Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 49: Rõ ràng ở ngay trước mắt, vậy mà vĩnh viễn không thể chạm tới.



Đã là vị thần do chính tay anh tạo nên, vậy thì anh chính là tín đồ phù hợp nhất.

Dẫu cho cô hiện giờ là đạo trưởng cao quý của Vân Đài Quan, dưới chân không thiếu người quỳ lạy sùng kính, nhưng nếu… nếu anh là người duy nhất trên thế gian này thành tâm tuyệt đối, thì liệu có thể khiến cô xao động mà ngoảnh đầu nhìn lại chốn hồng trần này hay không?

"Tôi không hiểu ý anh." Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu nhàn nhạt, dẫu đứng tại nơi từng chất chứa những yếu đuối thuở xưa, vẻ mặt cô vẫn bình lặng như nước hồ thu.

Cô thực sự đã là một người tu tâm vô cùng xuất sắc, triệt để thoát ly khỏi những nhiễu nhương nhân thế. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ học được cách tiếp nhận yêu thương, càng không biết yêu một người là như thế nào.

Nhưng vậy thì sao?

Nếu cô không nguyện ý yêu ai, vậy thì anh sẽ là người yêu cô.

"Ý tôi là…" Chu Túc không chút do dự chắn trước gió, ánh mắt kiên định. Từ nay về sau, anh sẽ luôn như thế này, như thuở nào từng kéo cô ra khỏi vực sâu sinh tử, anh sẽ bảo vệ cô đến cùng.

"Tôi sẽ mãi mãi tin em, tín ngưỡng em, chờ đợi em, đi theo em, thậm chí là thờ phụng em."

Diệp Thanh Nghiêu khẽ bật cười. Cơn gió nổi loạn ào ào thổi qua, khiến tay áo cô tung bay như cánh hạc, trong rừng sâu, lá khô rũ rượi, cổ thụ làm màn, giếng cạn khắc ghi năm tháng. Cô ngồi đó, mày mắt nhẹ nhàng thanh tú, thực sự có vài phần thần thái siêu nhiên tựa nữ thần.

"Thờ phụng tôi?" Đôi mắt cong cong như trăng non, cô cười khẽ, giọng nói như vang lên giữa tiếng gió: "Vậy Chu tiên sinh định thờ phụng tôi bằng cách nào đây?"

"Những thứ tầm thường tôi đương nhiên không thiếu, tôi muốn dâng cho em những điều duy nhất thế gian này chưa từng có."

"Là gì thế?"

Chưa đợi Chu Túc trả lời, Diệp Thanh Nghiêu đã thong thả cất bước, vẻ mặt hứng thú mà tinh nghịch:

"Là tuyết giữa ngày hè? Mặt trời rực rỡ giữa mùa đông? Hay là đóa quỳnh vĩnh viễn không tàn? Hay chăng… là thời gian quay ngược?"

Cô ngồi bên miệng giếng cạn, cười dịu dàng nhìn anh. Nụ cười ấy nhẹ nhàng mà xa xăm, khiến Chu Túc trong khoảnh khắc cảm thấy hoang mang như thể đang nằm mộng. Năm xưa cô đứng nơi này, muốn gieo mình xuống giếng, lệ rơi không ngừng, đôi mắt quật cường. Mà nay, cô ngồi yên nơi xưa cũ, an tĩnh mỉm cười, mạnh mẽ đến mức có thể cảm hóa cả quá khứ yếu đuối từng là vết sẹo trong lòng.

Chỉ là… Chu Túc đột nhiên nhận ra, có lẽ hết thảy những điều anh nghĩ, những điều anh làm, đều chỉ là dư thừa. Vì có lẽ… Diệp Thanh Nghiêu chưa từng cần đến một “tín đồ”.

Tuyết giữa mùa hè, mặt trời rực lửa giữa mùa đông, khiến đóa quỳnh ngắn ngủi sống mãi không tàn, và cả việc quay ngược thời gian—những điều đối với cô là duy nhất trên đời, lại đều là những điều không thể. Điều đó cũng có nghĩa… anh không thể cho cô thứ mà cô thật sự mong muốn.

"Chu tiên sinh có phải đã quá lời rồi không?"

Có lẽ là vậy thật.

Chu Túc mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:

"Nếu đó là những điều em muốn… vậy anh sẽ cho."

Dù sao cũng nên thử một lần, phải không?

Nếu là điều không thể, thì anh sẽ khiến nó trở nên có hy vọng, có khả năng.

