Cậu Ấy...từng Là Thanh Xuân Của Tôi.

Chương 8: Chỉ Mong Cậu Luôn Vui Vẻ



Mãi tới bảy giờ tối tôi mới mò về nhà.

Quả này mẹ tôi xé đôi tôi ra rồi.

Nhưng mà tôi vẫn cứ vui vui kiểu gì í.

Trong đầu toàn Thế Thế Anh Anh. Đầu óc cứ lâng lâng, còn bất giác tủm tỉm nữa

Thần kinh xừ nó rồi. Bước chân vào nhà, mẹ tôi....

- Mày đi đâu giờ mới về hả con? Trời ơi là trời, con cái mất dạy thế là cùng, đi đêm đi hôm đú đởn với trai chứ gì??? Tao nói mày nghe, tao không chứa cái loại gái mới lớn mà đã lẳng lơ như mày đâu nhá.

Căn bản, bà ấy không phải mẹ tôi.....bà ấy, là mẹ nuôi. Bố mẹ tôi mất lâu rồi. Bà ấy nhận nuôi tôi, bảo về đây giúp việc cho bà.

Từ ngày đó, tôi luôn gắng học chăm hết sức có thể. Chỉ cần tôi có một công việc tốt, nhiều tiền. Chỉ vậy thôi.

Cuối cùng ngày mai cũng đến.

Tôi với các bạn ở trường ra tiễn cậu ấy đi thi.

Chả hiểu sao tôi hồi hộp kinh khủng. Thở lên thở xuống hi vọng cậu ấy được điểm cao một chút.

Thế quái nào tôi đang đứng nhìn thì có đứa kéo tôi lên xe ô tô luôn chứ. Định vội vã lao xuống thì xe đã chuyển bánh rồi còn đâu.

Quay lại xem đứa nào chơi dại thế thì...

Là bạn ý đấy ạ.

Đồ hâm này.

- Sao lôi lên đây?

- Cậu phải đi tớ mới làm được bài.

Tim tôi sắp chui ra ngoài rồi. Sao tên nhóc này cứ mở mồm ra là làm tôi choáng váng thế không biết?

Đến địa điểm thi. Tôi đứng ngoài bơ vơ, ngó đi ngó lại không thấy người cần thấy đâu, đang bực bực ý, thì người ta bay từ đâu ra, kéo tay tôi đi.

Tôi cứ phải gọi là run bần bật ấy.

Má thì nóng ran.

- Cậu...sao thế Linh?

Tôi thậm chí còn chả hiểu cảm giác này là gì, chính bản thân mình còn không xác định được huống gì trả lời cậu ấy.

Đành đánh trống lảng vậy.

- Cậu...không run à?

- Run gì chứ? Yên tâm, cậu cứ chờ xem tớ mang giải nhất về đi. Cuộc thi này vốn cũng chỉ vì cậu.

Lại phát ngôn gây sốc nữa rồi. Linh ơi, mày có bị gì không mà choáng váng thế này?

Cuối cùng thì cũng vào thi. Cậu ấy thả tôi ở trước cửa sổ phòng thi, dặn ở yên đấy không được đi đâu cho tới khi cậu ấy thi xong.

Cậu ơi, tớ cũng đến lạy cậu luôn đấy, bắt tớ đứng hai tiếng rưỡi để mà tớ chết trong chờ đợi à?

Phục cậu quá cơ.

Tôi ngồi tôi đứng tôi chờ tôi đợi. Cuối cùng cũng có một người đến tâm sự với tôi.

Còn ai vào đây? Giám thị chứ còn ai nữa.

- Em...chào thầy.

- Em...không phải học sinh trường này đúng không? Em đến thi hả? Sao không vào thi đi còn đứng ngoài làm gì?

- Em...em đợi bạn ạ.

-Vậy ra ngoài cổng trường nhé em, không được đứng ở đây đâu.

Tôi quay vào nhìn Thế Anh. Tên dở người ấy còn đang chúi mặt vô làm bài cơ. Thế là tôi đi ra ngoài một cách lặng lẽ, hí hí.

Ngồi gà gật được một lúc thì trống đánh còn năm phút kết thúc bài thi, tôi chạy vào tìm cậu ấy.

Không thấy đâu. Trong lớp chỉ còn vài người chưa làm xong ngồi làm rốn thôi, còn chả thấy bóng dáng đứa ngồi cùng bàn đâu cả.

Tôi chạy nhặng lên tìm cậu ấy. Chạy ra xe ô tô thì nghe mấy bạn khác bảo chưa thấy ra, tôi lại quay vào, tìm khắp nơi không thấy.

Cái đồ hâm, chạy đâu không biết nữa.

Tôi định chạy đi tìm tiếp thì bàn tay như bị kéo về phía sau, cả người vô thức xoay lại áp vào ai đó.

Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã nghe người ta chửi xa xả rồi

- Đồ con lợn nhà cậu. Tớ bảo cậu đứng đợi cơ mà, điếc à? Hay không hiểu tiếng người? Còn tưởng cậu lang thang ngoài kia bị bắt cóc mổ xẻ bán nội tạng rồi cơ chứ, làm tớ đi tìm đến rớt tim

Tôi thở dài. Cái gì mà bắt cóc bán nội tạng? Nghe ghê chết đi được. Gớm, tên này cứ làm như tôi là con gái cậu ấy không bằng, khô lời luôn rồi!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...