Quyển 4: Không quên.
Cô ấy nói: Doãn Hãn Thần, trong lòng mình, cậu là tuyệt vời nhất, vẫn luôn là thế.
Tôi không nói với cô ấy rằng: Từ lần đầu tiên gặp ở Đảo Tây, cô ấy đã là người tốt nhất trong lòng tôi.
Hạ Kỳ Kỳ, cậu là người tốt nhất.
- Trích từ sổ tay của Doãn Hãn Thần.
*
Cuối tháng 5, không khí thi Đại học trong trường càng lúc càng căng thẳng.
Vào khoảng thời gian hoa dành dành nở, các lớp 12 lần lượt ra sân trường chụp ảnh tốt nghiệp, hết đợt này đến đợt khác.
Nghe nói, chụp hình tốt nghiệp xong, trừ một số ít muốn ở lại trường ôn tập với giáo viên giám sát tự học, những người khác sẽ về nhà tự chuẩn bị chiến đấu.
Mấy người Hạ Kỳ làm bài thi tháng vào ngày mai và ngày mốt xong sẽ được nghỉ năm ngày để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Vì phòng học phải được dọn dẹp để làm phòng thi.
Lúc chiều đang giờ giải lao, máy điều hòa không khí phả ra hơi lạnh ù ù, có đến quá nửa các bạn học gục mặt xuống bàn ngủ.
Lớp học yên ắng đến mức nghe được cả tiếng ve kêu bên ngoài.
Trên sân trường, các đàn anh đàn chị khóa trên cầm bút lông ký tên lên áo đồng phục của bạn bè.
Trong vườn hoa nhỏ cách đó không xa, cô gái cột tóc đuôi ngựa cầm trong tay một đóa hoa hồng đang bứt rứt đi từng bước.
“Sang năm đến lượt cậu rồi, có sợ không?”
Dịch Thời dò tới từ đằng sau, nhoài người đi đến bên cạnh cô.
Hạ Kỳ quay đầu, thờ ơ liếc cậu ta một cái: “Nhanh thế mà hai chúng ta đã thành hai phe rồi à?”
“Haiz, thêm tháng nữa thì anh đây phải chuyển trường rồi. Có muốn anh đây kí tên lên đồng phục trước cho cậu không?”
Hạ Kỳ: …
“Sau đó mình cứ mặc đồng phục có tên cậu suốt cả một năm à?”
Lần này đến lượt Dịch Thời: …
Hạ Kỳ: “Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, nhớ đến ký tên bổ sung nhé.”
Dịch Thời: “… Rõ!”
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
…
Lảm nhảm với Dịch Thời xong, Hạ Kỳ bèn quay về chỗ ngồi nằm ngủ bù.
Đến gần giờ học, bỗng nghe cả lớp nhốn nháo.
“Ôi trời, mỗi năm một lần là thật à?”
“Đợi sang năm đến lượt chúng mình, mình cũng phải xé! Nhìn thôi đã thấy hả dạ rồi."
“Ha ha ha, ai mà chẳng thế.”
Hạ Kỳ dụi dụi mắt, bấy giờ mới phát hiện không ít người đã tập trung bên chỗ cửa sổ.
Quay đầu lại, cô thấy trên đỉnh đầu mình toàn là những mảnh giấy trắng bay phất phơ, giống một trận tuyết lớn tháng 6.
Là các đàn anh đàn chị tốt nghiệp đang xé sách điên cuồng.
Tiếng hoan hô gần như muốn lật tung nóc trường học.
Loa phóng thanh trong sân trường vang lên hai tiếng “đùng đùng”, sau đó tiếng nhạc vui vẻ vang lên.
Là bài hát “Quyển sách kỷ niệm thanh xuân” của Comic Boyz.
Các đàn chị khi nãy còn đang cười đùa chụp hình trong sân trường bỗng ngồi xổm xuống đất, ôm nhau khóc thành tiếng.