"Tôi biết, trong mắt em, tôi chẳng đáng gì cả."

Anh vốn là người tự phụ, từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình sai, càng không biết thế nào là tự vấn. Nên sự khiêm nhường lúc này hiếm hoi đến mức khiến ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu cũng phải khẽ dừng lại nơi anh, ánh nhìn nhàn nhạt như làn gió thoảng.

Chu Túc cười tự giễu:

"So với em, cuộc sống của tôi quả thực quá êm ả, êm ả đến mức không có lấy một cơn sóng gió, để rồi tôi chỉ biết hưởng thụ, sa đọa buông thả, còn cho rằng đó là điều thú vị."

"Tôi thực sự rất hối hận."

Thật hiếm khi thấy anh yếu đuối như vậy. Anh từng chê cô là người quá đa cảm, quá yếu lòng. Nhưng nghĩ cho kỹ thì…ngay từ đầu, thứ khiến anh rung động chính là sự “đa cảm” ấy của cô.

Vì “đa cảm” cũng là một loại tài hoa.

Chính là thứ anh từng khinh thường nhất, giờ lại là điều anh ngưỡng mộ nhất.

Có những chuyện có lẽ là do số mệnh đã định sẵn. Cuộc gặp gỡ thuở thiếu thời giống như ranh giới số phận, cô dần trở nên trong sáng, thanh cao, sống một đời như thơ như rượu, đẹp đẽ mà xa vời. Còn anh thì sa vào bụi trần, nghiện ngập tiếng ồn, đắm chìm trong hỗn loạn. Cho nên cũng chẳng lạ gì, cô khinh thường anh.

"Tôi biết em chê tôi."

"Chê tôi nông cạn, chê quá khứ trác táng xa hoa của tôi, chê tính tình tôi lạnh nhạt vô tình."

"Nhưng Thanh Nghiêu à…" Anh hạ thấp giọng, nhìn cô rất lâu, chậm rãi từng chữ, như thử thăm dò:

"Nếu như tất cả những điều em ghét, những khuyết điểm em không thích… tôi đều thay đổi hết, thì… em có thể đừng xem tôi là kẻ tồi tệ đến thế nữa được không?"

Đây là lần hiếm hoi anh chịu hạ mình, buông bỏ tự tôn, không còn lời lẽ cứng rắn, là một sự thỏa hiệp hiếm thấy. Chỉ tiếc rằng, sự chân thành khó có được ấy lại chẳng hề được cô để tâm.

Diệp Thanh Nghiêu tỏ vẻ thờ ơ, giọng nói lạnh nhạt:

“Thật xin lỗi, anh nói nhiều như vậy, tôi càng muốn biết… mẹ anh, bà Hồ Tịnh Di rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi.”

Ánh mắt cô quét đến, sắc bén như dao, xé nát hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng anh, khiến Chu Túc thoáng chốc bối rối không biết phải làm sao.

Từ sau khi anh đọc được cuốn nhật ký kia, đầu óc chưa một ngày yên tĩnh, suy nghĩ cứ rối như tơ vò. Đến cả bản thân anh cũng bắt đầu hoài nghi… liệu có phải thật sự mẹ anh đã ra tay g**t ch*t Diệp Quân Á?

Cho nên, anh thừa biết, khi cô biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ xa lánh anh.

Anh từng nghĩ đến việc giấu cuốn nhật ký đi, hoặc tiêu hủy nó đi mãi mãi.

Vậy mà bây giờ là sao?

Chu Túc chắc chắn một điều: Diệp Thanh Nghiêu chưa từng nhìn thấy cuốn nhật ký đó. Nhưng sao cô lại biết?

“Không cần biết tôi biết thế nào đâu,” cô ngắt lời anh, ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh, “anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh đã biết được những gì.”

Cô lúc nào cũng thông minh như thế, sắc sảo, giỏi nhìn thấu lòng người, khiến cho Chu Túc, người vốn mang quyết tâm phải phá vỡ bức tường lạnh giá trong tim cô, phút chốc như rơi vào hỗn loạn.

Sắc mặt anh nhanh chóng tái nhợt, phía sau là gió rít dữ dội như mang theo hàng vạn lưỡi dao, không chút nương tay quật mạnh vào lưng anh, xuyên thấu ngực bụng, nghiền nát cả xương tủy. Một cơn choáng váng cuộn đến, tim anh đập loạn lên vì hoảng sợ.

Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Dù cô không thúc ép, nhưng Chu Túc biết rõ… chuyện này không thể tránh.

“… Có một cuốn nhật ký.”

“Trong đó viết những gì?”

“Viết…”

Anh nhắm mắt lại, mới nhận ra cơ mặt đã cứng đờ. Răng run lên vì lạnh, môi mấp máy khó khăn, phải dồn hết sức mới thốt ra được mấy từ:

“… viết cách để giết mẹ em.”

Gió như gào như thét, từng luồng tạt qua tai tựa sấm sét dội thẳng vào lòng. Như thể một cơn giông lớn sắp đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Cái lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông, chui sâu vào mạch máu, cắt qua từng đốt xương, khiến toàn thân lạnh buốt như băng. Có thể là hơi phóng đại, nhưng với Chu Túc, đó là sự thật…anh không còn chịu nổi ánh nhìn lạnh lùng mà sắc nhọn của Diệp Thanh Nghiêu nữa.

Anh run rẩy bám lấy thành giếng khô, lảo đảo khuỵu xuống, gối quỳ dưới chân cô.

Cô dửng dưng nhìn khuôn mặt anh ngày càng trắng bệch, nhìn anh hoảng hốt đưa tay ra, vội vã nắm lấy vạt áo cô, bấu chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, miệng khàn đặc lắp bắp:

“Có lẽ… có lẽ đó chỉ là một cuốn nhật ký trút giận thôi! Chúng ta không thể chỉ dựa vào mấy lời thù hằn đó mà kết luận là mẹ tôi đã giết mẹ em, đúng không? Đúng không?!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Nghiêu thấy Chu Túc sợ hãi đến thế. Cô cúi đầu liếc nhìn tay anh, bàn tay đang siết lấy áo cô đến phát cứng.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nỗi van nài khẩn thiết, giống như phạm nhân đang cầu xin một con đường sống cuối cùng.

Sợ đến mức đó thật sao?

Chu Túc sao có thể không sợ?

Nếu thật sự Hồ Tịnh Di đã g**t ch*t Diệp Quân Á, liệu Diệp Thanh Nghiêu có khoanh tay đứng nhìn không?

Không đời nào.

Dù cô có lạnh lùng, vô tình đến đâu… thì đó vẫn là mẹ cô. Cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Diệp Quân Á, nhất định sẽ đoạn tuyệt với anh, thậm chí trở mặt thành thù.

Chỉ cần có một tia khả năng như vậy, Chu Túc cũng không thể chấp nhận nổi.

“Em cho tôi một chút thời gian… tôi sẽ điều tra rõ ràng, được không?”

Hai tay anh vẫn níu chặt lấy vạt áo cô, dáng vẻ hèn mọn và yếu đuối hiện rõ trên từng nét mặt, hoàn toàn khác với thiếu niên từng kiêu ngạo và phong lưu thuở nào.

Diệp Thanh Nghiêu lặng lẽ suy nghĩ. Thực ra cô đang hoài niệm về con người năm xưa, hay chỉ đơn thuần là đang bị quá khứ đau đớn ấy níu chân?

Ánh mắt cô vẫn dửng dưng như cũ, như thần Phật nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé:

“Dĩ nhiên tôi sẽ không vì vài dòng suy đoán chủ quan trong một cuốn nhật ký mà kết luận mẹ anh giết mẹ tôi.”

Cô hất tay anh ra khỏi vạt áo, chậm rãi chỉnh lại y phục, rồi đứng dậy.

“Trời nổi gió rồi, Chu tiên sinh… anh nên về đi.”

Cô không hề biết rằng, Chu Túc đã cắt đứt quan hệ với Chu Lâm Ngự.

Nên bây giờ, anh có thể về đâu chứ?

Anh đã không còn nơi để về nữa.

Vậy nên Chu Túc không rời đi, mà thay vào đó liên lạc với Tiết Lâm và Kỳ Dương, hai người bạn lâu rồi chưa gặp lại.

Tuy toàn bộ tài sản đã bị Chu Lâm Ngự thu hồi lại, nhưng Chu Túc cũng chưa đến mức trắng tay. Người giàu cho dù sụp đổ, thì phần tích lũy còn lại cũng không hề tầm thường, anh vẫn có thể chống đỡ được một thời gian.

Anh nhờ Khương Dương sắp xếp người, chuẩn bị xây một căn nhà nhỏ ngay gần chiếc giếng cạn.

