1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 36



Thành quả mua sắm trong trung tâm thương mại tối nay tất nhiên không thể để một mình ai đó thu dọn. Một nhà ba người cùng nhau vào phòng thay đồ, phân loại và treo tất cả quần áo mới mua lên.

Dưới sự chỉ huy của Kiều Kiều, họ còn dành ra một góc trong phòng thay đồ để treo những bộ đồ đồng phục gia đình của ba người.

Do số lượng đồ đạc quá nhiều, phòng thay đồ đã chật kín, không còn chỗ trống chứa thêm bất cứ thứ gì khác.

"Để mấy thứ còn sót sang căn hộ kế bên đi." Yến Nam Sâm nói. Hắn vốn định đợi sau khi sửa sang xong mới nói với họ, nhưng bây giờ đồ đạc la liệt khắp nhà, không còn cách nào khác.

Giang Nhất biết Yến Nam Sâm mua căn hộ bên cạnh là chuyện đã rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận dọn đồ thừa và đống đồ chơi của Kiều Kiều qua đó trước.

Căn hộ bên cạnh rộng hơn rất nhiều so với căn hộ họ đang ở, vì chưa có nội thất nên trông khá trống trải.

"Ba lớn, ba sống một mình ở đây hả? Nhưng chỗ này đâu có gì, ba ngủ trên sàn à?" Kiều Kiều ngước mắt lo lắng nhìn Yến Nam Sâm đang ôm đống đồ: "Sao con không biết ba ở đây nhỉ? Bình thường ba lén về đây lúc nào vậy?"

Yến Nam Sâm đặt mấy túi quần áo và hộp quà đồ chơi sang một bên, mỉm cười nói: "Không phải, ba lớn không ở đây thường xuyên. Vì biết hai ba con con sống ở đây nên mới mua, muốn được ở gần hai người hơn. Giờ vẫn chưa mang đồ nội thất vào thôi."

Thấy Giang Nhất đang ôm mấy hộp đồ chơi xếp hình của Kiều Kiều, hắn liền đưa tay nhận lấy.

Giang Nhất chợt thấy tay mình trống không, nhìn Yến Nam Sâm cầm đồ của mình đi mất, sững người nửa giây, sau đó mới thả tay xuống.

"Tại sao ba lại sống ở căn hộ bên cạnh?" Cuối cùng, Kiều Kiều không nhịn được thắc mắc: "Nhà chúng ta ở đây mà? Hay là nhà quá nhỏ, không đủ chỗ ở? Đến bác cả cũng không ở chung nữa, ba lớn cũng thấy nhà nhỏ quá sao?"

Giang Nhất sững người hai giây. Có lẽ vì Kiều Kiều chưa bao giờ nói ra những điều này nên anh chưa từng nghĩ tới. Dù sao từ nhỏ Kiều Kiều đã do Sở Bắc Hành chăm sóc, theo lý mà nói cô bé đáng lẽ phải không quen môi trường sống ở đây. Nhưng Kiều Kiều chưa từng nhắc đến.

Ngoại trừ mấy ngày đầu mới đến, mỗi ngày đều khóc đòi tìm bác cả, sau này không còn thấy nhắc nữa.

Hơn nữa, căn nhà trước đây họ sống ở Mỹ rất rộng, Kiều Kiều sinh ra và lớn lên ở đó, có thể cô bé không có khái niệm về tiền bạc, nhưng lại có cảm nhận về môi trường sống. Đối với một đứa trẻ, cô bé chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đã chuyển từ một căn nhà lớn sang một căn nhà nhỏ hơn, rồi cho rằng vì nhà nhỏ nên bác cả không ở cùng nữa.

Anh cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

"Tối nay ba sẽ ngủ ở đây."

Giang Nhất kinh ngạc nhìn Yến Nam Sâm.

Yến Nam Sâm ôm lấy Kiều Kiều, cười nhìn con gái: "Sao nhà lại nhỏ được chứ? Không nhỏ đâu, chỉ là đồ của chúng ta nhiều quá thôi. Vì vậy, ba lớn mua căn hộ bên cạnh để làm chỗ đựng đồ chơi cho Kiều Kiều. Thế thì nhà sẽ không nhỏ nữa. Còn bác cả không phải là không muốn ở với con, mà là vì ông nội cũng nhớ bác cả. Bác cả là con trai của ông nội, cũng giống như Kiều Kiều là con gái bảo bối của Giang Nhất vậy. Con cũng muốn ở bên ba mình mà, đúng không?"

