Diện tích căn hộ không rộng lắm, lúc đầu chỉ nghĩ đến việc ở gần công ty để tiện đi lại nên mới mua, hoàn toàn không nghĩ đến sau này lại có thêm một người bạn trai thích mua sắm, sẽ chất đầy tủ quần áo của anh, chỉ để giúp anh ăn diện.
Một lần nữa mở cửa căn hộ 1208, Giang Nhất đứng ở hành lang, nhìn mọi thứ quen thuộc trong nhà, cảm giác xa cách khiến anh có chút xúc động.
Ánh nắng chiếu vào phòng, gió nhẹ lay động rèm cửa màu trắng, bức ảnh chung của anh và Yến Nam Sâm trong phòng khách cũng được treo lại, cả hai vẫn cười rất vui vẻ, như thể mặt kính ngoài ảnh chưa từng vỡ.
Tất cả đồ trang trí trong căn hộ, tất cả mọi thứ, dường như chưa từng thay đổi, anh và Puppy vẫn đang say đắm trong tình yêu đó.
Đặc biệt là phòng bếp mở, chiếc tạp dề màu đen treo cạnh tủ lạnh.
Hình ảnh tranh cãi rồi chia tay, trong khoảnh khắc này, đột ngột dừng lại.
Giang Nhất đỏ hoe mắt, anh hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, hơi ngẩng đầu, cố kìn nén nước mắt, nhưng khi Yến Nam Sâm vươn tay ôm anh, anh lại bật khóc.
"Puppy, lúc đó anh sợ lắm, sau khi đập vỡ mọi thứ, anh hơi hối hận."
"Xin lỗi, là em làm anh sợ."
"Nhưng anh đã đập đồ thẳng tay như thế, không thể chạy lại dọn dẹp được, lúng túng lắm."
"Không sao, em đã dọn dẹp rồi, đều do em tự dọn, không nhờ ai hết."
Yến Nam Sâm nhẹ nhàng v**t v* eo Giang Nhất qua lớp áo sơ mi, rõ ràng rất bằng phẳng, nhưng hắn lại cảm nhận được, còn bắt đầu tưởng tượng ra điều gì đó. Hắn tựa cằm lên vai Giang Nhất, say mê vùi mặt vào cổ anh.
Giang Nhất cảm nhận được sự quyến luyến của Yến Nam Sâm dành cho mình, anh đặt tay lên mu bàn tay của Yến Nam Sâm: "Puppy, em chưa từng thấy dáng vẻ bụng bầu của anh."
"Chỉ thấy trong ảnh thôi." Yến Nam Sâm bắt gặp từ này, hơi kích động, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Lúc nhìn ảnh, em đã nghĩ gì?" Giang Nhất quay người lại.
"Nghĩ xem rốt cuộc ai đang ở bên anh." Hai tay Yến Nam Sâm ôm lấy eo anh, trán hai người chạm vào nhau, hắn vô cùng quyến luyến sự gần gũi này: "Nghĩ rằng nếu người ở bên anh là em thì tốt biết mấy, nghĩ rằng mình thật ngu ngốc, tại sao không tin anh yêu em, không tin rằng lời thú nhận của em sẽ dỗ được anh."
"Nghĩ rất nhiều, rất nhiều."
Hơi thở ấm áp cùng với lời nói dịu dàng rơi xuống má.
"Nghĩ nhiều như vậy, nghĩ ra được gì không?"
"Nghĩ không ra."
Giang Nhất cúi đầu, hôn lên môi Yến Nam Sâm, một nụ hôn nhẹ nhàng, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhạt dưới cặp kính phản chiếu hình ảnh của đối phương: "Vậy bây giờ thì sao?"
Khóe môi Yến Nam Sâm khẽ cong lên, rồi lại nhịn xuống, được nước làm tới, giả vờ trầm giọng nói: "Vẫn chưa hiểu rõ."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Khi bàn tay được đặt vào trong áo sơ mi, trực tiếp áp lên vùng bụng phẳng lì, rõ ràng mới được sáu tuần, đứa bé nhiều nhất cũng chỉ là một mầm nhỏ, nhưng Yến Nam Sâm lại cảm thấy dường như nó đang sống động nhảy nhót trong lòng bàn tay.
Giang Nhất đặt tay Yến Nam Sâm lên eo mình, lại hỏi: "Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Yến Nam Sâm không vội trả lời, mà nhìn Giang Nhất thật sâu, ánh mắt lóe lên, một lúc sau hắn mới cười: "Đã hiểu rồi." Nói xong nhẹ nhàng ôm Giang Nhất vào lòng.
"Hiểu được gì rồi?"
