Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 86: Ngoại truyện 1: Oan gia ngõ hẹp (4)
Chuyện gia đình (4)
Hôm nay Hứa Thiên Di đưa con gái đi học xong, tranh thủ tới bệnh viện của anh nộp đống hồ sơ cô đã đánh vật suốt một ngày trời. May mắn rằng cuối cùng cũng mang về thắng lợi. Tâm trạng vui vẻ hơn bình thường, cô bước đi trên hành lang bệnh viện, không ít người nhận ra cô, đều cất tiếng chào.
Nghe nói rằng viện trưởng Quan vừa mới đổi trợ lý mới, hơn nữa lại còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hứa Thiên Di nghe được từ trưởng khoa Hạ, vừa mới vui vẻ đã bừng bừng lửa giận, chuyện như vậy mà không thèm bàn với cô!
Cô đi thêm một đoạn nữa, đã tới trước phòng làm việc sạch đẹp hiện đại, quả nhiên ngồi đối diện nó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, không ai khác ngoài cô trợ lý mới toanh.
Cô gái này đầy sắc xuân, nước da trắng, mái tóc dài thuỳ mị, đôi mắt to tròn long lanh đầy sức sống, tuy không thuộc hàng mỹ nhân, nhưng lại rất ưng mắt người nhìn. Cô thư ký đang bận rộn, thấy có người tới liền lóng ngóng đứng dậy cúi chào.
“Chào chị ạ. Liệu em có thể giúp gì cho chị không ạ?” Giọng nói dịu dàng mềm mại như nước cất lên, dù cô là phụ nữ nhưng nghe xong cũng thấy trái tim run lẩy bẩy..
“Tôi đến tìm Quan Cảnh Nghi.”
Lúc này trong đầu Hứa Thiên Di toàn là suy nghĩ xem hôm nay nên trừng phạt tên chồng luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, nhưng cuối cùng lại tuyển một cô trợ lý xinh đẹp thế này như thế nào!
“Viện trưởng Quan đang họp ở trong phòng hội thảo trên tầng năm. Ơ, chị là..” cô thư ký nhìn Hứa Thiên Di một lượt, rồi bấm máy gọi thẳng cho ai đó. “Chị là vợ của viện trưởng Quan đúng không ạ?”
“Cô mới tới mà đã biết rồi à?” Thiên Di giật mình.
“Ngày hôm qua em nhận việc, viện trưởng đã cho em xem ảnh chị ở màn hình khoá điện thoại, cẩn thận dặn dò em rằng nếu chị tới đây thì lập tức gọi điện thông báo cho viện trưởng.”
Thiên Di bật cười, hoá ra anh vẫn còn phải chuẩn bị kĩ càng như vậy. Hành động quan tâm nhỏ như vậy cũng đủ khiến cô ấm lòng.
“Chị chờ một chút, em tới phòng họp tìm viện trưởng, chắc họp xong rồi đấy ạ.” Cô thư ký không nói không rằng đi thẳng, không cho cô cơ hội từ chối.
Không cần phải hỏi thêm gì nữa, cô tin chồng mình, tin vào nhân cách của anh, tin vào tình yêu chân thành của anh.
Buổi trưa, Hứa Thiên Di tiện lên phòng viện trưởng Hạ kiểm tra sức khoẻ vì hai người có ý định sinh thêm em bé, Quan Cảnh Nghi xong việc, liền đứng chờ cô dưới sảnh bệnh viện.
Mỗi bác sĩ đi qua chỗ anh đều cất tiếng chào, anh lịch sự đáp lại từng người một. Cho tới khi Hứa Thiên Di xuất hiện trong tầm mắt của anh, vẻ khách sáo xa cách ấy mới được thu lại, thay vào đó là nụ cười vô cùng ngọt ngào và ánh nhìn tràn đầy tình yêu thương.
“Chị Hứa, liệu chị có sẵn lòng dùng bữa cùng tôi không?”