"Vậy ba lớn thì sao? Bình thường ba sống ở đâu? Có phải là trong căn nhà lớn của ông nội không?"

"Ừ."

"Nhưng Kiều Kiều cũng là bảo bối của Yến Nam Sâm mà? Con cũng nên được ở gần ba lớn chứ? Hay ba lớn vẫn chưa chịu xin lỗi ba?" Kiều Kiều nói với vẻ mặt u sầu, đôi vai nhỏ bé xìu xuống, khoanh tay thở dài: "Con nít tụi con làm sai chuyện gì đều phải xin lỗi. Sau đó cô giáo sẽ bảo tụi con ôm nhau một cái, vậy là xong. Sao người lớn cãi nhau hoài vậy?"

Nói rồi cô bé bắt đầu chỉ huy, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ba lớn, đứng chen vào giữa hai người, giơ tay lên, nghiêm mặt nói: "Được rồi, bây giờ con sẽ chỉ hai người cách xin lỗi. Trước tiên, hai ba hãy đứng đối diện nhau!"

Giang Nhất bất đắc dĩ day trán: "Kiều Kiều, đừng quậy nữa."

"Đứng ngay ngắn vào!" Chất giọng tuy non nớt nhưng nét mặt Kiều Kiều lại vô cùng nghiêm túc. "Bây giờ, mời bạn nhỏ Giang Nhất tiến lên một bước!"

Giang Nhất: "..."

Yến Nam Sâm vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của con gái. Hắn ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu, giáo viên nói gì làm nấy. Hắn bước lên trước, đứng đối diện Giang Nhất, rồi nghiêm túc nhìn Kiều Kiều: "Cô giáo Kiều Kiều, ba lớn đứng xong rồi này."

Kiều Kiều lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi: "Bạn nhỏ Yến Nam Sâm làm tốt lắm! Thưởng cho một sticker kim cương!"

Yến Nam Sâm bật cười: "Cảm ơn cô giáo." Nói xong, hắn nhướng mày nhìn về phía Giang Nhất.

Giang Nhất híp mắt nhìn Yến Nam Sâm, cho đến khi con gái bước tới bên chân, duỗi tay chọc chọc, anh mới bất đắc dĩ bước lên một bước, dịu giọng nói: "Biết rồi."

Kiều Kiều lúc này mới hài lòng gật đầu, khoanh tay đứng trước mặt hai người: "Bây giờ, mời bạn nhỏ Yến Nam Sâm xin lỗi, nói xem mình đã sai ở đâu."

"Em không nên lừa anh. Xin lỗi."

Giang Nhất đối diện với ánh mắt Yến Nam Sâm, có lẽ trong lòng đã dần buông bỏ những khúc mắc trong quá khứ, nên tiếng xin lỗi này cũng không còn khó chấp nhận nữa. Chỉ là bị người kia nhìn chằm chằm như vậy anh có chút không tự nhiên, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Kết quả, Kiều Kiều không hài lòng: "Bạn nhỏ Giang Nhất, bạn nhỏ Yến Nam Sâm đang xin lỗi mà, phải nhìn vào mắt người ta chứ!"

Giang Nhất đành nghe theo sự chỉ huy con gái, ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm: "Thế này được chưa?"

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, dường như trong đó có rất nhiều điều không cần nói ra thành lời.

"Bây giờ đến lượt ba nhỏ, nói xem ba sai ở đâu." Kiều Kiều chọc vào đùi anh, nghiêm nghị nói.

Lần này đến lượt Giang Nhất mờ mịt nổi quạu: "Ba sai ở đâu chứ? Rõ ràng là ba lớn của con làm sai trước, đúng không?"

Yến Nam Sâm cũng hơi bất ngờ: "Kiều Kiều, ba nhỏ không làm gì sai cả, là ba lớn có lỗi."

Kiều Kiều chu môi: "Ba nhỏ không cho ba lớn về nhà, giận dỗi cũng là sai mà."

Giang Nhất trừng mắt nhìn Kiều Kiều. Hừ, con bé này đúng là đứng về phe người ngoài rồi! Anh vừa định nói gì đó thì lại thấy Yến Nam Sâm bật cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến anh ngẩn ngơ.

