1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 44



Kỳ ph*t t*nh rất mãnh liệt.

Cả đêm không ngủ.

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng.

"Nhất Nhất, nghỉ ngơi chút nhé? Quần quật cả đêm rồi, để em gọi đồ ăn cho anh." Yến Nam Sâm cúi đầu nhìn Giang Nhất đang nằm trên người mình.

Mắt người này sưng đỏ vì khóc, toàn thân đẫm mồ hôi.

"...Không được." Giang Nhất nằm mềm nhũn trên người Yến Nam Sâm lộ rõ sự mệt mỏi, đuôi mắt anh đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, nhẹ như đang nũng nịu, âm cuối phát ra không rõ nghĩa: "Không muốn nghỉ ngơi."

Thực ra cả đêm nay đã rất mệt, nhưng vì kỳ ph*t t*nh nên cơ thể anh cứ h*m m**n mãi không ngừng.

Yến Nam Sâm bật cười chịu thua, hắn vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Giang Nhất, nhấc anh lên cao hơn, rồi nghiêng người ôm anh vào lòng: "Bây giờ phải nghỉ ngơi, kỳ ph*t t*nh còn dài, anh sẽ mất sức đấy, biết không?"

Nói xong, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đã bị nước mắt bao phủ.

Lại sắp khóc nữa rồi.

"Không mà, còn muốn nữa." Giang Nhất dụi mặt vào ngực Yến Nam Sâm, giọng nghẹn ngào: "Em không được hả?"

Yến Nam Sâm lại cười, thật hết cách với anh.

Thật ra hắn rất ít khi thấy Giang Nhất nũng nịu và khóc như vậy, tính cách của người này rất ngang ngạch luôn muốn trên cơ hắn, đặc biệt khi còn là Alpha, hầu như hắn sẽ bị người này điều khiển. Nhưng sau khi phân hóa thành Omega, anh đã mềm mỏng hơn.

Hắn không nỡ quá tàn nhẫn đối với Giang Nhất, nên chưa từng k*ch th*ch Giang Nhất mở khoang sinh sản.

Nhưng giờ hết cách rồi, chỉ có thể tiêm cho Giang Nhất một mũi thuốc bổ sung dinh dưỡng, làm thêm lần nữa.

Sau khi kết thúc.

Anh mệt mỏi nằm trong lòng Yến Nam Sâm, tay cũng không nhấc nổi.

"...Puppy, làm thêm một lần nữa không?"

Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất, nghe anh nói vậy thì vô cùng bất lực: "Nghỉ ngơi đã nhé?"

"...Hai chúng ta vô dụng quá à." Giang Nhất dựa vào ngực Yến Nam Sâm, nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào: "Em không mở được khoang sinh sản của anh, em không được rồi Puppy."

Yến Nam Sâm bất lực cười, chiều theo anh, đặt tay lên trán anh, dỗ anh ngủ: "Ngoan, ngủ một lúc đã."

"Em kém quá à..." Giang Nhất lầm bầm, dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của bàn tay trên trán, mí mắt dần nặng trĩu, từ từ ngủ thiếp đi.

Hoàn toàn không biết ánh mắt đang nhìn anh ngày càng thâm sâu.

Yến Nam Sâm nhìn Giang Nhất đang ngủ say, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mí mắt sưng đỏ của anh, như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ nói bên tai anh: "Ngoan, tỉnh lại rồi em sẽ cho anh biết Puppy có được hay không."

Khoảng mười phút sau, hắn mới bế Giang Nhất vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc đó cũng bảo người dọn dẹp phòng.

Trong quá trình này, Giang Nhất đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, dù làm gì cũng không tỉnh lại, hắn biết người này kiệt sức thật rồi.

Yến Nam Sâm lau khô người anh rồi bế anh ra khỏi phòng tắm, lúc này phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng thay ga mới, hắn đặt anh lên giường, rồi mới đi tới cạnh cửa sổ để gọi điện thoại.

Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng, chiếu rõ những vết cào trên bờ lưng rắn chắc của Yến Nam Sâm.

Ngay khi đầu giây bên kia bắt máy, Yến Nam Sâm nghe thấy giọng nói phàn nàn đau khổ vang lên.

"Đại ca, bên này vẫn là nửa đêm đấy, mới vừa ngủ được thì em gọi điện đánh thức anh dậy."

Là Sở Bắc Hành.

"Anh, em có chuyện gấp cần nói với anh." Yến Nam Sâm nói.

Có lẽ giọng điệu em trai khá nghiêm túc, Sở Bắc Hành ở đầu bên kia vốn đang rất buồn ngủ, lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, còn nghĩ xem có việc gì mà khiến Yến Nam Sâm lo lắng đến vậy: "Chẳng lẽ Giang Nhất xảy ra chuyện rồi?"