“Anh Quan, anh nghĩ câu trả lời là gì?” Thiên Di cười tủm tỉm.
“Anh biết em sẽ sẵn lòng mà.”
Xe ô tô của hai người đi khỏi bệnh viện, dưới thời tiết lạnh cóng. Tiết trời tháng mười hai lạnh giá, tuyết phủ kín đường, sắp giáng sinh nên đường nào cũng tấp nập người mua sắm.
“Anh giao hồ sơ cho cấp dưới chưa?”
“Giao rồi, cảm ơn em. Em làm tốt lắm. Em lạnh không?”
“Ấm lắm! Em mà, chẳng có gì em không làm được hết” Thiên Di xoa xoa cốc cà phê vừa mua ở máy bán cà phê tự động, vẫn còn nóng.
“Sức khoẻ tốt chứ?” Quan Cảnh Nghi nắm lấy tay cô, bật cười.
“Ổn định lắm. Em sẵn sàng rồi.” Cô siết chặt lấy bàn tay anh.
Quan Cảnh Nghi cười, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó
“À đúng rồi, sáng nay thiệp mời đám cưới của Vương Nhược Đông được gửi tới bệnh viện, tháng sau hôn lễ sẽ diễn ra.”
“Vương Nhược Đông kết hôn? Một tháng nữa.. chúng ta là người biết cuối cùng à? Mà cậu ta kết hôn với ai? Kỳ Âm à? Em không đi đâu.” Một loạt câu hỏi dồn dập Quan Cảnh Nghi, Hứa Thiên Di nghe đến Vương Nhược Đông và chuyện Hàn Kỳ Âm liền tức giận.
“Không phải Kỳ Âm. Nhược Đông biết chúng ta bận, nên báo muộn để mình không tới giúp.” Anh cố gắng xoa dịu cô vợ nhỏ.
“Hả? Vậy lần này cậu ta lừa được cô gái ngây thơ nào nữa?”
“Em nghĩ xem? Em sẽ không tin được đâu.” Quan Cảnh Nghi bật cười. Ngôn Tình Tổng Tài
“Đừng làm em tò mò.” Hứa Thiên Di cáu bẳn, cấu tay anh.
“Phùng Thiên Ân, là kết hôn đồng giới.”
“Cái gì cơ?” Hứa Thiên Di ngồi thẳng dậy, bất ngờ đến tột độ, hai mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn anh.
Vương Nhược Đông kết hôn với Phùng Thiên Ân, đây là tin tức sốc nhất cô từng nghe qua.
“Sao có thể chứ, Vương Nhược Đông qua bao nhiêu loại phụ nữ, giờ đùng cái lấy Phùng Thiên Ân, loạn rồi..” Hứa Thiên Di càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng nhìn qua vẻ thản nhiên của vị bác sĩ bên cạnh mình thì càng khó hiểu. Cô liền nói:
“Không thể nào, Hàn Kỳ Âm để vụt mất Hứa Âu Thần nhưng vẫn còn Vương Nhược Đông, đời nào cô ta chịu bỏ qua chứ! Còn Vương Nhược Đông đơn phương cô ta lâu như vậy, Hứa gia kiểu gì cũng sẽ tìm cách gả cô ta vào nhà họ Vương. Tuyệt đối Vương Nhược Đông không thể lấy Phùng Thiên Ân được!” Hứa Thiên Di khẳng định chắc nịch.
Quan Cảnh Nghi biết ngay vợ mình sẽ không tin, chậm rãi lấy ra một tấm thiệp xinh xắn từ túi áo blu, thản nhiên đưa cho cô xem:
Vương Nhược Đông vẫn là vẻ phong lưu điển trai thường thấy, bên cạnh là Phùng Thiên Ân đang mỉm cười hạnh phúc. Họ đều đang mặc vest chú rể.. phía dưới còn có đầy đủ họ tên của hai người. “Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân.”