Trước khi ngôi nhà hoàn thành, anh tạm trú tại một nhà trọ nhỏ gần núi Vân Đài, việc này khiến Kỳ Dương và Tiết Lâm, những người vốn quá quen với tính khí khó chiều của anh, phải tròn mắt kinh ngạc.

“Không thể tin nổi đấy,” Kỳ Dương lắc đầu cảm thán, “kén chọn như anh mà cũng chịu sống ở cái chỗ này à?”

Nhà trọ dưới chân núi buôn bán chẳng mấy khấm khá, thường chỉ cho những người chèo thuyền hoặc khách vãng lai dừng chân nghỉ tạm. Điều kiện vệ sinh không tốt lắm, trong phòng ngủ lờ mờ thoang thoảng mùi ẩm mốc, ga trải giường và chăn gối chẳng biết đã bao lâu chưa thay giặt.

Kỳ Dương và Tiết Lâm không muốn nán lại dù chỉ một giây, nhưng khi thấy vẻ mặt bình thản của Chu Túc, trong lòng lại thấy vừa khó hiểu vừa kỳ lạ.

Chu Túc đưa tay lau lớp bụi trên khung cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Vân Đài Sơn bên ngoài. Ngọn núi xanh rì rào ấy ẩn giấu trong mình những bậc cao nhân thoát tục, đỉnh tháp thấp thoáng trong màn sương trắng như tách biệt hẳn khỏi thế giới bụi trần. Rõ ràng là trong tầm mắt, vậy mà xa vời đến mức không thể chạm tới.

Chu Túc khẽ cụp mắt, vuốt nhẹ lớp bụi trên ngón tay:

“Chỗ này… ở được.”

Ngay cả anh cũng không khỏi ngạc nhiên với chính mình, rốt cuộc là đã đi đến bước đường này bằng cách nào? Vậy mà lại cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể lặng lẽ nhìn thấy ai đó từ xa cũng đã thấy đủ đầy.

“Chu Túc, anh thật sự cần phải thế này sao?” Kỳ Dương thở dài. Anh vốn dĩ là người cao ngạo, sống xa hoa, bây giờ vì một người phụ nữ mà cam chịu đủ điều, đánh mất hết vẻ quý khí vốn có. Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ có nằm mơ cũng chẳng tin nổi.

Tiết Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Chu Túc không giải thích, ngược lại hỏi:

“Đồ bảo mang theo, các cậu mang đến chưa?”

Tiết Lâm gật đầu:

“Đều để ngoài xe. Mà… anh lấy mấy hạt giống hoa đó làm gì thế?”

“Có việc cần.” Chu Túc nhìn anh rồi nói tiếp:

“Làm phiền cậu điều tra giúp tôi một chuyện.”

Tiết Lâm nhướng mày, cười đầy bất ngờ:

“Thật hiếm có đấy, bây giờ anh còn biết nói 'làm phiền' cơ à?”

Kỳ Dương cũng bật cười, rút từ hộp thuốc ra một điếu, đưa tới trước mặt Chu Túc. Nhưng anh chỉ đặt nó lên bàn, không hút.

“Sao thế?”

“Định cai rồi.”

Kỳ Dương nhìn anh một lúc, thấy không giống như đang đùa, ánh mắt mới dần trở nên nghiêm túc. Dù trước đó bọn họ cũng từng nghĩ rằng Chu Túc có thể thay đổi vì Diệp Thanh Nghiêu, nhưng không ngờ được là… lại thay đổi nhiều đến thế, và sâu sắc đến vậy.

Suốt khoảng thời gian không gặp, họ ít nhiều cũng nghe ngóng được chuyện xảy ra trong Chu gia. Khi ấy, bọn họ còn mang tâm lý xem trò vui, muốn biết Chu Túc có thể tự làm khổ mình đến mức nào.

Cũng thật là bản lĩnh… tự biến mình thành thân thể ốm yếu b*nh h**n, trở mặt với cả ông nội ruột, từ bỏ toàn bộ tài sản chỉ để chạy đến vùng núi sâu này, chỉ vì muốn được gần Diệp Thanh Nghiêu hơn một chút.

Theo Kỳ Dương mà nói, Diệp Thanh Nghiêu đúng là một "hồng nhan họa thủy"!

Chu Túc rồi sẽ còn khổ vì cô ấy nữa.

Diệp Thanh Nghiêu biết được việc Chu Túc chưa rời đi là sau một tuần, nhờ vào những lời tám nhảm mà Ớt Nhỏ mang về.

