sâm sẽ cho rằng anh thích và vung tay mua luôn.

Ngược lại, Kiều Kiều vô cùng thích thú. Dù sao cô bé vẫn chưa có khái niệm gì về tiền bạc. Ở nước M, bác cả cũng chiều bé theo cách này, thế nên bây giờ chỉ đơn thuần thấy ba lớn quá lợi hại, miệng ngọt xớt liên tục nịnh nọt ba lớn lên tận mây xanh. Kết quả là ôm được một đống đồ chơi.

Giang Nhất đau đầu, nghĩ tối nay lại thêm một đống thứ cần dọn dẹp. Nhưng anh cũng thấy may mắn thay cho con gái mình, vì cô bé có nhiều người yêu thương và cưng chiều đến vậy. Nếu là một mình anh nuôi con, anh sợ cô bé sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Trên đời này, nào có bậc ba mẹ nào không yêu thương con cái mình. Chỉ là nhiều lúc, thực tế quá mức khắc nghiệt.

Vì mua quá nhiều đồ nên Yến Nam Sâm phải bảo nhân viên trung tâm thương mại gửi thẳng về nhà.

"Tối nay em phụ anh dọn dẹp." Hắn đặt Kiều Kiều đã ngủ say vào ghế trẻ em, điều chỉnh cho phù hợp để cô bé ngủ ngon hơn, sau đó rời khỏi xe, nhìn Giang Nhất đang đứng bên ngoài: "Được không?"

Giang Nhất vịn cửa xe, cười thành tiếng: "Em cố tình đấy à?"

"Em chỉ muốn được ở bên anh lâu thêm chút, nếu không phải đợi nằm mơ mới gặp được anh." Yến Nam Sâm không ngần ngại bộc bạch suy nghĩ: "Em rất muốn lúc nào cũng ở cạnh anh, đến nổi chẳng muốn tan làm nữa."

Lời này khiến Giang Nhất có chút không được tự nhiên, anh khẽ hắng giọng: "Không tan làm là bóc lột nhân viên đấy. Được rồi, về thôi." Nói xong, anh cúi người ngồi vào ghế sau.

Ánh mắt của Yến Nam Sâm lướt qua phần eo của anh khi anh cúi xuống, rồi khẽ dời mắt đi nơi khác, đè nén ý nghĩ tham lam trong lòng. Hắn đóng cửa xe, vòng qua ghế lái.

"Mai ăn sáng xong, em dẫn hai người đến công viên giải trí nhé. Anh muốn chơi gì nào?"

Giang Nhất nghiêng đầu nhìn con gái đang ngủ say. Anh nhìn đến thất thần—lúc ngủ Kiều Kiều thực sự có vài nét giống Yến Nam Sâm. Có lẽ vì mải nhìn nên anh không nghe thấy Yến Nam Sâm đang nói gì cả.

Ánh mắt của Yến Nam Sâm thỉnh thoảng lướt qua gương chiếu hậu, thấy Giang Nhất đang chăm chú ngắm con gái, hắn bất giác mỉm cười.

Giang Nhất nghe thấy Yến Nam Sâm bật cười, anh khó hiểu hỏi: "Cười cái gì?"

"Em cười vì em phát hiện ra mình đang ghen với con gái. Ban nãy anh cứ nhìn Kiều Kiều mãi, tới mức không nghe thấy em nói gì luôn, em hơi ghen tị đấy."

Giang Nhất bất lực: "Ghen với cả con gái mình, em có thấy trẻ con không hả?"

"Ừ, đúng là có hơi trẻ con. Nhưng anh chỉ nhìn Kiều Kiều thôi, chẳng thèm nhìn em cái nào, đương nhiên em sẽ thấy tủi thân rồi. Tối nay, em không muốn về nữa."

"Đừng có được voi đòi tiên!"

"Em đã mua căn hộ kế nhà anh rồi."

Giang Nhất lập tức trợn to mắt, chống tay lên ghế phụ, chồm người về phía trước, khó tin nhìn Yến Nam Sâm đang lái xe: "Em lại mua nhà? Có ai xài tiền như em không? Căn hộ lần trước—"

Phía trước đúng lúc gặp đèn đỏ, Yến Nam Sâm chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên môi Giang Nhất, sau đó từ từ hôn anh.

Giang Nhất sững sờ, chưa kịp phản ứng thì nụ hôn đã kết thúc. Anh đờ đẫn nhìn vào đôi mắt của Yến Nam Sâm, thật lâu cũng không dời đi.

