Trong phòng ngủ, người nào đó lại bắt đầu xoay người.
Lần này anh không lo lắng vì người bên cạnh không có chăn, mà là lo hắn sẽ phát hiện ra chiếc áo sơ mi anh giấu trong chăn.
"...Mình thật là, thấy ngu chưa."
Giang Nhất xấu hổ trùm chăn lên đầu, cho đến khi cả người nóng lên mới xốc chăn ra, nhưng như vậy cũng không thể giảm tốc độ nhịp đập của trái tim, trong lòng anh còn có chút chờ mong.
Chờ mong?
Anh đang chờ mong cái gì?
Cái áo sơ mi này anh đã mặc rồi, dù cho Yến Nam Sâm có phát hiện thì làm sao, hắn cũng không thể ngửi áo sơ mi như một tên b**n th** được, hoặc có thể là...
Rèee!
Di động đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên, Giang Nhất dừng lại nửa giây, như thể đoán được người gọi tới là ai.
Anh thấy di động phát ra ánh sáng trong căn phòng mờ tối, cùng với tiếng ma sát của nó vào mặt tủ vang lên chấn động khiến dây thần kinh anh như nảy lên, đáy lòng thấp thỏm.
Vài giây sau, anh vươn tay cầm lấy điện thoại, thấy thông tin người gọi 'Chó puppy', tim anh đập càng nhanh và mạnh hơn, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã nhanh tay ấn nhận cuộc gọi.
Ngay khi đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm khàn nhỏ nhẹ, cả người anh lập tức nóng bừng lên, rõ ràng trong phòng có mở điều hoà nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.
"Nhất Nhất, anh có biết em đang làm gì không?
Giang Nhất nghe thấy hô hấp bên kia điện thoại hơi nặng nề, còn có tiếng ma sát rất nhỏ vang lên, hầu kết không nhịn được khẽ lăn: "... Em đang làm gì?"
"Anh cho em áo sơ mi, không phải để em nhớ đến anh à, bây giờ em nhớ anh, rất nhớ anh."
Ngay khi mơ hồ nghe thấy âm thanh dính dớp, anh nhảy dựng lên, trừng lớn mắt, nhưng sợ dọa đến Kiều Kiều, anh thẹn quá hóa giận đè thấp giọng: "Yến Nam Sâm!"
"Nhất Nhất, em rất muốn được ôm anh."
Có lẽ còn chưa kết thúc, giọng Yến Nam Sâm không có chút thoả mãn nào, ngược lại thêm phần trầm thấp, cho dù là qua điện thoại cũng không thể ngăn cản sự gợi cảm đến từ hơi thở gấp gáp đó, giống như có thể dựa vào âm thanh để tưởng tượng ra hành động của người này, hắn đang q*** t**, không biết hắn có đang mặc quần thể thao màu xám hay không, nhưng chắc chắn là hắn đang cầm áo sơ mi của anh trong tay.
Giang Nhất ngồi bên giường, tay nắm chặt mép giường, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, tựa hồ bị đối phương ảnh hưởng, hô hấp của anh cũng dần trở nên dồn dập hơn, anh cảm nhận được lỗ tai mình nóng bừng, tuyến thể sau gáy nóng bừng, chỉ một nơi trên cơ thể nóng lên là trái tim cũng run rẩy theo.
Anh nghe thấy giọng nói của mình đang run: "Yến Nam Sâm, đừng đùa..."
"Nhất Nhất, em thật sự rất yêu anh, yêu anh rất nhiều."
Một câu lại một câu triền miên vang lên cách di động, giọng nói thầm thì đầy kh*** g** chạm vào màng nhĩ, giống như dòng điện mỏng manh lan ra đại não, lý trí một tấc lại một tấc bị Yến Nam Sâm xâm chiếm.
"Nhất Nhất, có thể yêu anh là điều hạnh phúc nhất đời này của em."