Thấy bà xã đáng yêu của mình từ nãy đến giờ trưa hết sốc, tâm trí trên mây, Quan Cảnh Nghi bật cười, nhớ đến tình cảnh éo le mình gặp Vương Nhược Đông ở Đức sáu tháng trước.
Khi đó anh và Thiên Di đưa Ni Ni sang ăn sinh nhật Thần Thần cùng cả nhà ở bên đó, tiện muốn dẫn cô đi du lịch thư giãn đầu óc sau chuỗi ngày làm việc căng thẳng, ăn mừng một công ty nữa lên sàn chứng khoán.
Hai người đang đi dạo trên đường phố thủ đô Berlin xinh đẹp, đi ngang qua một quán cà phê, Hứa Thiên Di không nói không rằng mà đưng bước, ánh mắt nhìn đôi nam nữ trong đó không cảm xúc. Vừa nhìn anh đã rùng mình, vì anh là người biết rõ nhất ánh mắt đó nghĩa là gì.
Quan Cảnh Nghi mới chỉ cầm được điện thoại lên, định gọi cho người đàn ông ngồi trong đó để hỏi cho ra nhẽ thì cô đã đi thẳng vào trong, đứng trước mặt hai người đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ. Không thèm nghe bất cứ lời giải thích nào từ đôi nam nữ kia, lập tức hắt thẳng cốc nước trên bàn vào anh chàng đẹp trai lãng tử kia.
Anh chàng ăn nguyên một cốc nước nhưng cũng chẳng thèm né tránh, mặc kệ cho từng giọt nước chảy trên mặt mình, ánh mắt nhìn Hứa Thiên Di.
Nếu ai chỉ nhìn, chắc sẽ nghĩ đây là một vụ đánh ghen..
“Vương Nhược Đông, cậu là đồ khốn nạn!”
Hứa Thiên Di mặc kệ những ánh mắt hiếu kì của người xung quanh đang nhắm thẳng vào mình, lớn tiếng chất vấn Vương Nhược Đông đang ngồi đó.
“Không ngờ cậu vẫn còn liên lạc với cô ta, cậu đã nói với chị thế nào!?”
Quan Cảnh Nghi đứng đó xem trò vui, khoé miệng nhếch lên, cười gian xảo. Nếu anh không quen vợ mình, chắc chắn anh sẽ nhảy vào đánh ghen góp vui. Thôi được rồi Vương Nhược Đông, bọn tôi không trị được cậu, để chị cậu dạy lại cậu.
“Lần đó chính cậu thề thốt với tôi rằng chỉ yêu mình Thiên Ân, chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cô ta nên tôi mới nói dối Ân Ân giúp cậu.. cậu vẫn chưa sáng mắt ra à?” Hứa Thiên Di tức giận đến mức tay nắm thành nắm đấm, người bắt đầu run rẩy.
“Cậu có biết vì cậu mà Ân Ân đã khổ sở thế nào không? Bị cha mẹ từ mặt, bao nhiêu cố gắng bỗng thành trắng tay, vậy mà ngày hôm đó thằng bé vẫn gọi cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng không bỏ được anh, không thể chọn gia đình thay vì cậu! Cuối cùng cậu ngồi đây, cậu muốn thằng bé phải thế nào nữa?”
Vương Nhược Đông vẫn một mực giữ im lặng, mặc kệ cho Hứa Thiên Di mắng chửi trước mặt mình.
Quan Cảnh Nghi lúc này thấy cô sắp không ổn, có thể nhảy tới ăn thịt Hàn Kỳ Âm phía đối diện như chơi, liền vội vàng chạy đến ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng an ủi.
“Di, mình đi thôi.”
“Em không đi đến khi đòi lại được công bằng cho Ân Ân!”
“Chuyện tình cảm mình không thể quyết định thay người trong cuộc được.”
“Em không quyết định thay ai hết, nhưng cậu ta đã thề sẽ không bao giờ làm Ân Ân tổn thương nữa..!”