“Nghe nói mỗi ngày anh ta đều đến bên giếng cạn đào đất, còn rải hạt giống gì đó xuống nữa, không biết là đang trồng cái gì luôn.”

“Dạo này còn dựng khung gì đó, hình như định che lên chỗ gieo trồng kia, làm đủ trò kỳ quặc.”

“Còn gọi cả đám thợ tới, ngày nào cũng xây dựng bên giếng cạn. Tiểu sư thúc, người nói xem, Chu Túc làm vậy để làm gì?”

Những lời lầm bầm của Ớt Nhỏ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hứng thú vẽ tranh của Diệp Thanh Nghiêu. Cô cầm bút lông chấm màu, khẽ lướt từng nét mảnh trên giấy tuyên, vẽ nên một khung cảnh thu về, vẩy một dải mưa tơ tằm Giang Nam. Trên bức tranh, vòng đời xoay chuyển, cành lá từ xanh hóa vàng, nhưng không hề mang vẻ hoang tàn tiêu điều. Ngói vỡ mưa thu, như bằng hữu lâu ngày tương phùng.

Cô chấm xong nét cuối cùng, chậm rãi đặt bút xuống.

“Ra mở cửa sổ đi.”

Ớt Nhỏ nghe lời đẩy cửa ra, gió thu từ xa thổi tới mang theo cơn mưa nhẹ lất phất, đúng lúc tưới lên bức họa còn chưa khô, vài giọt mưa rơi xuống tranh, khiến cảnh Giang Nam trong tranh càng trở nên sinh động, mang một ý vị đặc biệt khó nói.

Ớt Nhỏ vẫn còn đang mong chờ sư thúc sẽ có một chút phản ứng trước hành vi kỳ quặc của Chu Túc, nhưng Diệp Thanh Nghiêu chỉ yên lặng thưởng gió, ngắm mưa, không hề tỏ vẻ gì là quan tâm cả. Ớt Nhỏ thậm chí cảm thấy ánh mắt cô nhìn mưa gió còn dịu dàng hơn khi nhìn Chu Túc rất nhiều.

Ớt Nhỏ không phải kẻ ngốc, cô đã sớm nhìn ra Chu Túc thích tiểu sư thúc của mình. Thế nhưng rồi anh ta cũng chỉ có thể thất vọng thôi, vì sư thúc nhà cô không giống người thường, sẽ không dễ dàng bị thứ gọi là tình yêu làm lay động.

Nhưng kỳ thực, Ớt Nhỏ lại mong sư thúc có thể động lòng một chút. Vì một người hoàn hảo như cô, khi lạnh lùng quá… cũng khiến người khác thấy tiếc nuối.

Cô ấy khẽ thở dài, rồi lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Dạo gần đây, Chu Túc đang trồng hoa. Mỗi ngày, anh đều tự tay chăm sóc, cần mẫn và tỉ mỉ.

Anh từng nói sẽ trồng tất cả các loài hoa vì Diệp Thanh Nghiêu, không phải lời hứa suông. Anh chọn trồng bên giếng cạn, vì nơi này là điểm khởi đầu của tất cả, của họ, và của cả số phận.

Thu vốn không phải mùa trồng hoa, nhưng anh dựng lều che, tham khảo rất nhiều chuyên gia làm vườn, cuối cùng cũng đợi được những chồi xanh đầu tiên vươn lên khỏi đất. Anh vui đến mức không thể kìm nén, quyết định tìm một lý do “đàng hoàng, chính đáng” để lên đạo quán gặp cô.

Mệt? Ba ngàn chín trăm bậc thang đá, đoạn thời gian vừa rồi anh đã đi trong mơ không biết bao nhiêu lần. Giờ đây bước chân thật sự giẫm lên, trong lòng lại dâng lên niềm phấn khích, không có lấy một chút mỏi mệt.

Anh muốn chia sẻ niềm vui ấy với Diệp Thanh Nghiêu, muốn nói cho cô biết, nếu tâm cô đã cằn cỗi, thì anh sẽ là người đến gieo hoa, trồng cây, khiến nơi ấy một lần nữa tỏa hương rực rỡ.

Thật uổng phí nếu cuộc đời cô trôi qua trong tĩnh lặng. Cô không nên vì thân thế phức tạp mà ẩn mình nơi thâm sơn cùng cốc. Một người tài hoa như cô, lẽ ra phải sống dưới nơi rực rỡ như ánh mặt trời.