Giang Nhất cầm đi động cúi đầu, thái dương dần dần nhiễm mồ hôi, anh cố gắng chịu đựng, nhưng lại bị giọng nói của Yến Nam Sâm đè thắt lưng xuống, cuối cùng anh quay về giường, ôm chăn vào lòng, mở to loa điện thoại đặt bên tai, rồi sau đó cắn chặt môi dưới cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh.
"Nhất Nhất, nghe thấy không, em đang làm gì."
Giang Nhất hơi hơi ngửa đầu, mồ hôi rơi xuống cổ anh, hầu kết lăn lộn: "...Không biết."
"Nhất Nhất, em đang yêu anh."
Trong nháy mắt, Giang Nhất nghe thấy hô hấp Yến Nam Sâm trở nên dồn dập hỗn loạn hơn, mà chính trong khoảnh khắc hắn thở ra đó đã chặt đứt lý trí anh, cũng khiến cho toàn bộ ý chí của anh đứt đoạn, anh cúi đầu cắn chăn, đầu ngón tay khẽ run, thắt lưng căng chặt.
Ước chừng một phút sau, hai người chưa bình ổn hô hấp cách nhau một bức tường, cách một đường chuyền điện thoại, nghe thấy dư âm của đối phương vang lên rõ ràng bên tai.
Có lẽ Yến Nam Sâm ở đầu kia điện thoại nghe ra cái gì, hắn cười nói: "Nhất Nhất, áo sơ mi bẩn rồi."
Giang Nhất không thể nhịn được nữa ngắt cuộc gọi, sau đó chùm chăn lên đầu. Thế mà anh lại dùng điện thoại để cùng Yến Nam Sâm ——
Nghĩ đến đó anh bối rối úp mặt vào chăn, kiếm cho anh một cái lỗ để chui xuống đi mà.
Điên mất thôi.
Sau khoảng mười phút anh mới xuống giường đi rửa tay.
Hôm sau ——
Tiếng chuông cửa đúng hẹn vang lên, Yến Nam Sâm xuất hiện trên màn hình.
Kiều Kiều đang buộc tóc, thấy ba lớn thì chạy về phía cửa, hoàn toàn không phát hiện ba nhỏ im lặng đứng lên có ý muốn trốn tránh.
Chỉ tiếc bé con nào đó không để ý đến lo lắng của anh đã mở cửa ra. Cô bé đang tràn đầy vui mừng phấn khích vì có thể đi ra ngoài chơi.
"Ba lớn buổi sáng tốt lành ạ~"
Cửa vừa mở, Yến Nam Sâm đã thấy cô bé bổ nhào về phía mình, hắn lập tức bế đứng cô bé lên đáp lại một câu buổi sáng tốt lành. Thấy Giang Nhất đang đi về phía phòng bếp, như nghĩ tới cái gì đó cười nói: "Nhất Nhất, buổi sáng tốt lành."
Giang Nhất vừa nghe thấy giọng Yến Nam Sâm lại nghĩ về chuyện tối quá, cảm thấy ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, nhưng kẻ đầu sỏ gây nên việc đó đã mặt dày như vậy, anh cũng không thể chịu thua, vì thế anh tỏ ra bình tĩnh xoay người, đáp lại bộ dáng mỉm cười của Yến Nam Sâm:
"Buổi sáng tốt lành."
Nói xong yên lặng nắm chặt cây lược trong tay, ngầm ra hiệu cho trái tim mình đập chậm lại, da mặt dày lên một chút.
Vì thế Giang Nhất bất ngờ hỏi một câu khiến anh muốn tự tay đánh chết chính mình: "Áo của anh đã giặt sạch chưa?"
Nói xong anh mới đơ người ra.
Đại não nhanh chóng suy nghĩ tại sao mình lại muốn hỏi những lời này, tại sao phải chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua, tại sao!!!!
Yến Nam Sâm nhìn thấy biểu cảm phòng phú và vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Giang Nhất, không nhịn được cười ra tiếng, hắn khụ một cái: "Ừm, giặt xong rồi, sau khi dùng xong em đã giặt luôn, giặt bằng tay."