"Nhất Nhất, những gì em nợ anh không thể dùng tiền bù đắp được. Em chỉ muốn làm điều gì đó để anh có thể chú ý đến em nhiều hơn, để trong mắt anh có em, để anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của em. Em hi vọng mỗi khi nhìn thấy em, anh sẽ cảm thấy vui vẻ."

"Chỉ vậy thôi là em đã rất hạnh phúc rồi."

Giữa không gian khép kín bên trong xe, giọng nói trầm thấp và sâu lắng của Yến Nam Sâm vang lên không khác nào một tấm lưới khổng lồ phủ xuống, siết chặt lấy trái tim người khác, vừa mãnh liệt lại nóng bỏng đến mức ngột ngạt. Ngón tay Giang Nhất bám chặt vào lưng ghế, như muốn dùng sức để kiềm chế nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực.

Thế nhưng tất thảy đều vô ích.

Anh cứ thế nhìn Yến Nam Sâm, bị ánh mắt đối phương khiêu khích đến mức trái tim rung động. Anh mím chặt môi, như đang tiếc nuối nụ hôn vừa thoáng qua.

Nhanh quá.

Bầu không khí trong xe trở nên mập mờ, tựa hồ có thứ gì đó sắp xảy ra, chỉ cần một trong hai người tiến lên thêm một bước—

"Nhất Nhất, đêm nay em muốn—"

"Bíp—!"

Ngay lúc Yến Nam Sâm định nói ra điều hắn mong mỏi, tiếng còi xe phía sau vang lên cắt ngang bầu không khí.

Hai người lập tức lấy lại bình tĩnh, người tiếp tục lái xe, người quay sang nhìn con gái. Cả hai ngầm ăn ý tạm thời thu lại những mập mờ dây dưa khi nãy.

Về đến nhà, Giang Nhất mở cửa, Yến Nam Sâm bế Kiều Kiều vào trước. Tiếp theo, hắn đi đến tủ kính bên cạnh cửa chính, cúi người ngắm nhìn hộp tro cốt nhỏ bên trong.

"Niệm Niệm, buổi tối vui vẻ. Hôm nay ba lớn có mua quà cho con, lát nữa cho con xem nhé?"

Giang Nhất đang chuẩn bị thay giày thì thấy cảnh này, anh bỗng lặng người nhìn Yến Nam Sâm đang nói chuyện với con trai. Sống mũi cay xè, anh không dám nhìn nữa, im lặng cúi đầu tiếp tục thay giày.

Yến Nam Sâm ôm Kiều Kiều trở về phòng, dỗ con gái xong mới đi ra. Ra đến nơi hắn thấy Giang Nhất đứng trong bếp, đưa lưng về phía mình, đang rửa tay. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy anh đang không ổn—nước vẫn chảy, bọt xà phòng vẫn nổi đầy tay, nhưng tay lại chẳng hề chạm nước.

Hắn bước đến gần.

"Nghĩ gì vậy?"

Giang Nhất bị giọng nói đột ngột vang lên phía sau làm giật mình. Đúng lúc anh định quay đầu lại thì cảm giác được một đôi tay vòng qua eo, nắm lấy hai bàn tay đang đầy bọt xà phòng của mình.

Hai đôi tay quấn lấy nhau trong làn bọt mềm mại, mười ngón đan xen, dưới dòng nước ấm áp không ngừng cọ xát, siết chặt.

Yến Nam Sâm ôm lấy Giang Nhất, cằm tựa lên vai anh, rút một chiếc khăn giấy ướt bên cạnh lau sạch tay cho anh, sau đó nghiêng đầu, khẽ cười: "Đang nghĩ về em hửm?"

Hơi thở nóng ấm phả lên gò má và cần cổ, giọng nói ấy quá dịu dàng khiến lưng Giang Nhất run lên nhè nhẹ.

Yết hầu Giang Nhất khẽ chuyển động, mất một lúc mới bật ra được vài chữ: "...Mơ đẹp nhỉ."

Yến Nam Sâm phụt cười, ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác, sau đó buông Giang Nhất ra, tựa vào bồn rửa tay: "Vậy sao không vui? Bình thường thấy em anh mới không vui mà?"

Có lẽ vì Yến Nam Sâm vừa buông tay, cảm giác ấm áp rời đi trong chớp mắt khiến đáy mắt Giang Nhất thoáng hiện lên chút hụt hẫng. Trong đầu anh ùa về cảnh tượng ban nãy Yến Nam Sâm đứng trước tủ kính trò chuyện với Niệm Niệm.