"Ừm, kỳ ph*t t*nh của anh ấy đến rồi."

Sở Bắc Hành: "..." Vài giây sau, anh ta đấm mấy cú vào gối bên cạnh: "Yến Nam Sâm, em bị điên à? Đây là chuyện gấp của em, có liên quan gì đến anh chứ?"

Anh ta nói như muốn khóc, số anh ta khổ quá mà, kỳ ph*t t*nh của người yêu em trai thì có liên quan gì đến mình? Anh ta không muốn biết chút nào hết. Anh ta chỉ muốn ngủ, anh ta buồn ngủ quá.

"Em đoán trong nửa tháng này không về được." Yến Nam Sâm thành thật nói: "Tình trạng của Nhất Nhất hiện tại không ổn lắm, có thể kỳ ph*t t*nh sẽ kéo dài."

Sở Bắc Hành lặng lẽ bỏ điện thoại xuống: "Nói thẳng luôn đi, nhanh cho anh còn đi ngủ, em không biết tập đoàn của em có bao nhiêu việc cần xử lý à, anh buồn ngủ muốn chết rồi."

"Chắc phải nhờ anh chăm sóc Kiều Kiều vài ngày."

Sở Bắc Hành bật cười: "Ha ha..." Cười rồi lại im, vẻ mặt không cảm xúc: "Anh chăm sóc Kiều Kiều còn ít à? Năm năm, nào là phân nào là nước tiểu, việc gì mà chẳng đến tay anh? Em chăm hử? Hình như chưa bao giờ."

Yến Nam Sâm ho khan một tiếng, biết mình nợ anh trai rất nhiều: "Em biết rồi, anh, những năm nay thực sự rất cảm ơn anh, hay anh bảo ba chia thêm một nửa cổ phần của em trong tập đoàn Ngân Hà cho anh nhé."

"Yến Nam Sâm, em biết tại sao anh phải đi học ở nước ngoài nhiều năm như vậy không? Hai bằng tiến sĩ cũng học xong rồi."

"Em biết."

Sở Bắc Hành nổi giận: "Em biết? Biết mà còn muốn chia cổ phần cho anh, trả lại tự do cho anh!"

Yến Nam Sâm quay đầu nhìn Giang Nhất đang ngủ say, rồi nhỏ giọng nói: "Anh, anh nói nhỏ thôi, lỡ đánh thức Nhất Nhất, anh ấy lại quấn lấy em đòi nữa."

"Anh không nghe, anh không quan tâm, anh không cần tập đoàn Ngân Hà." Sở Bắc Hành tuyệt vọng nhìn trần nhà: "Em cũng thế, Đoạn Diệc Chu cũng vậy, tập đoàn là do hai người vất vả gây dựng lên, nói cho là cho, có chút ý thức cạnh tranh nào không hả?"

Em họ Lạc Tụng Nhiên đang lưu diễn toàn cầu, chồng của em ấy Đoạn Diệc Chu, Tập đoàn công nghệ Neptune cũng cần anh ta giúp quản lý, không chỉ vậy, hai đứa cháu song sinh của anh ta cũng ở trong nước cần anh ta chăm sóc.

Bây giờ thì tốt rồi, công việc của anh ta ngày càng nhiều.

Tiền đã không thể bù đắp được tâm hồn non nớt của anh ta nữa.

"Anh, chỉ nửa tháng thôi, nửa tháng này về nước rồi em để anh nghỉ ngơi một chút nhé, được không?"

Sở Bắc Hành cười không nói gì, anh ta không thấy có gì đáng mong chờ, chỉ thấy phía sau còn rất nhiều việc đang đợi anh ta.

Cúp điện thoại xong, anh ta nhìn chằm chằm điện thoại của em trai, như nhớ ra điều gì đó, anh ta lật người đứng dậy đi đến thư phòng.

Anh ta nhanh chóng mở máy tính, đăng nhập tài khoản J của mình, sắp xếp và nén tập ảnh album thai kỳ đã chuẩn bị sẵn, rồi dùng tài khoản ảo này gửi tin nhắn cho Yến Nam Sâm.

[1200 tấm ảnh thai kỳ mười tháng, 600 triệu, muốn không?]

Tin nhắn bên kia gần như trả lời ngay lập tức: [Muốn.]

Tiếp theo, 600 triệu đã được chuyển vào tài khoản.

Sở Bắc Hành bình tĩnh đóng máy tính, đứng dậy đi về phòng ngủ, nhướng mày: "Ngủ."

Yến Nam Sâm bên kia, đang xem những bức ảnh chất lượng cao không che chắn được gửi đến điện thoại, toàn bộ là ảnh Giang Nhất khi mang thai, từ lúc bụng hơi nhô lên đến khi bụng hoàn toàn phình to, ánh mắt hắn dừng lại ở phần bụng của Giang Nhất trong ảnh, khiến trái tim hắn rung động.