“Trời ơi mình cũng muốn khóc… Rõ ràng mấy năm cấp 3 của mình mới qua được có hai phần ba thôi mà sao chưa gì đã muốn khóc rồi!”
Mai Tử đến gần, nằm lên lưng Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ chớp chớp đôi mắt hơi cay, yên lặng dịch sang bên cạnh một chút nhường chỗ cho cô nàng.
Nghê Nghê giương cánh tay ra, mỗi bên ôm một người: “Haiz, sau này hai cậu học Đại học ở đâu? Mai Tử, cậu thi nghệ thuật có phải là phải thi trước kì thi Đại học không?”
“Ừ đúng rồi, thi vào trường nghệ thuật sớm hơn vào các trường Đại học khác. Chắc mình thi trường Nghệ thuật Nam Kinh. Ba mẹ muốn mình ở lại Nam Kinh, không đi đâu hết mà mình cũng không nỡ xa ba mẹ, ha ha!”
“Ừ… Mình cũng ở lại Nam Kinh, muốn thi trường Nông nghiệp Nam Kinh!”
“Cậu muốn học Nông nghiệp à? Nói chứ cũng hợp cậu phết đấy.”
“Ý cậu là mình hợp đi cấy mạ đúng không?”
“Không không, bảo là thể lực cậu tốt, có đức tính tốt đẹp của người Trung Quốc là khó khăn khổ cực cũng phấn đấu! Cố gắng lên cô gái! Sau này, cây gậy tiếp sức cho kho lương thực của quần chúng nhân dân chúng ta coi như giao cả vào tay cậu rồi!”
“Ha ha ha, không thành vấn đề! Cứ việc giao cho mình!”
Nói đoạn, hai người lại đồng loạt nhìn về phía cô gái nãy giờ vẫn im lặng không nói gì: “Kỳ Kỳ, cậu thì sao?”
Hạ Kỳ nhớ đến lời hẹn vào buổi tối mấy tháng trước với Doãn Hãn Thần, môi cong cong, nói: “Mình ấy à… Đến Bắc Kinh.”
Hai cô bạn thân gật đầu.
“Mình cũng đoán vậy. Tính vào Thanh Hoa à? Mấy môn khoa học tự nhiên của cậu giỏi thế cơ mà… Trường mình năm nào cũng có mấy người thi đậu Thanh Hoa, thành tích này của cậu chắc chắn không thành vấn đề.”
“Chưa nghĩ ra, cứ để xem sao đã.”
“Ôi trời, còn xem cái gì nữa. Phải Thanh Hoa đó nha! Chẳng lẽ cậu sợ không thi đậu à? Ha, hạng nhất toàn khối trường Lăng Sơn chúng ta không thi đậu Thanh Hoa? Đùa hoài!”
“Ha ha ha ha, Kỳ Kỳ người ta còn chưa nói gì kìa, cậu bớt điên đi.”
“Mình không có lý do để điên à?”
“Cái này thì đúng là có.”
“Phải đó.”
Hai cô bạn thân cãi vã, Hạ Kỳ lắc đầu không biết làm sao.
-
Vì thế, sau khi kì thi tháng kết thúc. Tối ngày nghỉ, Hạ Kỳ vùi mình trên giường nhỏ, video call với Doãn Hãn Thần.
“Thế nên cậu tính thi vào trường Đại học nào?”
Cậu nam sinh nghe cô nói xong bèn hỏi.
Cô gái chớp mắt mấy cái, ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, nói: “Mình muốn học Toán, chắc sẽ thi Bắc Đại.”
Nói xong, lại thở dài: “Khoa Toán trường Bắc Đại cũng khá mạnh, không biết mình có vào được không… Nếu như không đậu, phải học lại thì sao?”
Cậu nam sinh ung dung sờ con mèo con trong ngực, lơ đãng đáp lại lời cô: “Ừ, thế thì mình sẽ biến thành đàn anh của cậu.”
Hạ Kỳ: “… Bạn Doãn, vào mấy lúc như này chẳng lẽ bạn không nên an ủi khích lệ tôi, nói với tôi rằng tôi không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không phải học lại sao?”