Anh quay người lại, thấy Yến Nam Sâm đang tựa vào bồn rửa thì bước tới, chen vào g*** h** ch*n hắn, nắm lấy vạt áo sơ mi trước ngực, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ gọi: "Puppy."

Tiếng gọi khẽ khàng mà u sầu ấy, cùng với biệt danh "Puppy" đã lâu không nhắc đến, lập tức siết chặt lấy trái tim Yến Nam Sâm.

"Ôm anh."

Yến Nam Sâm nhìn vào đôi mắt hoen đỏ của Giang Nhất, hiếm khi thấy anh lộ ra dáng vẻ thế này. Chỉ một câu tha thiết ấy đã đủ làm trái tim hắn trở nên mềm nhũn. Hắn kéo Giang Nhất sát lại g*** h** ch*n mình, ôm chặt vào lòng, giọng nói dịu đi: "Sao thế?"

"Vừa nãy thấy em nói chuyện với Niệm Niệm, anh vừa khó chịu lại vừa cảm động."

Yến Nam Sâm nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Giang Nhất, biết anh lại nhớ Niệm Niệm, liền ôm anh chặt hơn: "Sau này em sẽ tới tìm con mỗi ngày, anh phải tập quen dần đi."

Giang Nhất cay cay sống mũi, bật cười: "Em lại nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy."

"Em luôn thế mà." Yến Nam Sâm buông Giang Nhất ra, nâng khuôn mặt anh, cúi đầu chạm trán, ánh mắt thâm tình: "Anh phải quen đi. Từ nay về sau em sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống của anh. Dù anh có cần em hay không, dù anh có yêu em nữa hay không, hay thậm chí nếu anh yêu người khác... Em cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt anh, em sẽ luôn ở đây, chỉ cần anh gọi là có mặt."

"Nếu anh đồng ý, em sẵn sàng làm lốp dự phòng."

Giang Nhất nhíu mày khi nghe câu đó, anh không thích từ "lốp dự phòng." Anh khó chịu lùi lại một bước: "Em đừng coi thường bản thân như vậy. Thế giới bao la lắm, biết đâu ngày nào đó em sẽ thích người khác. Đừng làm lốp dự phòng của bất kỳ ai."

"Em sẽ không yêu ai khác nữa. Trái tim em nhỏ bé, từ lâu đã bị Giang Nhất lấp đầy. Người chỉ có thể bước vào, không thể trở ra." Yến Nam Sâm tiến lại gần anh: "Dù anh có chấp nhận hay không cũng hết cách thay đổi. Không có anh, em suýt thì không thể sống nổi."

Giang Nhất không nghe ra hàm ý trong lời nói của Yến Nam Sâm, chỉ cảm thấy hắn hơi cố chấp, anh hơi không vui: "Sinh mệnh rất quan trọng. Ngày đó tôi đã từng nghĩ mình có thể sẽ chết nếu không cần đứa con này, nên tôi đã giữ nó lại. Sao em lại không nghĩ thông suốt được? Đừng vì tình yêu mà bế tắc, không đáng đâu."

Nghĩ đến những chuyện có thể đã xảy ra trong suốt năm năm qua với Yến Nam Sâm, tim anh bỗng chốc thắt lại.

"Đáng giá."

Giang Nhất sững sờ.

"Với em, nó xứng đáng." Yến Nam Sâm v**t v* cổ anh, ngón tay lướt nhẹ qua hình xăm đóa violet: "Nếu không phải vì yêu anh, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ nếm trải cảm giác này. Như Nhiên Nhiên từng nói, em thuộc kiểu người luôn khiến người khác chán ghét, luôn tạo khoảng cách, kiêu ngạo và không bao giờ chịu cúi đầu."

"Nhưng vì anh, em đã học được cách cúi đầu, học được cách thể hiện tình yêu đúng đắn."

"Cũng vì những lời nói dối đó mà em liên tục tự kiểm điểm, xem như là sự trừng phạt cho con người kiêu ngạo trước đây của em. Em nhận ra bản thân không hề muốn trở thành một kẻ ngạo mạn như thế. Cùng một câu nói, nhưng hai cách diễn đạt khác nhau lại mang đến cảm xúc hoàn toàn bất đồng. Lần đầu gặp anh, thấy cà vạt anh không chỉnh tề, thực ra em không định nói gì, chỉ là bị chứng OCD khiến hành động trở nên thái quá."