Thời kỳ mang thai của Giang Nhất, hắn không tham gia một ngày nào, sự nuối tiếc, sự day dứt này là điều hắn không thể bù đắp.

Mà những bức ảnh hầu như là ảnh chụp hàng ngày này, ngoài những người ở bên cạnh thì còn ai có thể chụp được nữa chứ?

Yến Nam Sâm dường như đoán được điều gì đó, nhìn Giang Nhất vẫn đang ngủ say trên giường, mật danh J, trước đây hắn từng đoán khả năng này, nhưng bây giờ xem ra không phải, mật danh J không phải Giang Nhất, mà là người khác.

Hắn cài một trong những bức ảnh bụng Giang Nhất hơi nhô lên khi mặc áo sơ mi làm hình nền, đặt điện thoại xuống, lên giường nằm nghỉ ngơi cùng Giang Nhất.

Đến tối, Giang Nhất tỉnh lại.

Tỉnh lại là báo hiệu nửa đêm sẽ tiếp tục điên cuồng.

Lần này Yến Nam Sâm cũng không hề kiềm chế, nói những lời dịu dàng nồng nàn, lực đạo không hề nương tay, dưới tiếng khóc của Giang Nhất, hắn mở khoang sinh sản của anh ra.

Sau năm năm, lại một lần nữa hoàn thành việc đánh dấu.

Kỳ ph*t t*nh thực sự kéo dài hơn dự kiến, tổng cộng mười ngày, kỳ ph*t t*nh mới kết thúc. Sau khi kết thúc, Giang Nhất lại sốt hai ngày, cho đến khi hết sốt mới về nước.

Vì lý do sức khỏe, xuống máy bay, Yến Nam Sâm trực tiếp đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát.

Sợ kỳ ph*t t*nh dài như vậy sẽ gây ra những ảnh hưởng xấu đến Giang Nhất.

Nhưng rất bất ngờ, bác sĩ lại nói đây là một dấu hiệu tốt, bởi vì kỳ ph*t t*nh của Omega chứng tỏ trong thời gian này cơ thể đã dần cải thiện, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được.

"Cần phải nhắc nhở thêm, có thể trong thời gian ngắn sẽ lại đến kỳ ph*t t*nh, đề nghị thời gian này nên bổ sung thêm dinh dưỡng."

Giang Nhất nghe xong eo không khỏi siết chặt, vô thức nhìn về phía Yến Nam Sâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt mỉm cười của hắn, lặng lẽ cúi đầu sửa kính, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh không bao giờ muốn khiêu khích Yến Nam Sâm nữa.

Alpha này đang ở độ tuổi sung sức nhất, dù đang dùng thuốc điều trị bệnh trầm cảm nhưng dường như không ảnh hưởng đến thận, ban đầu còn chê hắn yếu ớt không mở nổi khoang sinh sản của anh.

Kết quả là đến tối, một lần nguyên đêm.

Quá tàn nhẫn.

"Nếu có tình trạng mệt mỏi buồn ngủ, nhớ đi xét nghiệm máu, kiểm tra xem có thai không."

Giang Nhất sửng sốt nhìn bác sĩ: "...Gì cơ?"

Bác sĩ nói: "Cậu vẫn có thể mang thai, mặc dù sẽ không nhanh như vậy, nhưng nếu kỳ ph*t t*nh của cậu đến thường xuyên thì vẫn có khả năng này, vì vậy hãy giữ tinh thần vui vẻ, thuận theo tự nhiên, cùng Alpha của cậu yêu thương nhau thật tốt, không có vấn đề gì."

Giang Nhất lại nhìn Yến Nam Sâm.

Rồi phát hiện mắt Yến Nam Sâm đỏ hoe.

Yến Nam Sâm quỳ một gối trước mặt Giang Nhất, nắm lấy tay anh, ngước mắt nhìn, định nói lại thôi, muốn hỏi lại không dám hỏi: "Nhất Nhất, nếu..."

Anh đoán được ý của Yến Nam Sâm, hắn lo anh sẽ sợ.

Sợ sao?

Anh vẫn sợ.

Dù sao đau đớn vì mất mát trước đây đã khắc cốt ghi tâm, nhưng nếu có thì anh vẫn muốn, không phải thay thế, mà là bù đắp.

"Anh muốn." Giang Nhất cúi đầu, đầu ngón tay v**t v* mu bàn tay Yến Nam Sâm, mắt hơi cay: "...Puppy, anh muốn con trai."

Yến Nam Sâm nghe anh nói vậy, mắt đỏ hoe, cúi đầu cười khẽ, tựa trán lên vào mu bàn tay anh: "Được, chúng ta cố gắng."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...