Cậu Ấy...từng Là Thanh Xuân Của Tôi.

Chương 11:Chờ Một Chút, Được Không?



Giọng nói ấy, thực sự rất quen thuộc.

Giọng nói của tên nhóc cùng bàn, tên nhóc luôn ngủ gật, luôn nghịch ngợm trêu chọc tôi.

Vẫn là giọng nói đáng ghét ấy, nhưng...cậu ấy hình như vừa nói điều gì đó, một điều khiến tim tôi đập rộn ràng.

- Cậu..cậu

Thế Anh nhẹ nhàng buông mình xuống ngay bên dưới gốc phượng, ánh mắt nhìn tôi, hai má đỏ bừng

Có lẽ tôi trong mắt cậu ấy cũng bối rối y như vậy, bởi tim tôi, toàn thân tôi dường như rất nóng, loại cảm giác gì thế này? Thế Anh chậm rãi tiến tới gần tôi, mỉm cười.

- Cậu vừa nói gì vậy?

Tôi đành mở lời trước, cố gắng che đi sự rối loạn trong tâm trí. Thế mà, ai kia nâng tay lên áp vào hai bên má tôi, còn cười rõ đểu, cứ như thế tên nhóc vừa ngượng ngùng lúc nãy là do tôi tưởng tượng ra ý. Cáu hết cả người. Đã thế, còn nhe nhởn trêu tôi:

- Sao thế, đỏ bừng hết cả rồi này.

- Đỏ cái con khỉ, bỏ tay ra mau, tớ hỏi là lúc nãy cậu nói gì cơ mà.

Cậu ấy thôi không cười nữa, nghiêm túc nhìn tôi.

- Không nghe thấy sao? Tớ..Tớ thích cậu! Hoàng Thế Anh thích cậu!

Tôi mím môi im lặng cố gắng không run lên. Tim ơi là tim, đập nhanh thế làm gì hả! Hại chết tao rồi.

- Sao..ý cậu..thế nào?

Ừ nhỉ, ý tôi..tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy tim đập loạn, câu nói " Tớ thích cậu" cứ văng vẳng trong đầu. Sao nhỉ, một chút rối ren, một chút ngọt ngào, Khánh Linh, mày ăn phải cái gì mà loạn hết lên thế?

- Tớ..

Tôi, nhìn thẳng vào ánh mắt đang mong chờ ấy. Nhưng, chúng tôi còn rất trẻ con, còn tương lai..còn mẹ tôi nữa..Thực sự, rất khó khăn. Tôi thở dài, gỡ tay cậu ấy xuống, thì thầm:

- Tớ..chúng ta..chờ thêm một chút, được không? Tớ nghĩ, giờ chưa phải lúc!

Thế Anh nhìn tôi, một lúc lâu, có chút gì đó hụt hẫng trong ánh mắt cậu, nhưng chỉ rất nhanh, thoáng một cái, cậu mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc trên má tôi.

- Được, đợi thì đợi. Tớ đợi cậu, nhất định đợi được Linh lùn đổ tớ!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...