Đôi môi mỏng của Giang Nhất run rẩy: "..." Ai quan tâm em giặt máy hay giặt tay.
Anh xoay người, đặt lược lên sô pha: "Em giúp Kiều Kiều chải tóc đi, anh phải bình tĩnh một chút."
Hoàn toàn không biết dáng vẻ tai cổ phiếm hồng của bản thân đã bị thu hết vào đáy mắt.
Yến Nam Sâm cười mà không nói, hắn ôm cô bé đi đến ngồi xuống sô pha, sau đó cầm lấy cái lược người nào đó bỏ lại chải tóc cho cô bé, ít nhiều gì việc khổ học chải tóc gần đây cũng có chút thành quả: "Kiều Kiều, ba lớn tết tóc Elsa cho con nhé?
Ánh mắt Kiều Kiều lập tức sáng lên, bé mở lớn miệng vẻ mặt sùng bái nhìn ba lớn: "Ba lớn biết tết tóc công chúa Elsa sao!"
Giang Nhất đi đến phòng bếp uống nước nghe thấy Yến Nam Sâm nói vậy, khó tin ló đầu ra nhìn.
Yến Nam Sâm bị ánh mắt giống hệt nhau của hai ba con chọc cười, hắn ' ừ ' một tiếng: "Con có muốn buộc thử không?" Lần trước sau khi nghe con gái nói xong trở về hắn liền bắt đầu luyện, dĩ nhiên hắn đã bị anh trai mình chê cười là cuồng con gái không ít lần.
"Kiều Kiều muốn thử!!"
Sau năm phút đồng hồ, bím tóc công chúa Elsa được tết ra vô cùng xinh đẹp.
Giang Nhất đứng ngoài quan sát nãy giờ mang một biểu cảm oán hận, anh nhìn Yến Nam Sâm ra tay, lại nhìn chính mình ra tay, nói thế nào thì anh cũng đã buộc tóc cho Kiều Kiều 2-3 năm, tuy là đều bị Kiều Kiều ghét bỏ chỉ biết buộc đuôi ngựa.
Chẳng lẽ ngay cả kỹ năng buộc tóc mà nhà họ Lạc cũng di truyền sao?
Không đúng, con gái trong nhà họ Lạc rất ít, mà cho dù có buộc tóc thì cũng không đến lượt Yến Nam Sâm buộc mà?
Giang Nhất cầm cốc thủy tinh, hai mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm Yến Nam Sâm: "Tại sao cậu lại biết buộc tóc? Có phải từng giúp ai buộc rồi đúng không? Chắc chắn là vậy rồi."
Yến Nam Sâm nhìn về phía ánh mắt u oán của Giang Nhất, có lẽ do đã thấy bộ dáng không được tự nhiên vào tối qua, nên vị dấm chua này khiến cho tâm tình hắn trở nên vui vẻ không ngớt: "Không có, em chỉ buộc cho một mình Kiều Kiều thôi, cái này là do anh trai em dạy."
Ánh mắt Kiều Kiều sáng lên: "Thì ra là bác cả dạy ba lớn! Thảo nào, bác cả thông minh như vậy, ba lớn là em trai bác cả chắc chắn cũng sẽ rất thông minh, không giống như ba nhỏ học thế nào cũng không được, thật là ngốc!"
Giang Nhất hừ một tiếng nở nụ cười, anh uống hết nước trong cốc, xoay người đi đến phòng bếp: "Buộc tóc giỏi thì có gì lợi hại."
"Ba nhỏ lén lút khóc rất lợi hại, cái này Kiều Kiều sẽ không bằng đâu."
Giang Nhất dừng lại ngồi xổm xuống, tức giận nở nụ cười, anh nghiêng người: "Giang Niệm Kiều, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi ha, dám nói vậy với ba con sao?"
Kiều Kiều lập tức kêu lên trong lòng ngực ba lớn, ôm lấy cổ ba lớn, đến gần tai hắn lặng lẽ nói: "Ba lớn, ba xem ba nhỏ kìa, ba nhỏ dọa người cũng rất lợi hại."
