Một tuần sau, phòng ngừa rủi ro, họ đi xét nghiệm máu nhưng không có thai như mong muốn.
Tuy nhiên, họ cũng không nản lòng, mà quyết định thuận theo tự nhiên.
Giang Nhất sau khi trải qua kỳ ph*t t*nh cứ như được hồi sinh sức mạnh, các mặt về sức khỏe đều dần tốt lên, thậm chí cả tình trạng huyết áp cao cũng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần uống thuốc đều đặn thì không có vấn đề gì.
Yến Nam Sâm cũng thế, mỗi lần đi khám lại, đều nhận được tin tốt từ bác sĩ tâm lý.
Đúng như bác sĩ nói, thuốc tốt nhất trên thế giới chính là có một người yêu kiên nhẫn ở bên cạnh.
Trong thời gian tiếp theo, họ cùng nhau làm việc, sau khi có được lô thiết bị y tế mới nhất đó, công nghệ xét nghiệm gen phân hóa lần hai lại có bước đột phá mới, không lâu sau sẽ bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, cung cấp công nghệ cho các bệnh viện lớn.
Trong giai đoạn này, họ cùng nhau đón nhận mỗi kỳ ph*t t*nh, lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Họ tiếc nuối vì năm năm trước cả hai đều không dũng cảm, cũng tiếc nuối năm năm thiếu vắng nhau trong cuộc sống, nhưng mọi thứ đều không có nếu như, cuộc sống chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió, sẽ không như ý muốn.
Vì vậy họ chọn tiếp tục bước về phía trước, trân trọng hơn từng ngày ở bên nhau, chân thành đối xử, dựa vào nhau, tin tưởng nhau, cố gắng bù đắp lại năm năm qua.
Hai năm sau.
Trong phòng họp đang tổ chức lễ ra mắt 'Công nghệ xét nghiệm gen phân hóa lần hai chính thức đưa vào sử dụng'.
Yến Nam Sâm trên bục đang thuyết minh về công nghệ và kế hoạch triển khai phát triển tương lai.
Giang Nhất nghe đến mức buồn ngủ, chống cằm, mí mắt nặng trĩu. Hoàn toàn không để ý ánh mắt của một người nào đó luôn dừng lại trên người anh, bất lực lại cưng chiều.
Sở Bắc Hành bên cạnh đang đăng nhập tài khoản J để xóa các bài đăng của antifan, vô tình liếc thấy Giang Nhất cứ gật gù, thấy đầu anh sắp cụng vào bàn, anh ta vội vàng vỗ lên cánh tay anh.
"Đang họp đấy, đừng ngủ gật."
Giang Nhất giật mình mở mắt ra, vừa ngơ ngác vừa sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra đang trong giờ họp, anh day day trán, sao dạo này cứ buồn ngủ mãi thế.
Liếc nhìn Sở Bắc Hành bên cạnh, thấy anh ta lại đang xem những dòng code khó hiểu trên máy tính: "Cậu lại đang làm gì đó."
"Tôi đang theo đuổi thần tượng, anh không hiểu đâu." Sở Bắc Hành nghĩ đến điều gì đó, khóe môi hơi cong lên.
"Theo đuổi Lê Úc à?"
Sở Bắc Hành ngạc nhiên nhìn Giang Nhất, nhưng nghĩ đến đang họp, anh ta lại liếc mắt về phía Yến Nam Sâm, phát hiện ánh mắt Yến Nam Sâm đã bắn tới, lặng lẽ cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao anh biết?"
"Kiều Kiều nói." Giang Nhất cũng nhận ra ánh mắt của Yến Nam Sâm, không chút để ý dời tầm mắt, giả vờ xem kế hoạch trước mặt, cũng không biết lúc nãy mình ngủ gật có bị phát hiện không.
Sở Bắc Hành 'chậc' một tiếng, Kiều Kiều nói sẽ giữ bí mật giúp anh ta cơ mà.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Yến Nam Sâm trầm giọng nói tan họp, rồi lại nói thêm một câu: "Sở tổng, Giang tổng ở lại."
Sở Bắc Hành và Giang Nhất: "..."
Cho đến khi mọi người đều rời khỏi, cửa phòng họp đóng lại.
Yến Nam Sâm mới đi đến giữa hai người họ, khoanh tay dựa vào góc bàn, ánh mắt sâu lắng quan sát: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Vô tình liếc thấy laptop trên bàn Sở Bắc Hành, đúng lúc này, hắn nhìn thấy một từ rất quen thuộc.
[Mật danh J.]
Hắn nhướng mày.
Sở Bắc Hành nhìn vào ánh mắt mỉm cười của em trai, bỗng nhiên thấy lạnh gáy, anh ta nhìn lại máy tính của mình, phát hiện giao diện đăng nhập chưa đóng, giữ tâm trạng bất chấp tất cả, lặng lẽ ấn tắt máy tính.
