Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 38: Thượng Hải (8)



Ngày 3 tháng 5, mọi người cùng đi chơi Disney.

Ngày 4 tháng 5, đã đến lúc chia tay.

Hôm nay không có chương trình gì, mọi người chỉ ở homestay đút mèo ăn và ôm thỏ.

Mọi người không lên tiếng nhưng đều cảm giác được nỗi buồn chia tay.

Ngày hôm qua còn ở nơi vui vẻ nhất thế giới chơi tàu lượn siêu tốc, ngắm xe hoa diễu hành, xem pháo hoa, thế mà mới chớp mắt đã đến lúc phải rời đi.

Rõ ràng bình thường đến Thượng Hải chỉ cần hai ba ngày là đủ rồi… Lần này đến khoảng năm ngày vậy mà cảm giác chỉ như một cái chớp mắt.

10 rưỡi sáng, năm người cùng nhau kéo hành lý ra khỏi homestay.

Ăn một bữa lẩu bò ở gần đó, sau đó lên đường đi đến ga tàu Hồng Kiều.

Hơn 4 giờ chiều Doãn Hãn Thần sẽ lên máy bay, ăn cơm trưa xong qua đó là vừa vặn.

Từ khi lên tàu điện ngầm, tâm trạng Hạ Kỳ không tốt lắm, khiến Mai Tử và Nghê Nghê cũng thấy ngột ngạt.

Doãn Hãn Thần chọc cười cô: “Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, cậu cứ định như thế mãi à? Không nói với mình câu nào?”

Cô gái chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Mình… không có.”

“Thế cùng xem video mèo nhé?”

Nói đoạn, cậu đưa cho cô một bên tai nghe.

“Hôm qua bệnh viện thú cưng gửi video cho mình, mấy cái lận. Còn cả của mẹ gửi cho mình nữa. Bố Bố đang khỏe lại, nhưng đông con quá nên không nuôi nổi. Vì lẽ đó mấy con mèo con phải tạm thời ở lại bệnh viện để được chăm sóc.”

Video vừa mở ra đã thấy đến mấy con mèo con kêu meo meo.

Mấy bé mèo con mới phát ra tiếng được hai ngày, mắt vẫn chưa mở ra, lông trên người cũng lưa thưa, cuộn tròn thành cục nho nhỏ mềm nhũn.

“Mỗi ngày y tá sẽ cho chúng uống sữa đúng giờ đúng lượng. Mấy cái đứa này ăn khỏe thật đấy! Sau này chắc ăn cho mình nghèo luôn.”

Hạ Kỳ phụt một tiếng bật cười: “Xin đấy! Chúng nó mới bắt đầu kêu có một hôm thôi. Sao chưa gì cậu đã ngại chúng nó ăn khỏe rồi? Nhiều mèo như vậy, sau này cậu có muốn tặng cho ai không?”

“Khó khăn lắm mới sinh ra được, mình nuôi. Đợi khi Bố Bố khỏe lại sẽ đưa nó đi làm triệt sản, sau này không sinh nữa.”

“Hả?... Muốn triệt sản cho Bố Bố hay sao?”

“Ừ, năm đứa nhỏ sau này cũng đem đi triệt sản hết.”

Hạ Kỳ:…

Cái này có phải là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng không?

“Mấy con mèo nhỏ tên gì thế?”

“Vẫn chưa đặt… Cậu có ý tưởng gì không?”

Hạ Kỳ lắc đầu một cái: “Nhiều quá… Không chọn được.”

Nếu là bốn con thì còn có thể tìm ngay một câu thành ngữ vui vẻ, mỗi con một chữ.

Năm con… chẳng lẽ lại làm một bài thơ tuyệt năm chữ bốn câu.

Cuối cùng, tên mèo con vẫn chưa được đặt. Hai người vừa nói chuyện vừa xem video mèo, thời gian vô thức trôi qua.

Hàng tàu chậm rãi dừng lại, âm thanh thông báo vang lên: “Đã đến ga tàu Hồng Kiều, Thượng Hải. Vui lòng xuống tàu ở cửa bên trái sau khi cửa được mở hoàn toàn. We are now arriving at Shanghai HongQiao railway station.”