"Giang Niệm Kiều, ba nghe thấy đấy." Giang Nhất cầm cốc đi rót nước, hừ lạnh nói: "Bây giờ con ỷ vào có ba lớn rồi, có thể không cần đến người ba này nữa."
Anh đặt cốc dưới vòi nước, đang chuẩn bị ấn vào nút nước lạnh, liền thấy một bàn tay vươn tới từ bên cạnh, nhanh hơn anh một bước ấn vào nút nước ấm.
Đầu ngón tay có giây phút lướt qua nhau trong chốc lát.
Một lồng ngực ấm áp lại dán chặt vào phía sau lưng.
"Uống ít nước lạnh thôi, sao chưa uống thuốc?"
Giang Nhất nhìn chằm chằm dòng nước đang chảy vào trong cốc, anh cảm giác được tiếng tim mình bị sự thân cận đó làm cho khẩn trương tăng tốc, nhìn vào cánh tay bên cạnh bồn rửa, giống như cách áo sơ mi có thể cảm nhận được đường cong cơ thể, ma xui quỷ khiến làm cho anh nghĩ đến tối hôm qua.
Rốt cuộc tối hôm qua hắn dùng tay trái hay tay phải?
Chắc là tay phải, bình thường tay phải sẽ thuận hơn.
Nghĩ nghĩ một hồi lại giật mình kinh hãi vì bản thân đang nghĩ linh tinh.
"Nghĩ gì thế?"
Giang Nhất nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười của Yến Nam Sâm, nháy mắt giọng nói đó đưa anh trở về tối hôm qua, anh cầm cốc muốn đi sang bên cạnh, kết quả liền thấy Yến Nam Sâm vươn cánh tay kia ngăn anh lại.
Anh bị Yến Nam Sâm vây lại trước bồn rửa tay.
Có thể là do Yến Nam Sâm cao hơn anh vài cm, hoặc có lẽ do bây giờ anh đã là Omega, khí thế khó có thể nghiền ép Yến Nam Sâm được, nhưng hiện tại không phải lúc để tính đến chuyện này, mà là...
Yến Nam Sâm hơi cong chân, hai tay hắn chống vào hai bên sườn Giang Nhất, nhốt người vào giữa hai tay mình, rũ mắt nhìn anh: "Nghĩ đến em à?"
Đầu Giang Nhất vang lên một tiếng ong, anh nhìn thẳng vào ánh mắt tươi cười đầy thâm tình của Yến Nam Sâm.
Tên Alpha này thật sự khiến người khác khó có thể cưỡng lại.
So với năm năm trước, sự khó cưỡng lại đó chỉ có tăng chứ không giảm, anh cố gắng giữ sự ngoan cường của mình không cam lòng để bản thân tự sụp đổ.
"Anh đi uống thuốc." Giang Nhất khom lưng muốn chui ra ngoài.
Kết quả bị chặn ngang ôm trở về.
"Em nghĩ đến anh." Yến Nam Sâm đặt Giang Nhất đang lộ vẻ mặt ngạc nhiên trở lại trước bồn rửa tay, hắn cười nói: "Dù cho đang gặp anh em cũng muốn anh, lúc nào cũng nhớ anh, tối hôm qua rất muốn, bây giờ cũng rất muốn."
Muốn này vốn không phải muốn kiểu đó.
Mặt Giang Nhất nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt dưới kính hiện lên vài phần xấu hổ, giống như con mèo bị giẫm vào đuôi mà tức giận: "Yến Nam Sâm!!! Kiều Kiều đang ở bên ngoài."
Ngay sau đó, Kiều Kiều nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh họ, ngẩng đầu dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn hai người ba.
"Đúng vậy đó, ba lớn nghĩ về ba nhỏ, giống như Kiều Kiều nghĩ đến bác cả vậy, không gặp nhau sẽ thấy nhớ mà, đúng không ba lớn?"
Yến Nam Sâm cười ra tiếng: "Đúng vậy, không gặp nhau sẽ thấy nhớ."