"Em trai, nghe anh giải thích."
"Em đã đoán được rồi." Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất day trán, tưởng anh lại đau đầu, hắn nắm lấy gáy anh, nhẹ nhàng xoa bóp: "Những bức ảnh đó là do anh gửi cho em."
Sở Bắc Hành: "..." Anh ta nhìn Yến Nam Sâm với vẻ mặt nghi ngờ, giống như đang nhìn một kẻ ngốc thật thà.
"Ảnh gì cơ?" Giang Nhất được Yến Nam Sâm mát xa rất thoải mái, cũng đã tỉnh táo hơn, tò mò nghe hai người họ nói chuyện.
"Ảnh anh lúc ở nước ngoài, cả ảnh bầu nữa, Sở Bắc Hành cứ một thời gian lại đóng gói bán cho em, đều có giá cả rõ ràng."
Giang Nhất trợn tròn mắt, anh không thể tin được mà nhìn Sở Bắc Hành: "Cậu..."
"Chờ chút..." Sở Bắc Hành lập tức hoảng loạn, anh ta vội vàng giải thích: "Hai người nghe tôi nói, ý của tôi là như này, trước đây Nam Sâm bị bệnh nặng đúng không, lúc đầu ba bảo tôi chụp một tấm ảnh của anh gửi cho Nam Sâm, để nó có chút hi vọng, vậy nên tôi..."
"Nắm bắt cơ hội kinh doanh?" Yến Nam Sâm nhướng mày, đồng thời quan sát biểu cảm của Giang Nhất, thấy anh được xoa bóp khá thoải mái, hắn tiếp tục: "Nhất Nhất, anh biết anh ấy định giá bao nhiêu không?"
Sở Bắc Hành càng hoảng hơn, anh ta nháy mắt với Yến Nam Sâm, ra hiệu anh em một nhà thì đừng nói những điều này, rồi nhìn vào ánh mắt Giang Nhất, nghiêng người đặt tay lên bàn, chống cằm quay mặt đi, bắt đầu buông xuôi.
"Bao nhiêu?" Giang Nhất cũng có thể hiểu được ý đồ của Sở Bắc Hành, mấy album ảnh giá cả rõ ràng, số lượng này hẳn là không ít?
"Cộng lại chắc hơn mười tỷ." Yến Nam Sâm ung dung nói.
Giang Nhất cứng đờ, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm, khó tin hỏi: "Em điên à, bỏ ra mười tỷ để mua ảnh?!"
"Đó là ảnh của anh." Yến Nam Sâm biết Giang Nhất đang coi hắn như tên ngốc, hắn cười nói: "Nhìn ảnh của anh, em sẽ thấy thoải mái hơn, giống như anh vẫn ở bên cạnh em, cho nên tốn chút tiền cũng không sao cả."
"Đây là chút tiền ư?" Giang Nhất thực sự không thể tưởng tượng được tiền đối với Yến Nam Sâm là gì, có lẽ đối với hắn thực sự chỉ là con số, nhưng đối với người khác mà nói, mười tỷ là một gia tài khó có thể đạt được.
Chưa kể lại bỏ ra mười tỷ để mua ảnh.
Trước đây vì một dự án 800 triệu mà anh đã thương lượng với Robert đến mức mồ hôi nhễ nhại, mới miễn cưỡng chốt xong.
Sở Bắc Hành chen vào: "Ôi chao, em trai tôi có tiền mà, phải không Nam Sâm, tiền này em cũng tiêu rất vui vẻ đúng chứ?"
"Sở Bắc Hành, cậu chưa được đồng ý đã bán ảnh của tôi, đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư." Giang Nhất nghe ảnh của anh có giá mười tỷ, anh vẫn không thể tin được, tức giận đạp Sở Bắc Hành: "Cậu dùng tiền của em ấy để theo đuổi thần tượng đúng không?"
"Không có!" Sở Bắc Hành vô tội giơ hai tay lên: "Ở nước M tôi chăm sóc Kiều Kiều rất chăm chỉ, đâu ra mà theo đuổi thần tượng, hai năm nay mới bắt đầu..."
Nói càng lúc càng thấy chột dạ.
"Tôi muốn kiện cậu." Giang Nhất vẫn thấy mười tỷ là quá đáng, lập tức có chút không vui, anh lại nhìn Yến Nam Sâm: "Em cũng là đồ ngốc, số tiền này làm được nhiều việc lắm đó."
Yến Nam Sâm cười không nói gì, nhưng không thể phủ nhận, chính những bức ảnh này đã cứu hắn: "Anh, anh đi trước đi."