Quan Cảnh Nghi không còn cách nào khác, đành mạnh tay kéo Hứa Thiên Di ra khỏi quán cà phê để cô bình tĩnh lại.
“Em không nên tin lời cậu ta. Nếu em nói với Ân Ân tất cả mọi chuyện, thì thằng bé sẽ không bị lừa dối đúng không anh?..” Thiên Di áy náy nói.
“Em không nói cũng đâu sai, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài như chúng ta không hiểu được đâu.”
Nhìn về ô cửa quán cà phê, chỉ thấy Vương Nhược Đông để lại một chiếc thẻ ngân hàng, rồi đứng dậy rời đi. Thực ra anh biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không biết cách nào giải thích cho Thiên Di hiểu.
Hàn Kỳ Âm là do không thể chấp nhận được chuyện với Hứa Âu Thần, thành ra sinh lòng đố kị, một mực đòi rời khỏi Hứa Gia, tức giận vì ông nội không giúp cô ta. Ông nội lần này không ngăn cản, không chiều theo những ham muốn của cô ta nữa, thẳng tay gạch tên cô ta khỏi gia đình, dù cho Hứa phu nhân và cha của Hứa Âu Thần hết lời khuyên can.
Hàn Kỳ Âm bỏ đi không xu dính túi, chỉ đành quay lại tìm Vương Nhược Đông xin sự giúp đỡ. Nhưng việc quay lại của cô ta không chỉ đơn thuần là tìm kiếm sự giúp đỡ, định nhân cơ hội này giành lại Vương Nhược Đông từ tay Phùng Thiên Ân. Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc Hàn Kỳ Âm trở thành loại người gì vậy?
Nhưng Quan Cảnh Nghi biết Vương Nhược Đông sẽ không lay động, tất cả những gì cậu ta làm cũng chỉ vì nể mặt Hàn Kỳ Âm, vừa không muốn Phùng Thiên Ân suy nghĩ.
Vương Nhược Đông bay qua Đức cũng vì lời mời của vợ chồng Hứa Thần, cuối cùng bị Hàn Kỳ Âm đeo bám đến tận đây.
Lần đó cũng là lần cuối cùng Hứa Thiên Di chịu nói chuyện với Vương Nhược Đông, sau đó đều tránh mặt, nhất quyết không nói chuyện.
Cô không ghét Hàn Kỳ Âm vì những chuyện cô ta làm khi nhỏ, chỉ khinh bỉ nhân cách càng ngày càng thối rữa của cô ta.
Hôm nay Hứa Thiên Di đưa con gái đi học xong, tranh thủ tới bệnh viện của anh nộp đống hồ sơ cô đã đánh vật suốt một ngày trời. May mắn rằng cuối cùng cũng mang về thắng lợi. Tâm trạng vui vẻ hơn bình thường, cô bước đi trên hành lang bệnh viện, không ít người nhận ra cô, đều cất tiếng chào.
Nghe nói rằng viện trưởng Quan vừa mới đổi trợ lý mới, hơn nữa lại còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hứa Thiên Di nghe được từ trưởng khoa Hạ, vừa mới vui vẻ đã bừng bừng lửa giận, chuyện như vậy mà không thèm bàn với cô!
Cô đi thêm một đoạn nữa, đã tới trước phòng làm việc sạch đẹp hiện đại, quả nhiên ngồi đối diện nó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, không ai khác ngoài cô trợ lý mới toanh.
Cô gái này đầy sắc xuân, nước da trắng, mái tóc dài thuỳ mị, đôi mắt to tròn long lanh đầy sức sống, tuy không thuộc hàng mỹ nhân, nhưng lại rất ưng mắt người nhìn. Cô thư ký đang bận rộn, thấy có người tới liền lóng ngóng đứng dậy cúi chào.
“Chào chị ạ. Liệu em có thể giúp gì cho chị không ạ?” Giọng nói dịu dàng mềm mại như nước cất lên, dù cô là phụ nữ nhưng nghe xong cũng thấy trái tim run lẩy bẩy..