"Đúng vậy, ba nhỏ không cho ba lớn về nhà thì sao bây giờ? Ba lớn rất muốn về nhà ngủ." Yến Nam Sâm cố ý than thở, ôm lấy con gái: "Kiều Kiều, mau bảo ba nhỏ cho ba lớn về nhà đi." Nói rồi, hắn cố tình đá mắt sang Giang Nhất.

Giang Nhất chớp mắt, nhìn hắn đầy u ám: "...Yến Nam Sâm, đừng trẻ con nữa."

"Ba à, ba để ba lớn về nhà đi mà. Kiều Kiều không thể thiếu ba lớn đâu, hu hu..." Kiều Kiều vội ôm cổ Yến Nam Sâm, nước mắt cứ thế lăn xuống: "Kiều Kiều đã không có ba lớn suốt năm năm rồi. Lúc trước ở trường mẫu giáo, các bạn đều cười con không có ba lớn..."

Giang Nhất sững người, vẻ mặt ngỡ ngàng. Tại sao trước giờ Kiều Kiều chưa từng nói với anh những chuyện này? Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như có gì đó bóp nghẹt trái tim mình, đau nhói không thể diễn tả thành lời.

Anh bế con gái từ trong lòng Yến Nam Sâm qua, giọng trầm xuống: "Sao con không nói với ba? Con có nói với bác cả chưa?"

Kiều Kiều suy nghĩ một lúc, ưm một tiếng: "Con nói với bác cả rồi. Ban đầu bác cả cũng định nói với ba, nhưng con sợ ba buồn, nên đã bàn với bác cả sẽ giữ bí mật."

"Giang Niệm Kiều!" Giang Nhất sốt ruột đỏ mắt: "Con chịu ấm ức sao không nói với ba chứ?"

"Con không muốn thấy ba trốn đi khóc. Mỗi lần chúng ta nhắc đến ba lớn, ba đều sẽ khóc rất lâu." Kiều Kiều chọc nhẹ vào má anh: "Ba xem, bây giờ ba lại muốn khóc rồi kìa."

Hốc mắt Giang Nhất dần đỏ lên. Anh hít sâu một hơi, như thể không dám tin bản thân vậy mà đã bỏ qua vấn đề này. Nghĩ đến việc con gái bị bạn bè trêu chọc ở trường mẫu giáo chỉ vì chuyện này, trong lòng anh tràn ngập tự trách.

"Có ai bắt nạt con không?"

Kiều Kiều lắc đầu: "Không ai dám bắt nạt con, họ chỉ nói vậy thôi. Con cũng không có khóc đâu."

Yến Nam Sâm nhận ra cảm xúc của Giang Nhất đang không ổn, bèn nhẹ nhàng bế Kiều Kiều lên: "Được rồi bé con, đến giờ đi tắm rồi. Ba nhỏ nói con đã biết tự tắm rồi, đúng không? Để ba lớn lấy quần áo cho con, con tự đi tắm nhé?"

"Vâng ạ."

Nói xong, cô bé ngoan ngoãn đi sang phòng bên cạnh.

Đợi Kiều Kiều rời đi, Yến Nam Sâm mới bước đến trước mặt Giang Nhất, thấy anh mang vẻ tự trách, thì cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn bật cười, vươn tay nhéo nhẹ má anh.

"Bây giờ trông anh y chang cá nóc luôn."

Giang Nhất không nói gì, chỉ cau mày.

"Em đã nói rồi, đây không phải lỗi của anh. Là em đã vắng mặt suốt năm năm qua trong cuộc đời con, nhưng kể từ giờ em sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa." Yến Nam Sâm thấy anh không nói lời nào, tiếp tục hỏi: "Kiều Kiều nói trước đây mỗi lần nhắc đến em, anh đều khóc. Có thật không?"

Giang Nhất hít sâu một hơi, quay mặt đi: "Không phải lần nào cũng khóc."

"Vậy là đã từng khóc rồi." Yến Nam Sâm không chịu nổi khi thấy anh như vậy: "Tối nay em ở lại với anh được không? Em có thể ngủ ở đây, chỉ cách một bức tường thôi, chắc cũng có thể cho anh chút cảm giác an toàn."

Rốt cuộc hắn cũng nói ra điều mà lúc trên xe không thể thốt nên lời.