"Sau đó thấy anh mặc áo sơ mi, em muốn nói rằng màu trắng sẽ hợp với anh hơn, nhưng lại lỡ nói ra theo cách không dễ nghe."

"Rồi khi nhìn thấy đôi giày da của anh, em nhớ đến đôi giày em thấy tối hôm trước ở cửa hàng, rất hợp với anh, còn đôi giày anh đang đi thì không phù hợp, nên lại nói ra theo cách khó nghe."

Yến Nam Sâm áp mặt vào má Giang Nhất, giọng nói dịu dàng: "Chính anh đã chữa lành chứng ám ảnh cưỡng chế của em. Mỗi lần nghe anh phê bình "Yến Nam Sâm" trước mặt em, em đều thay đổi từng chút. Anh nói một lần, em sửa một lần. Trước đây em không quan tâm, bị gia đình trách mắng cũng chẳng sao. Nhưng lời anh nói, em không thể coi nhẹ."

"Bởi vì ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi."

Giang Nhất kinh ngạc, đôi mắt thoáng dao động, tràn đầy vẻ khó tin: "...Thật ư? Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên?"

Kiểu "yêu từ cái nhìn đầu tiên" này thật đáng ăn đòn.

"Là thật."

Giang Nhất vừa cạn lời vừa cảm thấy buồn cười. Anh nhẹ nhàng đẩy Yến Nam Sâm rồi bước ra khỏi bếp: "Người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, em cũng thế, nhưng em khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác đấy."

Vừa bước đi được hai bước đã bị Yến Nam Sâm ôm chặt từ phía sau.

"Em biết mình sai, nên suốt năm năm qua, em vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân. Bây giờ anh thấy em đã tiến bộ chút nào chưa? Chỉ một chút thôi cũng được."

Giang Nhất khựng lại, lắng nghe giọng nói đầy cẩn trọng bên tai, rồi nhớ lại những việc Yến Nam Sâm đã làm kể từ khi anh trở về nước trong suốt một tháng qua.

Tiến bộ sao?

Nếu thật sự có tiến bộ, thì chính là ban ngày Yến Nam Sâm không còn soi mói, nghiêm khắc quá mức như trước nữa.

Hắn đã gỡ bỏ lớp vỏ bọc cũ, để "Puppy" xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật mà không cần phải che giấu.

Nhìn từ góc độ khách quan, Yến Nam Sâm không trốn tránh trách nhiệm, chủ động nhận lỗi và liên tục bù đắp cho những sai lầm trước đây. Là một người ba, hắn cũng tận tâm tận lực, hết lòng chiều chuộng con cái.

Nhưng từ góc độ chủ quan... anh không thể để mình dễ dàng bị chinh phục như thế được.

Có điều...

"Có tiến bộ." Anh khẽ nói.

Vẫn sẽ mềm lòng.

"Thật sao?!"

Nghe giọng nói vui sướng đến cuồng nhiệt của Yến Nam Sâm, Giang Nhất lập tức cảm thấy tai mình nóng lên: "Đúng, đúng, em vừa lòng chưa hả?" Nói rồi, anh hất tay Yến Nam Sâm ra: "Nóng quá, đừng ôm anh."

Nhưng được khen một câu, "Puppy" sao có thể dễ dàng buông tay? Hắn cứ thế quấn lấy Giang Nhất, ôm từ chỗ này sang chỗ khác.

Hai người chẳng khác gì một cặp sinh đôi dính liền, vô cùng thân mật.

Giang Nhất giờ đây hoàn toàn không phải đối thủ của Yến Nam Sâm. Cơ thể hắn đã rắn rỏi hơn anh cả một vòng, đánh thì đánh không lại, đẩy cũng đẩy không xong. Cuối cùng, bị ôm đến mức đổ cả mồ hôi, anh đành bất lực mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm.

Khi cả hai chuẩn bị đi vào phòng thay đồ thu dọn đồ đạc, họ chợt thấy Kiều Kiều dụi mắt đi ra từ phòng ngủ.

Cô bé còn say ngủ, vừa bước ra đã thấy 2 người ba của mình ôm nhau thì sững sờ, sau đó kêu lên một tiếng "Aiyo!", hai tay che mặt, giọng nói non nớt vang lên: "Ba lớn và ba nhỏ xấu hổ quá đi!"

Giang Nhất: "..."