Kiều Kiều lại nói thêm một câu: "Gặp nhau cũng vẫn nhớ!"
Yến Nam Sâm cười: "Đúng vậy, gặp nhau vẫn sẽ nhớ."
Giang Nhất ngượng ngùng hất tay Yến Nam Sâm ra: "Anh đi uống thuốc."
Kiều Kiều lặng lẽ cười hì hì, bé chọc chọc chân ba lớn, tay ngắn chỉ vào bóng dáng Giang Nhất: "Mặt ba nhỏ đỏ rồi."
Yến Nam Sâm tựa vào bồn rửa tay nhìn theo bóng dáng gần như là chạy trối chết của Giang Nhất, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều: "Đúng vậy, thật sự rất đẹp."
Có lẽ so với năm năm trước mỗi ngày đều là củi khô bốc lửa, thì cuộc sống bình lặng như nước này càng hấp dẫn hắn hơn.
Cũng khiến cho hắn có sự kiên nhẫn hơn.
Ăn xong bữa sáng ở nhà, ba cha con thay sang bộ đồ màu hồng nhạt, Yến Nam Sâm và Kiều Kiều hiểu ý nhau liên tục tuôn ra tràng dài tâng bốc Giang Nhất, thành công khiến người ta đỏ mặt.
Cuối tuần vốn là lúc công viên đông khách nhất, nhưng khi họ đến nơi thì không thấy một bóng người, chỉ có nhân viên công tác đang đi lại.
"Ơ, tại sao không có người?" Kiều Kiều nắm tay hai người ba, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía các khu trò chơi, cô bé chưa bao giờ thấy công viên nào như thế này.
"Hôm nay chỉ có chúng ta chơi thôi, Kiều Kiều muốn chơi cái gì chúng ta sẽ chơi cái đó."
Giang Nhất kinh ngạc nhìn về phía Yến Nam Sâm: "Em bao hết chỗ này rồi à?"
Bao hết công viên có lượng khách lớn nhất thế giới là cái khái niệm gì? Chắc ít nhất cũng phải mấy trăm vạn nhỉ?
Yến Nam Sâm không cho là đúng cười cười: "Không sao, hai ba con vui vẻ là tốt rồi." Sau đó cúi đầu hỏi Kiều Kiều: "Con nghĩ xem muốn chơi cái gì trước?"
Kiều Kiều chỉ chỉ xe hoa đi dạo cách đó không xa, hăng hái nói: "Con muốn chơi cái kia!"
Không cần chen chúc, bao hết xe hoa đi dạo là mong muốn của rất nhiều người, tất cả nhân vật không còn chỉ xuất hiện trên màn ảnh, mà hiện ra vô cùng sống động trước mặt họ.
Kiều Kiều dùng giọng sữa của mình hô tên tất cả công chúa một lần, cái tay ngắn ngủn vẫy vẫy về phía các công chúa, có thể là thực sự xúc động, khi xe hoa dừng lại, nước mắt cảm tính rơi xuống, nhỏ giọng cảm thán: "Các cô ấy thật xinh đẹp."
Giang Nhất giở khóc giở cười, nâng tay lau nước mắt cho cô bé: "Sao lại khóc?"
"Ba nhỏ à, ba có biết vì sao con thích Elsa không?"
Giang Nhất nghĩ nghĩ, không phải Kiều Kiều nói thích ba nhỏ nhất à, sao bây giờ lại là Elsa, quả nhiên anh không thể theo kịp sở thích của phái nữ: "Vì sao?"
"Bởi vì Elsa không sợ gì cả, khi gặp khó khăn cũng không sợ, cô ấy biết rằng em gái Anna sẽ luôn bên cạnh mình, đây chính là sức mạnh của cô ấy!" Kiều Kiều phấn khích vung tay lên, như thể bản thân là Elsa, vung tay lên là có thể phóng ra bông tuyết: "Hây ya, phía sau Kiều Kiều là ba nhỏ, ba lớn và bác cả, con cũng sẽ trở thành anh trai siêu cấp lợi hại!"