"Ở đây đâu có gì, ngủ thế nào được?" Giang Nhất đã bình ổn lại tâm trạng, nhìn vào đôi mắt ngập lo lắng của Yến Nam Sâm: "Em về ngủ đi, anh ổn rồi. Đúng là trước đây mỗi lần nhắc đến em, tâm trạng anh không tốt lắm, nhưng bây giờ không sao nữa."

"Em vẫn muốn ngủ ở đây."

Giang Nhất nghe thấy giọng điệu kiên định của hắn, hoặc có lẽ vừa rồi bị con gái chạm đến nỗi lòng, nên anh khẽ thở dài: "Vậy em ở lại đi, anh lấy chăn cho em." Nói rồi anh định trở về phòng xem Kiều Kiều.

Nhưng chưa kịp bước đi, anh đã bị Yến Nam Sâm ôm chặt từ phía sau, cơ thể bỗng cứng đờ.

"...Em làm gì đấy?"

"Em rất vui." Yến Nam Sâm vùi mặt vào hõm vai anh, giọng nói pha chút ý cười: "Em cảm thấy mình lại tiến gần anh thêm một chút nữa."

Giang Nhất bật cười bất lực: "Cách một bức tường, gần cái quỷ gì chứ. Buông ra."

"Vậy em có thể dùng cái chăn anh đang đắp không?"

"Mơ đi."

"Thế gối thì sao?"

"Cũng mơ đi."

"Cái áo trên người anh đang mặc có thể đừng giặt, để lại cho em được không?"

"Yến Nam Sâm, đủ rồi đấy!"

Sau đó, Giang Nhất liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, hai cánh tay ôm lấy bờ vai anh lại siết chặt hơn vài phần: "Nhất Nhất, em rất vui, em yêu anh, yêu anh, yêu anh rất nhiều đấy."

Giọng nói trầm ấm, dịu dàng thấm đẫm tình ý, những lời cuối cùng tựa như kẹo nổ chạm vào tim, k*ch th*ch từng nhịp đập, mang theo cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, khiến vành tai Giang Nhất nóng bừng.

Anh thở gấp, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra mấy chữ: "Em bớt nói lại chút."

"Không, em muốn nói hết những lời yêu anh còn thiếu suốt năm năm qua. Em muốn nói mỗi ngày, mọi lúc mọi nơi, cứ gặp anh là nói, ôm anh là nói mãi. Em thật sự rất yêu anh, yêu anh, rất rất yêu anh. Em chẳng thể kiểm soát được tình yêu này dành cho anh."

Có lẽ vì tình yêu quá đỗi nóng bỏng, làm toàn thân Giang Nhất như bị thiêu đốt. Anh vội vàng hất tay Yến Nam Sâm ra, giọng có chút hỗn loạn: "Anh... anh đi xem Kiều Kiều."

Nếu cứ tiếp tục, anh không sa vào lưới tình mới lạ.

Màn đêm dần buông xuống.

Trong phòng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Giang Nhất nằm trên giường, trằn trọc không tài nào chợp mắt. Anh nghiêng người, chăm chú nhìn bức tường bên cạnh, trong lòng không ngừng nghĩ bên phòng kia thiếu giường, thậm chí cả một tấm nệm cũng không có, liệu có ngủ được không đây?

Nghĩ mãi, anh lại trở mình lần nữa.

Sàn nhà cứng như vậy, nếu mở điều hòa liệu có lạnh quá không? Có nên mang một tấm chăn dày hơn không?

Hình như bên đó cũng không có nước uống, lỡ khát thì làm sao đây?

Giang Nhất lăn qua lộn lại, trằn trọc suốt cả tiếng đồng hồ không tài nào chợp mắt được. Cuối cùng, anh thực sự không chịu nổi nữa, bật dậy khỏi giường. Nhưng vì đứng lên quá nhanh, đầu óc hơi choáng váng, anh lại ngồi phịch xuống mép giường, mất một lúc mới hồi phục, sau đó đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.

Anh nhớ trong phòng thay đồ vẫn còn một chiếc chăn, hay là mang sang cho Yến Nam Sâm vậy.

Lúc đi ngang qua phòng tắm, anh chợt dừng bước, cúi đầu nhìn vào giỏ đựng đồ bẩn. Thấy chiếc áo sơ mi của mình bên trong, không biết nghĩ gì, anh như bị ma xui quỷ khiến cầm lấy nó, nhét vào trong chăn.