Sau khi tàu điện dừng lại, cửa đang đóng từ từ mở ra.

Hạ Kỳ nhìn Doãn Hãn Thần một cái, chần chừ không nhúc nhích.

Người nọ bèn nắm tay cô đứng dậy, mãi cho đến cửa mới dừng.

“Xuống đi. Tàu điện ngầm dừng không lâu đâu, còn lề mề là lát nữa phải ra sân bay với mình luôn đấy.” Cậu nói.

Cô gái yên lặng nhận lấy túi hành lý trong tay cậu, bước ra cửa tàu điện ngầm, sau đó quay đầu nhìn cậu chăm chú.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút…

Thiếu niên híp mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Bạn học Hạ Kỳ Kỳ, cậu không định nói gì à?”

Cô gái mím môi, ngập ngừng vẫy tay với cậu: “Đi đường cẩn thận… Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho mình.”

“Được.”

“… Đến sân bay gửi cũng được.”

Cậu nam sinh chiều chuộng cười nói: “Được! Đến sân bay Hồng Kiều sẽ nhắn tin cho cậu, lên máy bay cũng nói cho cậu.”

Cô gái gật mạnh đầu, giọng mũi nho nhỏ: “Ừ…”

Đèn báo động trên đỉnh đầu vang lên. Tiếng kêu đinh tai nhức óc át đi cả tiếng của hai người.

Cửa tàu chậm rãi đóng lại.

Doãn Hãn Thần cong môi cười, vẫy tay với cô, dùng khẩu ngữ nói: “Đi nhé…”

Cô gái xách hành lý, vẫn lẳng lặng nhìn như trước, mãi không nhúc nhích gì.

Cửa ngăn đóng lại, phát ra một tiếng “cành”.

Tàu chậm rãi lăn bánh.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng thông báo vui vẻ: “Chào mừng quý khách đi tuyến số 2 tàu điện ngầm Thượng Hải. Trạm cuối của tàu là sân bay Hồng Kiều Thượng Hải. Kế tiếp là trạm cuối…”

Những từ sau đó, một chữ cũng không nghe được thêm nữa.

Bởi vì cậu thấy, khoảnh khắc cô gái đứng ngoài cửa lùi lại, mắt cô chớp một cái, nước mắt trào ra.

Đôi mắt ửng hồng, mong ngóng nhìn theo hướng cậu rời đi, song lại vì không tìm được cậu mà mắt chẳng có tiêu điểm nào.

Tay cậu thiếu niên xuôi theo bên hông, yên lặng siết thành nắm đấm…

Mãi cho đến khi tàu vào trong đường hầm, trước mặt là một màu đen, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi hướng tàu vừa đi qua.

-

Tại sân ga của ga tàu Hồng Kiều…

Buồng tàu điện ngầm cuối cùng đã rời đi, chẳng mấy chốc ngay cả bóng dáng cũng không còn.

Ba người sau lưng chỉ lẳng lặng nhìn, một bước cũng không dám tiến lên.

Cho đến khi… Trên điện thoại di động vang lên tiếng thông báo đinh đoong nhắc nhở.

Cô gái đứng bất động từ nãy giờ mới chậm chạp chớp mắt mấy cái, lấy điện thoại di động trong túi ra.

Là tin nhắn Doãn Hãn Thần gửi cho.

[Đừng khóc.]

[Cậu sờ túi bên phải đi.]

Hạ Kỳ vô thức mò vào trong túi bên phải… móc ra viên kẹo trái cây sặc sỡ.

[Nếm thử xem có ngọt không?]

Cô bèn bóc lớp giấy gói kẹo, bỏ kẹo vào miệng.

Mùi vị ô mai trong miệng hòa tan cảm giác cay cay nơi sống mũi…

Đầu lưỡi có vị ngọt khó tả.

Ngón tay cô chạm vào màn hình, chậm rãi đánh chữ: [Ngọt.]

Đối phương ngay lập tức gửi tin nhắn đến.

Giọng nói dịu dàng của cậu thiếu niên vọng đến từ trong tai nghe điện thoại, nói: “Thế đừng khóc, có được không?”

[Ừ…]

[Doãn Hãn Thần, mình sẽ nhớ cậu…]

[Ừ.]

[Mình cũng vậy.]

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...