Nói như họ đang làm gì đó ghê gớm lắm. Anh lập tức muốn gạt cái tên keo da chó dính lấy mình ra nhưng không tài nào thoát nổi, đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Yến Nam Sâm, buông tay."

"Không buông." Yến Nam Sâm vòng tay ôm chặt lấy vai anh: "Kiều Kiều, nhìn ba lớn này."

Kiều Kiều nghe vậy ngước lên.

Ngay lúc đó, Yến Nam Sâm giữ lấy gáy Giang Nhất, cúi xuống hôn anh một cái.

Giang Nhất trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa giận, tức thời vung tay đập vào mặt Yến Nam Sâm: "Yến Nam Sâm!!!"

Kiều Kiều há hốc miệng: "Wow~"

Yến Nam Sâm cười nắm lấy tay anh: "Nhất Nhất, em yêu anh, Puppy sẽ mãi mãi yêu anh."

Da đầu Giang Nhất tê dại.

"Ba lớn, vậy ba lớn có yêu Kiều Kiều không?" Kiều Kiều cũng nhảy lên, chen vào giữa ba lớn và ba nhỏ, nhõng nhẽo đòi ôm.

Yến Nam Sâm cúi xuống bế con gái, ánh mắt đầy yêu thương: "Đương nhiên, ba yêu Kiều Kiều, cũng yêu Niệm Niệm. Nhưng yêu nhất vẫn là ba của con."

Kiều Kiều vỗ vỗ ngực nhỏ, đưa tay l*n đ*nh đầu tạo thành hình trái tim hướng về Giang Nhất:""Kiều Kiều cũng yêu ba nhất~"

Ban đầu, Giang Nhất vẫn còn chút xấu hổ và bực bội, nhưng bị hai người họ trêu chọc như vậy, anh bỗng thấy cảm động. Khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm của Yến Nam Sâm, anh cố nén lại sự bối rối trong khoảnh khắc ấy.

"Ba không yêu con hả?" Kiều Kiều thấy anh không trả lời, làm nũng hỏi.

Yến Nam Sâm cũng nhái theo: "Ba không yêu con hả?"

Giang Nhất lườm Yến Nam Sâm một cái, nhưng thấy con gái đang long lanh ánh mắt chờ mong, anh đành nhận thua, bất đắc dĩ đáp: "Yêu."

Kiều Kiều bĩu môi: "Ưm~ nhưng ba chưa nói rõ, yêu ai cơ? Yêu Kiều Kiều, hay yêu anh trai, hay yêu ba lớn, hay yêu bác cả?"

Dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Nam Sâm, Giang Nhất cắn răng nói: "Yêu Kiều Kiều."

"Vậy ba không yêu ba lớn sao?" Kiều Kiều lại hỏi, sau đó quay sang nhìn ba lớn đang tỏ vẻ rất buồn. Nghĩ đến việc tối nay ba lớn đã mua cho mình rất nhiều thứ, Kiều Kiều bỗng chớp mắt, nghiêm túc nói: "A, nếu ba không yêu ba lớn, chắc ba lớn sẽ khóc mất! Ba à, ba nói một câu đi mà."

"Ba ơi ba ơi... nói đi mà."

Dưới sự tấn công dồn dập của con gái, Giang Nhất miễn cưỡng nhịn xuống xấu hổ, nhỏ giọng: "... Yêu ba lớn." Nói xong anh vội vàng bước vào phòng thay đồ, như có thể cảm nhận được ánh mắt rực cháy sau lưng mình: "Ba nói rồi đấy."

Thế nhưng anh không hề nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Yến Nam Sâm trong thời khắc ấy.

Kiều Kiều thấy ba lớn sắp khóc thì nhẹ nhàng hỏi: "Ba lớn, ba sắp khóc hả?"

"Ừm." Yến Nam Sâm cười gật đầu: "Ba lớn xúc động quá đi."

Giọng nói hắn run rẩy.

"Là vì ba nhỏ nói yêu ba sao?"

"Ừm."

Kiều Kiều ôm cổ Yến Nam Sâm, cười khanh khách như một bé vịt con đáng yêu, sau đó ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Thật ra, ba nhỏ luôn rất yêu ba đấy. Trong lòng ba nhỏ, ba lớn có cánh, có thể bay rất cao~"

Yến Nam Sâm cố kìm nén xúc động, nhìn về phía Giang Nhất, khẽ cười: "Ừm, ba biết."

Không sao cả, chờ đợi như thế này rất đáng giá.

Hiện tại, hắn rất hạnh phúc.

Rất, rất hạnh phúc.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...