Sở Bắc Hành không nói hai lời đứng dậy, cầm máy tính rời khỏi phòng họp, rồi để lại một câu: "Anh đi theo đuổi thần tượng đây."
Giang Nhất thấy vậy cũng định đứng dậy, kết quả bị Yến Nam Sâm giữ chặt vai.
"Em còn phải cảm ơn anh ấy, số tiền này bỏ ra rất đáng giá." Yến Nam Sâm biết Giang Nhất tức giận, nhưng cũng không phải giận thật, chắc là tiếc tiền. Hắn kéo Giang Nhất đến trước mặt mình, ôm anh vào lòng: "Đối với em tiền chỉ là con số, anh mới là người em thực sự cần quan tâm."
"Em có ngốc không, mười tỷ đấy." Giang Nhất dựa cằm lên vai Yến Nam Sâm, cau mày, cảm thấy hơi nôn nao: "Tức chết anh rồi, buồn nôn quá."
"Buồn nôn?" Yến Nam Sâm vội vàng buông anh ra, lo lắng nắm tay anh.
Sau câu nói này, hai người nhìn nhau, như đoán được điều gì đó.
"Dạo này hơi lạ." Giang Nhất suy nghĩ: "Gần đây anh ngủ rất nhiều, phải không?"
"Ừ." Yến Nam Sâm cúi đầu chạm vào sống mũi anh, dịu dàng nói: "Lúc nãy họp anh còn ngủ gật, tan làm cũng vậy, vừa lên xe là ngủ được ngay."
Giang Nhất mím môi, muốn cười lại không dám cười, anh cắn vào môi dưới Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm hiểu ý đặt tay lên eo anh, ôm anh hôn môi.
Có lẽ đợi hai năm, khi sức khỏe hồi phục tốt nhất, thì bất ngờ đã đến.
Bệnh viện.
"Chúc mừng hai người, hai người sắp làm ba rồi, thai đã được sáu tuần."
Giang Nhất cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, anh khẽ choáng váng, khi niềm vui mong đợi này đến, anh vừa lúng túng vừa xúc động.
Không phải anh gửi gắm nỗi nhớ Niệm Niệm vào đứa trẻ này, đây là sự chờ mong.
Mà lần này anh không cô đơn nữa.
Đứa trẻ này sẽ được hai người ba chăm sóc, lớn lên bình an.
"Nhất Nhất, cảm ơn anh."
Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, mỉm cười: "Chúc mừng em, ba lớn, đã được toại nguyện."
Yến Nam Sâm vừa cười vừa khóc: "Em rất vui, cuối cùng lần này em có thể ở bên anh rồi."
Hai người đan tay vào nhau, bàn tay ấm áp ẩm ướt giống như tâm trạng của họ.
Bãi đậu xe.
Yến tổng vốn khá điềm tĩnh lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa.
Yến Nam Sâm ngồi trên ghế lái, cúi đầu nhìn tờ giấy xét nghiệm thai kỳ trên tay, nghiêm túc kẹp hai góc tờ giấy báo cáo, xem đi xem lại thông tin trên đó vô số lần.
Mắt hắn dần đỏ hoe, tay hơi run rẩy.
Tên: Giang Nhất
Tuổi: 33
Giới tính: Omega phân hóa lần hai
Progesterone: 78.04
β-hCG: 161465.13
Chẩn đoán: Thai kỳ sớm
Tâm trạng đã chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, dường như cuối cùng cũng được giải phóng, tờ giấy xét nghiệm thai kỳ bị nhàu nát, bị hắn vô tình giẫm lên kia, cũng là sáu tuần, tờ giấy phá thai giả kia, thậm chí còn bị hắn làm nhòe vì nước mắt rất nhiều lần.
Hai tờ giấy kia đều là những thứ khiến hắn nhìn một lần là khóc một lần, còn tờ giấy trên tay lúc này, là liều thuốc có thể chữa lành mọi sự tuyệt vọng trước đây của hắn.
Cũng là liều thuốc được sự đồng ý của Giang Nhất.
Hắn hít sâu một hơi, đặt tờ giấy xét nghiệm thai kỳ lên ngực, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, thấy hắn cầm tờ giấy xét nghiệm thai kỳ xem đi xem lại, từ lúc ở bệnh viện, cả người hắn như bị bao vây bởi những cảm xúc mãnh liệt, vừa vui mừng vừa buồn bã, là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Lên xe cũng xem đi xem lại.
Cho đến khi thấy Yến Nam Sâm ôm tờ giấy xét nghiệm thai kỳ vào lòng bật khóc, khoảnh khắc ấy, anh rất đau lòng, nhưng cùng lúc cảm nhận được tình yêu của Yến Nam Sâm, vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Puppy của anh khóc vì quá vui mừng khi biết anh có thai sao?