“Tôi đến tìm Quan Cảnh Nghi.”
Lúc này trong đầu Hứa Thiên Di toàn là suy nghĩ xem hôm nay nên trừng phạt tên chồng luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, nhưng cuối cùng lại tuyển một cô trợ lý xinh đẹp thế này như thế nào!
“Viện trưởng Quan đang họp ở trong phòng hội thảo trên tầng năm. Ơ, chị là..” cô thư ký nhìn Hứa Thiên Di một lượt, rồi bấm máy gọi thẳng cho ai đó. “Chị là vợ của viện trưởng Quan đúng không ạ?”
“Cô mới tới mà đã biết rồi à?” Thiên Di giật mình.
“Ngày hôm qua em nhận việc, viện trưởng đã cho em xem ảnh chị ở màn hình khoá điện thoại, cẩn thận dặn dò em rằng nếu chị tới đây thì lập tức gọi điện thông báo cho viện trưởng.”
Thiên Di bật cười, hoá ra anh vẫn còn phải chuẩn bị kĩ càng như vậy. Hành động quan tâm nhỏ như vậy cũng đủ khiến cô ấm lòng.
“Chị chờ một chút, em tới phòng họp tìm viện trưởng, chắc họp xong rồi đấy ạ.” Cô thư ký không nói không rằng đi thẳng, không cho cô cơ hội từ chối.
Không cần phải hỏi thêm gì nữa, cô tin chồng mình, tin vào nhân cách của anh, tin vào tình yêu chân thành của anh.
Buổi trưa, Hứa Thiên Di tiện lên phòng viện trưởng Hạ kiểm tra sức khoẻ vì hai người có ý định sinh thêm em bé, Quan Cảnh Nghi xong việc, liền đứng chờ cô dưới sảnh bệnh viện.
Mỗi bác sĩ đi qua chỗ anh đều cất tiếng chào, anh lịch sự đáp lại từng người một. Cho tới khi Hứa Thiên Di xuất hiện trong tầm mắt của anh, vẻ khách sáo xa cách ấy mới được thu lại, thay vào đó là nụ cười vô cùng ngọt ngào và ánh nhìn tràn đầy tình yêu thương.
“Chị Hứa, liệu chị có sẵn lòng dùng bữa cùng tôi không?”
“Anh Quan, anh nghĩ câu trả lời là gì?” Thiên Di cười tủm tỉm.
“Anh biết em sẽ sẵn lòng mà.”
Xe ô tô của hai người đi khỏi bệnh viện, dưới thời tiết lạnh cóng. Tiết trời tháng mười hai lạnh giá, tuyết phủ kín đường, sắp giáng sinh nên đường nào cũng tấp nập người mua sắm.
“Anh giao hồ sơ cho cấp dưới chưa?”
“Giao rồi, cảm ơn em. Em làm tốt lắm. Em lạnh không?”
“Ấm lắm! Em mà, chẳng có gì em không làm được hết” Thiên Di xoa xoa cốc cà phê vừa mua ở máy bán cà phê tự động, vẫn còn nóng.
“Sức khoẻ tốt chứ?” Quan Cảnh Nghi nắm lấy tay cô, bật cười.
“Ổn định lắm. Em sẵn sàng rồi.” Cô siết chặt lấy bàn tay anh.
Quan Cảnh Nghi cười, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó
“À đúng rồi, sáng nay thiệp mời đám cưới của Vương Nhược Đông được gửi tới bệnh viện, tháng sau hôn lễ sẽ diễn ra.”
“Vương Nhược Đông kết hôn? Một tháng nữa.. chúng ta là người biết cuối cùng à? Mà cậu ta kết hôn với ai? Kỳ Âm à? Em không đi đâu.” Một loạt câu hỏi dồn dập Quan Cảnh Nghi, Hứa Thiên Di nghe đến Vương Nhược Đông và chuyện Hàn Kỳ Âm liền tức giận.