"Hiểu được trước đây chúng ta không đủ dũng cảm, hiểu được cuối cùng vẫn có những điều tiếc nuối, hiểu được bây giờ chúng ta đã bắt đầu lại, hiểu được bây giờ em có thể ở bên anh, anh yêu em, em yêu anh, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đứa bé này, gia đình bốn người chúng ta sẽ luôn hạnh phúc."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừ, chỉ vậy thôi."
Hai người ôm nhau trong căn nhà nhỏ trước đây, cùng nhau nhìn bức ảnh chung trong phòng khách.
Bảy năm rồi, thoắt cái đã qua rất lâu.
"Nhất Nhất, chúng ta kết hôn đi."
Giang Nhất sững sờ hai giây, thấy Yến Nam Sâm hỏi nghiêm túc như vậy, một lúc sau anh cười nói: "Anh tưởng chúng ta hiện tại đã là trạng thái kết hôn rồi."
"Đâu ra, anh chờ em một chút." Yến Nam Sâm buông Giang Nhất ra, đi về phía phòng ngủ.
Giang Nhất tò mò, cũng theo hắn vào trong.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, cứ như mỗi ngày đều có người dọn dẹp, ga trải giường cũng là ga mới, còn tỏa ra mùi thơm của nước giặt quần áo.
Anh nhìn Yến Nam Sâm mở tủ quần áo ra, trong tủ có một két sắt, là két sắt anh chưa thấy bao giờ, chắc là mới đặt vào gần đây.
Yến Nam Sâm nhập dãy số 520, thêm ngày sinh của Giang Nhất 1208, 'bíp' một tiếng, cửa két sắt mở toang. Hắn lấy ra hai tờ giấy hơi nhàu nát, nhưng đã được trải phẳng, trên đó đặt một chiếc nhẫn.
Bên cạnh chiếc nhẫn này, còn có một hộp nhung đen nhỏ, hình như là một chiếc nhẫn khác.
Khi nhìn thấy hộp nhẫn kia, Giang Nhất sững sờ.
"Đây không phải là hộp em để chìa khóa nhà tặng anh trước kia sao?"
"Ừ, đó là hộp nhẫn, anh đã nhận rồi." Yến Nam Sâm đặt hộp nhẫn sang một bên, rồi cầm hai tờ giấy, cùng chiếc nhẫn lẻ loi đến trước mặt Giang Nhất: "Chính là để chiếc nhẫn này."
Tai Giang Nhất lập tức đỏ lên, anh hơi xấu hổ: "Anh, sao anh biết đó là hộp nhẫn, biết trước thì anh đã..."
"Anh sẽ ném đi sao?"
"...Anh không nỡ."
Yến Nam Sâm cúi đầu cười, hắn đưa hai tờ giấy này cho Giang Nhất, ánh mắt thành tâm nhìn anh: "Nhất Nhất, hai tờ giấy này và anh, chính là dũng khí để em kiên trì suốt năm năm qua."
Giang Nhất nhìn hai tờ giấy xét nghiệm mà Yến Nam Sâm đưa cho mình, anh ngạc nhiên đọc những dòng chữ trên đó.
Tờ giấy đầu tiên bị nhàu nát, anh rất quen thuộc, chính là tờ giấy xét nghiệm thai kỳ mà anh vui mừng muốn đưa cho Yến Nam Sâm xem. Còn tờ giấy phá thai...là sao?
"Đây là thứ ba đã đưa cho em, ba nói anh không muốn đứa bé này."
Giang Nhất lộ vẻ sửng sốt: "Không đâu, sao anh có thể không muốn đứa bé, anh..." Giọng anh dừng lại một chút, cúi đầu: "Anh chỉ nói lẫy thôi, sao có thể không muốn được, đó là con của anh và em..."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm.
Hắn đang khóc.
Yến Nam Sâm mừng rơi nước mắt, hắn cầm lấy chiếc nhẫn, hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, quỳ một gối xuống trước mặt Giang Nhất, ngẩng đầu, ánh mắt thành tâm nhìn anh: "Nhất Nhất, anh có đồng ý kết hôn với em không?"
Hắn cầm chiếc nhẫn giữa những ngón tay, chiếc nhẫn bằng bạch kim, mặt cong khảm một viên kim cương nhỏ màu xanh lam có độ tinh khiết cao, phía trong khắc hoa nhài và hoa Violet tinh xảo, chữ đầu J & Y trong họ của hai người được giấu trong họa tiết hoa văn.
Giang Nhất quan sát chiếc nhẫn này, nhìn Yến Nam Sâm quỳ một gối trước mặt mình, trong khoảnh khắc ấy, sự trang trọng này khiến anh cảm thấy khác biệt.
Khác với sinh nhật, khác với kỷ niệm.