Anh không chỉ muốn biến giếng cạn thành một biển hoa, mà còn muốn trải đầy ba ngàn chín trăm bậc đá kia bằng một con đường nở rộ.

Anh bắt đầu chạy, mặc cho cơn mưa phùn lất phất tạt vào mặt. Mưa nhẹ thôi, nhưng vì anh chạy nhanh quá, nên vẫn thấy rát.

Trong lòng anh không ngừng gọi tên cô. Những đêm khuya thì thầm, từng âm tiết nơi đầu môi đều mang theo nhớ nhung và ngọt ngào.

Anh sắp được nhìn thấy cô rồi.

Chu Túc không kìm được mà khẽ cong môi cười, mặc kệ cơ thể đang khó chịu, không hề dừng bước, chỉ một lòng lao đến nơi mà trái tim anh hướng về.

Anh đã nghĩ đến vô số lần khoảnh khắc gặp lại, đã diễn tập trước gương để có thể tỏ ra bình thản, nhẹ nhàng, như thể chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Lòng đầy mong đợi, tràn ngập niềm vui, cho nên Chu Túc không hề nghĩ đến bất cứ khả năng nào khác, ví như… cô sẽ từ chối gặp anh. Ví như… cô sẽ mỉa mai anh.

Hoặc tệ hơn nữa…chính là người chồng đã biến mất một thời gian của cô sẽ đột nhiên xuất hiện, dang tay ôm lấy cô, ôm thật chặt như thể vừa tìm lại được thứ mình đã đánh mất.

Chính vì chưa từng nghĩ đến, nên khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng ấy, Chu Túc khựng lại trong giây lát, không kịp phản ứng. Nụ cười nơi khóe môi anh, nụ cười đã chuẩn bị sẵn để mang đến cho cô, giờ đây lại treo trên mặt một cách châm chọc và thê lương, từng chút, từng chút một trở nên cứng đờ và đầy tang thương.

Mưa thu lành lạnh, dai dẳng như tơ, lặng lẽ rơi xuống chẳng một tiếng động, tựa như một lời gợi mở âm thầm cho bi kịch vừa hé lộ.

Tiểu đạo quán giữa đất Giang Nam, tường trắng nhuộm sắc trời, mưa rơi dịu dàng như đang ngâm lên một khúc ly biệt.

Cảnh hai người họ ôm nhau, dưới làn mưa thu Giang Nam, trở thành một bức tranh đẹp đẽ mà tàn nhẫn.

Trần Mộ siết chặt lấy thân thể gầy gò của Diệp Thanh Nghiêu, ôm cô như thể muốn hòa tan cô vào trong máu thịt mình…đó là điều Chu Túc từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, cũng đã cố kìm nén không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh không có tư cách, không có danh phận, thậm chí cả việc đứng đây “nhìn trộm” cũng khiến bản thân anh cảm thấy…thật dơ bẩn.

Dường như Diệp Thanh Nghiêu cảm nhận được gì đó, hơi nghiêng mắt nhìn sang. Chu Túc lập tức rụt người, trốn ra phía sau.

Anh có thể giả vờ như chưa thấy gì cả, như không biết gì cả. Chắc là do anh đến không đúng lúc, hôm nay không phải là thời điểm phù hợp.

Anh sẽ quay về, chọn một ngày khác, một ngày mà người chồng kia của cô không ở đây…tốt hơn nữa là… vĩnh viễn không bao giờ quay về được.

Anh gần như điên cuồng tự thôi miên mình, vội vã, cuống quýt rời đi, không dám ngoái đầu lại, sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một giây thôi, hình ảnh bọn họ ôm nhau kia sẽ nghiền nát trái tim anh thành vỡ vụn thành từng mảnh.

Chu Túc không quay về nhà trọ nhỏ nơi mình đang tạm trú, mà đi thẳng tới chùa Hương Lập.

Trước nay, anh chỉ đến đây vào ngày giỗ của Hồ Tịnh Di. Lần này đến sớm như vậy, trụ trì cũng thấy lạ lẫm.

Khi nhìn thấy gương mặt anh còn trắng hơn cả tuyết, trụ trì khẽ “ồ” một tiếng đầy ngạc nhiên, tay lần chuỗi Phật châu, thần sắc nghiêm túc mà cũng không thiếu vẻ châm biếm:

“Chu thí chủ, chẳng hay gần đây vướng phải đào hoa kiếp nào mà dữ dội đến thế?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...