“Không phải Kỳ Âm. Nhược Đông biết chúng ta bận, nên báo muộn để mình không tới giúp.” Anh cố gắng xoa dịu cô vợ nhỏ.
“Hả? Vậy lần này cậu ta lừa được cô gái ngây thơ nào nữa?”
“Em nghĩ xem? Em sẽ không tin được đâu.” Quan Cảnh Nghi bật cười. Ngôn Tình Tổng Tài
“Đừng làm em tò mò.” Hứa Thiên Di cáu bẳn, cấu tay anh.
“Phùng Thiên Ân, là kết hôn đồng giới.”
“Cái gì cơ?” Hứa Thiên Di ngồi thẳng dậy, bất ngờ đến tột độ, hai mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn anh.
Vương Nhược Đông kết hôn với Phùng Thiên Ân, đây là tin tức sốc nhất cô từng nghe qua.
“Sao có thể chứ, Vương Nhược Đông qua bao nhiêu loại phụ nữ, giờ đùng cái lấy Phùng Thiên Ân, loạn rồi..” Hứa Thiên Di càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng nhìn qua vẻ thản nhiên của vị bác sĩ bên cạnh mình thì càng khó hiểu. Cô liền nói:
“Không thể nào, Hàn Kỳ Âm để vụt mất Hứa Âu Thần nhưng vẫn còn Vương Nhược Đông, đời nào cô ta chịu bỏ qua chứ! Còn Vương Nhược Đông đơn phương cô ta lâu như vậy, Hứa gia kiểu gì cũng sẽ tìm cách gả cô ta vào nhà họ Vương. Tuyệt đối Vương Nhược Đông không thể lấy Phùng Thiên Ân được!” Hứa Thiên Di khẳng định chắc nịch.
Quan Cảnh Nghi biết ngay vợ mình sẽ không tin, chậm rãi lấy ra một tấm thiệp xinh xắn từ túi áo blu, thản nhiên đưa cho cô xem:
Vương Nhược Đông vẫn là vẻ phong lưu điển trai thường thấy, bên cạnh là Phùng Thiên Ân đang mỉm cười hạnh phúc. Họ đều đang mặc vest chú rể.. phía dưới còn có đầy đủ họ tên của hai người. “Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân.”
Thấy bà xã đáng yêu của mình từ nãy đến giờ trưa hết sốc, tâm trí trên mây, Quan Cảnh Nghi bật cười, nhớ đến tình cảnh éo le mình gặp Vương Nhược Đông ở Đức sáu tháng trước.
Khi đó anh và Thiên Di đưa Ni Ni sang ăn sinh nhật Thần Thần cùng cả nhà ở bên đó, tiện muốn dẫn cô đi du lịch thư giãn đầu óc sau chuỗi ngày làm việc căng thẳng, ăn mừng một công ty nữa lên sàn chứng khoán.
Hai người đang đi dạo trên đường phố thủ đô Berlin xinh đẹp, đi ngang qua một quán cà phê, Hứa Thiên Di không nói không rằng mà đưng bước, ánh mắt nhìn đôi nam nữ trong đó không cảm xúc. Vừa nhìn anh đã rùng mình, vì anh là người biết rõ nhất ánh mắt đó nghĩa là gì.
Quan Cảnh Nghi mới chỉ cầm được điện thoại lên, định gọi cho người đàn ông ngồi trong đó để hỏi cho ra nhẽ thì cô đã đi thẳng vào trong, đứng trước mặt hai người đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ. Không thèm nghe bất cứ lời giải thích nào từ đôi nam nữ kia, lập tức hắt thẳng cốc nước trên bàn vào anh chàng đẹp trai lãng tử kia.
Anh chàng ăn nguyên một cốc nước nhưng cũng chẳng thèm né tránh, mặc kệ cho từng giọt nước chảy trên mặt mình, ánh mắt nhìn Hứa Thiên Di.