Giang Nhất không nhịn được cười ra tiếng: "Con không phải là công chúa à, sao lại muốn làm cả anh trai nữa?"
"Con đây chính là anh trai của công chúa, chuyện này cũng có thể mà, đúng không ba lớn?" Kiều Kiều ngửa đầu hỏi Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm cười gật đầu: "Đương nhiên có thể, con chính là anh trai công chúa của ba lớn."
Kiều Kiều che miệng nở nụ cười.
Cứ như vậy, họ vui chơi rất muộn, đến tận lúc bắn pháo hoa vào buổi tối.
Rất nhiều tiếng 'đoàng' vang lên, những tia pháo hoa tựa như sao băng rơi xuống nở rộ trên sắc trời u tối, thắp sáng lên nửa bầu trời đêm. Giờ phút này những đốm lửa nhỏ đầy trời phản chiếu trong ánh mắt, mà trong mắt kẻ nào đó chỉ có bóng dáng của một người.
Kiều Kiều kinh ngạc liên tục kêu 'Wa'.
Giang Nhất thấy pháo hoa rơi đầy trời như đốm lửa nhỏ, không biết trong lòng là mùi vị gì.
Nếu là năm năm trước, có lẽ anh sẽ không có tâm trạng ngắm nhìn một hồi khói lửa này. Hoặc là một hai năm trước, có lẽ anh sẽ càng không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng ấy.
Anh không hề nghĩ đến, từ sự mâu thuẫn và kiềm chế bản thân đến bước đi này, không khó đề anh từ bỏ mọi ràng buộc trước kia, người còn sống không nên tự làm khó chính mình.
Hiện tại tâm trạng của anh đã hoàn toàn khác trước đây, anh đã có thể bình tâm thưởng thức màn pháo hoa lãng mạn như mộng này.
"Có đẹp không?"
Giang Nhất nghe thấy Yến Nam Sâm đang đứng bên cạnh hỏi một câu như vậy, anh không rời mắt khỏi pháo hoa, khoé môi nhếch lên: "Đẹp."
Hoàn toàn không biết lúc này trong mắt Yến Nam Sâm chỉ có mình anh.
Đáy mắt Yến Nam Sâm phản chiếu bóng dáng Giang Nhất, người trong lòng chăm chú ngắm pháo hoa, mà trong mắt hắn, hàng ngàn hàng vạn tia sáng pháo hoa đều không thể sánh bằng một nụ cười của người ấy.
Trong lòng cầu nguyện, mong Kiều Kiều lớn lên thật nhanh, mong Giang Nhất một đời bình an thuận lợi, mong mọi điều ước của bản thân đều trở thành sự thật.
"Nhất Nhất, em yêu anh."
Lời nỉ non âu yếm này bị tiếng vang của pháo hoa nuốt trọn, Yến Nam Sâm không nghĩ tới pháo hoa lại bắn đúng lúc đó, mắt ảm đạm hạ xuống, thở dài một tiếng cực nhỏ.
"Anh có thể nghe thấy."
Yến Nam Sâm ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm của hắn sáng lên trong phút chốc, ánh mắt đó còn sáng ngời hơn cả pháo hoa, hắn nắm lấy tay Giang Nhất: "Gì cơ?"
Giang Nhất nói rất nhỏ, anh nghĩ Yến Nam Sâm sẽ không nghe thấy, kết quả hắn lại nghe được, nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có thể giả vờ câm điếc: "Gì là gì? Không có gì cả."
Nói xong liền xoay người đi mất.
Nhưng không có cách nào che dấu trái tim như nổi trống của mình.
Cuối cùng thì anh vẫn động lòng với người này như thuở ban đầu.
"Ơ kìa." Kiều Kiều thấy ba nhỏ đột nhiên rời đi, vội vàng gọi hắn: "Ba lớn mau đuổi theo! Ba nhỏ chạy rồi!"
Yến Nam Sâm cười nói: "Được, ba lớn sẽ đuổi theo ngay."