Chắc không chỉ vậy đâu.
"Puppy."
Giang Nhất đến gần Yến Nam Sâm, đặt tay lên gáy hắn, nhẹ nhàng v**t v*, dịu dàng nói: "Đừng khóc, anh không biết em vui hay buồn nữa."
"Em vui." Yến Nam Sâm ngẩng đầu, hắn nhìn Giang Nhất với đôi mắt ngập nước, trong khoảnh khắc đó, không nhịn được lại rơi nước mắt: "Anh vẫn còn muốn sinh con cho em, anh không sợ hãi, em vui chết đi được."
Giang Nhất thấy hắn khóc thì bật cười, không biết sao mắt cũng đỏ lên, anh dùng mu bàn tay lau nước mắt cho Yến Nam Sâm: "Anh tưởng em buồn chứ."
"Em..." Yến Nam Sâm nghẹn ngào, hắn cúi đầu, gấp tờ giấy xét nghiệm thai kỳ lại cẩn thận, rồi lấy khăn tay của mình ra, gói lại cất vào túi: "Em sẽ không giẫm lên tờ giấy này nữa."
Giang Nhất nghe hắn nói thì sững sờ, cũng nhớ đến chuyện này: "Em còn nhớ à."
Lúc đó anh vui mừng muốn báo cho Puppy biết mình có thai nhưng lại gặp phải tin sét đánh, lúc cãi nhau anh ném tờ giấy này cho Yến Nam Sâm, bị Yến Nam Sâm giẫm một phát.
"Làm sao em quên được chứ." Yến Nam Sâm cất tờ giấy xét nghiệm thai kỳ đi cẩn thận, giống như đang đối xử với báu vật, rồi nói với Giang Nhất: "Nhất Nhất, chúng ta về nhà cũ xem nhé?"
Giang Nhất nghe hắn nói vậy thì nhớ đến chùm chìa khóa của mình vẫn chưa từng động đến, cũng không mang theo người.
"Nhưng anh không mang chìa khóa."
"Em mang rồi." Yến Nam Sâm vội vàng lấy ra một chùm chìa khóa từ túi, giống như đang khoe khoang mà đưa cho Giang Nhất: "Em luôn mang theo người."
Giang Nhất mỉm cười: "Em mang theo người làm gì?"
"Muốn về nhà với anh." Yến Nam Sâm đặt chìa khóa vào tay Giang Nhất, cúi đầu nói: "Em muốn về nơi đó."
"Nếu anh nói không về thì em không về sao? Rõ ràng em có chìa khóa riêng mà." Giang Nhất bị vẻ mặt ủ rũ của hắn làm cho ngứa tay, giống như một chú chó con buồn bã, không nhịn được vỗ vỗ đầu hắn.
"Em muốn đợi anh."
Giang Nhất nghe hắn nói vậy, đột nhiên nhớ đến năm năm đã qua: "Trước đây em cũng chưa từng vào à?" Căn nhà này đã mua rồi đúng không? Sao lại chưa từng vào được chứ?
Yến Nam Sâm lắc đầu: "Chưa từng, nhiều nhất chỉ đứng ở cửa."
Tâm trạng Giang Nhất bồi hồi, anh véo tai Yến Nam Sâm: "Em ngốc lắm."
"Em chỉ muốn đợi anh, cùng nhau về nhà." Yến Nam Sâm nghiêng đầu, hôn lên cổ tay Giang Nhất, trong đáy mắt sâu thẳm phản chiếu hình dáng của anh: "Em biết quá khứ không thể quay lại, nhưng căn nhà này, em muốn về."
Căn nhà này còn cất giấu ước mơ xa vời của hắn.
Hộp nhung đen để chìa khóa nhà trước đây, vốn là để nhẫn, lúc đó hắn không dám, chỉ có thể mượn vật thay thế. Còn chiếc nhẫn bị hắn lấy đi, đang lặng lẽ chờ đợi một thời cơ thích hợp.
"Nhất Nhất, đưa em về nhà nhé, được không?"
Giang Nhất nghe giọng điệu cầu xin của Yến Nam Sâm, có lẽ Yến Nam Sâm coi anh quá quan trọng, luôn dùng giọng điệu khiêm nhường nói chuyện với anh, sợ anh sẽ giận.
Anh bực bội véo mặt Yến Nam Sâm: "Đưa em về nhà cái gì, là chúng ta cùng nhau về nhà." Nói xong, anh áp mặt vào má hắn, nói nhỏ vào tai:
"Puppy, anh rất yêu em, thế nên đừng dè dặt nữa, trở lại là Puppy của anh nhé, được không?"
"Được."
Yến Nam Sâm nghĩ thầm, tối nay sẽ là thời cơ thích hợp.