Là sự trang trọng hình thức.
Anh thừa nhận trước khi ở bên Yến Nam Sâm, anh sống rất tùy tiện, anh không bao giờ để ý đến mấy thứ tỉ mỉ này, cũng không thích sinh nhật, có lẽ do ảnh hưởng của gia đình, không cho anh nhiều thời gian và trải nghiệm những thứ đó.
Thậm chí trong tiềm thức, hai năm quay lại với Yến Nam Sâm, anh mặc định là trạng thái kết hôn rồi.
Đối với anh, kết hôn và nhẫn cưới đều chỉ là hình thức, thứ anh cần là được ở bên Yến Nam Sâm mà thôi.
Nhưng Yến Nam Sâm lại không như vậy.
Alpha này từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, chưa kể nhà họ Lạc nổi tiếng là gia đình hạnh phúc, những đứa trẻ được nuôi dạy trong môi trường như vậy, sao có thể tệ được. Thêm nữa Yến Nam Sâm trẻ tuổi tài cao, dưới sự giúp đỡ của doanh nghiệp gia tộc, đã trở thành người giàu nhất châu Á, đứng thứ hai thế giới, những điều này đã ban cho Yến Nam Sâm khí chất trang trọng hiếm có.
Vì vậy, sau khi ở bên Yến Nam Sâm, anh có thể cảm nhận được, chỉ là trước đây anh không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ, anh không thể bỏ qua cũng không thể không quan tâm.
Đây là lời cầu hôn.
Giang Nhất giơ tay lên, nhưng lại hơi do dự, khi anh định buông tay xuống thì bị Yến Nam Sâm nắm lấy.
Chiếc nhẫn có đính kim cương nhỏ màu xanh lam này cứ thế bị Yến Nam Sâm 'ép' đeo vào.
Kết quả là hơi rộng.
Yến Nam Sâm nhìn chiếc nhẫn bị tuột ra, vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng rồi, chiếc nhẫn này được đặt làm khi họ vẫn còn bên nhau, hắn đã đo kích thước ngón tay rồi, viên kim cương xanh này cũng do hắn đấu giá được.
Giang Nhất không biết Yến Nam Sâm đang nghĩ gì, ngượng ngùng cười nói: "Lúc nãy anh rụt tay lại là nghĩ nếu đeo vào mà nhẫn rộng thì hơi lúng túng, hay đợi anh mập lên rồi đeo nhé?"
Sau khi phân hóa thành Omega, ngoài chiều cao vẫn vậy thì vóc dáng anh đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là gầy đi mười mấy cân so với trước đây, khớp ngón tay đương nhiên cũng nhỏ đi.
"Nhất Nhất."
"Hửm?" Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm định nói lại thôi: "Sao vậy?"
Yến Nam Sâm chỉ vào viên kim cương xanh trên nhẫn: "Viên kim cương xanh này là em đấu giá được bảy năm trước, khoảng 400 triệu."
Giang Nhất trợn tròn mắt: "!!!" Anh không thể tin được mà nhìn Yến Nam Sâm, rồi đau đầu day trán: "Yến Nam Sâm, em thật sự lần nào cũng làm anh phải thay đổi quan niệm tiêu dùng của mình, viên kim cương nhỏ như vậy mà 400 triệu?!"
"Em còn chuẩn bị cho anh cúc áo, nhẫn đôi của chúng ta cũng đều được cắt từ viên kim cương này, là một bộ."
"Em đã cắt viên kim cương đó?"
"Ừ."
Giang Nhất lặng lẽ thở dài, rồi cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Yến Nam Sâm: "Đắt quá, có rộng thì anh cũng đeo, xỏ dây chuyền anh đeo ở cổ."
Khóe môi Yến Nam Sâm khẽ cong lên: "Như vậy cũng tốt, đợi sinh em bé xong thì có thể đeo rồi, em sẽ nuôi anh mập lên."
Giang Nhất thấy hắn còn dám cười, vươn tay véo mặt hắn: "Em đấy, đừng tiêu tiền như vậy nữa, đáng sợ quá đi mất."
"Dù bây giờ em tiêu xài cỡ đó thì Kiều Kiều hay con trai con gái tương lai cũng không thiếu tài sản. Hơn nữa em vẫn có thể kiếm tiền, đừng lo lắng, tiêu không hết." Yến Nam Sâm cúi đầu hôn anh một cái, ánh mắt dịu dàng nồng nàn: "Vậy là anh đã đồng ý kết hôn với em rồi, đúng không?"
"Chứ sao nữa? Hai năm nay chúng ta là quan hệ gì hả."
"Vậy khi nào chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn?"
"Bây giờ cũng được."