Mãi đến khi đứng trước cửa nhà Yến Nam Sâm, nhấn chuông cửa, đầu óc anh mới tỉnh táo hơn một chút.

Khoan đã, có phải anh vừa làm một chuyện lạ đời lắm không?

Ngay lúc anh đang định quay người về, cửa phòng mở ra.

Yến Nam Sâm xuất hiện trước mặt anh, nửa thân trên tr*n tr**, chỉ mặc một chiếc quần thể thao xám dài đến đầu gối. Trông có vẻ vừa mới tắm xong, một chiếc khăn bông vắt trên đầu, phần thân trên rắn chắc còn vương hơi nước, cơ bắp săn chắc mang theo sức hấp dẫn đầy nam tính. Đồng thời, một làn hương pheromone Alpha nồng đậm ập tới.

Giang Nhất mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, cố giữ bình tĩnh: "À... cái này, anh mang thêm chăn cho em."

Yến Nam Sâm nhận lấy chăn bông từ tay anh, không nhịn được bật cười: "Anh à, em rất nóng đấy."

"Vậy anh lấy—"

Giang Nhất nghe thế thì muốn lấy chăn về, nhưng kết quả bị Yến Nam Sâm ôm vào lòng. Đúng lúc đó, anh vô tình liếc thấy một góc áo sơ mi của mình lộ ra, lập tức trợn tròn mắt—vậy rốt cuộc vừa rồi anh bị cái gì mà đầu óc không tỉnh táo dữ vậy?!

"Không, em sẽ đắp nó." Yến Nam Sâm ôm chặt chiếc chăn trong tay, khóe môi cong lên đầy cưng chiều. "Có nóng cũng kệ luôn."

Giang Nhất đối diện với ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm giác như có lửa nóng phả vào người, vội vàng nói: "Vậy... vậy anh về ngủ đây. Em cũng ngủ sớm đi."

Nói xong, anh lập tức quay người bước nhanh về phòng, đóng sập cửa lại.

Tựa lưng vào cánh cửa mát lạnh, anh th* d*c.

Tiêu rồi, nếu Yến Nam Sâm phát hiện ra thì sao? Có nghĩ anh...

Thần kinh có vấn đề không?!

Anh vò đầu đầy bực bội, hoàn toàn không nhận ra rằng đôi tai mình đã đỏ bừng đến mức không thể khống chế.

Mà ngay bên kia cánh cửa, Yến Nam Sâm vừa khép cửa lại, một chiếc áo sơ mi trắng từ trong chăn rơi xuống đất.

Hắn sững người, rồi dường như hiểu ra điều gì đó, cúi xuống nhặt lên.

Đưa áo sơ mi đến gần mũi, hắn khẽ hít một hơi, hương thơm của hoa nhài đêm quen thuộc mà hắn đã sớm khắc sâu trong tâm trí xộc vào mũi, hòa quyện cùng một mùi nước hoa thoang thoảng. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Giang Nhất mặc chiếc áo này, hờ hững cài từng chiếc cúc, sau đó sơ vin áo vào quần tây, làm nổi bật lên vòng eo thon gọn, tỷ lệ eo-hông đầy gợi cảm.

Hắn cũng có thể tưởng tượng được Giang Nhất đã có biểu cảm thế nào khi nhét chiếc áo này vào trong chăn, rồi mang đến cho mình.

Yến Nam Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép chặt, bật cười, yết hầu khẽ chuyển động, đôi mắt càng lúc càng thâm trầm.

"Nhất Nhất, anh đúng là đồ xấu xa."

Yến Nam Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc áo sơ mi Giang Nhất đã từng mặc.

Thế này sao hắn có thể ngủ nổi đây?

[Tác giả có lời muốn nói]

22 không thể chợp mắt, hắn muốn gọi điện cho 11, hỏi xem anh có biết hắn đang làm gì không.

Ở đầu dây bên kia, Giang Nhất nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn xen lẫn ý cười của Yến Nam Sâm, còn có cả những âm thanh ma sát mơ hồ. Yết hầu anh khẽ chuyển động: "...Em đang làm gì đấy?"

Yến Nam Sâm bật cười: "Anh cho em áo sơ mi, chẳng phải là muốn em nghĩ về anh sao? Hiện tại em đang nghĩ đến anh đây, rất nhớ, rất rất nhớ anh."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...