Doãn Hãn Thần: “Cậu không có vấn đề gì, chắc chắn không phải học lại.”
Hạ Kỳ:…
Qua loa lấy lệ.
Đang lúc nói chuyện, nhóm chat lớp nhảy ra tin nhắn.
[Chủ nhiệm lớp: Các em học sinh, kết quả thi tháng đã có rồi, lên trên web xem thử đi.]
“Ơ? Có kết quả thi tháng rồi.”
Lần này, cuối cùng nam sinh trong màn hình cũng nghiêm túc nhìn một cái: “Thế nào?”
“… Đợi chút, mình điền mã học sinh.”
“Ừ.”
Sau đó, hai người ở một khoảng cách xa cùng nhau nhìn màn hình di động.
Hạ Kỳ nhìn trang web. Doãn Hãn Thần nhìn cô gái trong màn hình.
Nhất thời, không khí cũng căng thẳng theo.
Có lẽ người kiểm tra kết quả có hơi đông nên vòng tròn đang tải cứ xoay tới xoay lui, mãi lâu mới hiện kết quả:
Tên họ: Hạ Kỳ;
Hạng lớp: 1;
Hạng trong khóa: 2;
Tổng điểm: 629.
Cô gái nhỏ thở phào một hơi rõ ràng.
Cậu nam sinh nở nụ cười ung dung, hỏi: “Kết quả không tệ chứ?”
Cô gái híp mắt cười, gật đầu: “Ừ, vẫn xếp hạng nhất trong lớp, nhưng trong khóa thì rớt một hạng.”
“Rớt một hạng? Mình tưởng cậu vẫn giữ hạng nhất chứ, sao tụt hạng mà thấy cậu còn vui hơn nữa vậy?”
Nhắc đến lần trước, Hạ Kỳ nhớ bộ dạng lúng túng “than vãn khóc lớn” của mình ở trước mặt cậu nam sinh.
Cô gái lúng túng giải thích: “Đó, đó là vì… Lần trước hạng nhất ở lớp bên cạnh không phát huy tốt nên bị mình cướp chỗ thôi. Cũng, cũng không thể vì được mọi người tung hô mà buông lỏng bản thân chứ…”
Cậu thiếu niên mỉm cười yêu chiều: “Ừ, ừ. Hạ Kỳ Kỳ nhà chúng ta rất biết chừng mực.”
Hạ Kỳ đỏ mặt, rũ mắt xuống tránh né: “Cũng… không phải. Khóc mất kiểm soát lắm.”
Hơn nữa…
Sao, sao lại biến thành Kỳ Kỳ nhà chúng ta chứ…
Rõ ràng là không phải mà.
Trong tai nghe, cậu thiếu niên thấp giọng cười. Tiếng cười lanh lảnh trong trẻo.
Cậu nói: “Phải ha. Ám ảnh trong lòng luôn rồi. Về sau mỗi lần cậu tra kết quả mình cũng thấy sợ theo.”
“Nào có quá đáng như vậy?”
“Ừ đúng rồi… Khóc hết cả nửa bịch khăn giấy, quả thật không quá đáng chút nào.”
Mắt thấy cô gái nhỏ sắp cáu, Doãn Hãn Thần vội vàng dừng lại.
“Được rồi, được rồi, chọc cười cậu thôi.”
“Nhìn cậu vui vẻ mình cũng thấy vui.”
Cô gái nhìn vào màn hình, im lặng một lúc lâu…
Mới thốt lên một tiếng: “Ừ.”
Sau đó, nắm chặt điện thoại di động nói: “Doãn Hãn Thần, mình nhớ cậu rồi.”
Khoảnh khắc giọng nói vang lên trong tai nghe, cậu thiếu niên có hơi sửng sốt.
Trong đôi mắt đen nhánh là ánh sáng dịu dàng.
Cậu nói: “Giờ mới nhớ à…”
“Bạn Hạ Kỳ, cậu kém mình quá đấy.”