Nếu ai chỉ nhìn, chắc sẽ nghĩ đây là một vụ đánh ghen..
“Vương Nhược Đông, cậu là đồ khốn nạn!”
Hứa Thiên Di mặc kệ những ánh mắt hiếu kì của người xung quanh đang nhắm thẳng vào mình, lớn tiếng chất vấn Vương Nhược Đông đang ngồi đó.
“Không ngờ cậu vẫn còn liên lạc với cô ta, cậu đã nói với chị thế nào!?”
Quan Cảnh Nghi đứng đó xem trò vui, khoé miệng nhếch lên, cười gian xảo. Nếu anh không quen vợ mình, chắc chắn anh sẽ nhảy vào đánh ghen góp vui. Thôi được rồi Vương Nhược Đông, bọn tôi không trị được cậu, để chị cậu dạy lại cậu.
“Lần đó chính cậu thề thốt với tôi rằng chỉ yêu mình Thiên Ân, chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cô ta nên tôi mới nói dối Ân Ân giúp cậu.. cậu vẫn chưa sáng mắt ra à?” Hứa Thiên Di tức giận đến mức tay nắm thành nắm đấm, người bắt đầu run rẩy.
“Cậu có biết vì cậu mà Ân Ân đã khổ sở thế nào không? Bị cha mẹ từ mặt, bao nhiêu cố gắng bỗng thành trắng tay, vậy mà ngày hôm đó thằng bé vẫn gọi cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng không bỏ được anh, không thể chọn gia đình thay vì cậu! Cuối cùng cậu ngồi đây, cậu muốn thằng bé phải thế nào nữa?”
Vương Nhược Đông vẫn một mực giữ im lặng, mặc kệ cho Hứa Thiên Di mắng chửi trước mặt mình.
Quan Cảnh Nghi lúc này thấy cô sắp không ổn, có thể nhảy tới ăn thịt Hàn Kỳ Âm phía đối diện như chơi, liền vội vàng chạy đến ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng an ủi.
“Di, mình đi thôi.”
“Em không đi đến khi đòi lại được công bằng cho Ân Ân!”
“Chuyện tình cảm mình không thể quyết định thay người trong cuộc được.”
“Em không quyết định thay ai hết, nhưng cậu ta đã thề sẽ không bao giờ làm Ân Ân tổn thương nữa..!”
Quan Cảnh Nghi không còn cách nào khác, đành mạnh tay kéo Hứa Thiên Di ra khỏi quán cà phê để cô bình tĩnh lại.
“Em không nên tin lời cậu ta. Nếu em nói với Ân Ân tất cả mọi chuyện, thì thằng bé sẽ không bị lừa dối đúng không anh?..” Thiên Di áy náy nói.
“Em không nói cũng đâu sai, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài như chúng ta không hiểu được đâu.”
Nhìn về ô cửa quán cà phê, chỉ thấy Vương Nhược Đông để lại một chiếc thẻ ngân hàng, rồi đứng dậy rời đi. Thực ra anh biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không biết cách nào giải thích cho Thiên Di hiểu.
Hàn Kỳ Âm là do không thể chấp nhận được chuyện với Hứa Âu Thần, thành ra sinh lòng đố kị, một mực đòi rời khỏi Hứa Gia, tức giận vì ông nội không giúp cô ta. Ông nội lần này không ngăn cản, không chiều theo những ham muốn của cô ta nữa, thẳng tay gạch tên cô ta khỏi gia đình, dù cho Hứa phu nhân và cha của Hứa Âu Thần hết lời khuyên can.
Hàn Kỳ Âm bỏ đi không xu dính túi, chỉ đành quay lại tìm Vương Nhược Đông xin sự giúp đỡ. Nhưng việc quay lại của cô ta không chỉ đơn thuần là tìm kiếm sự giúp đỡ, định nhân cơ hội này giành lại Vương Nhược Đông từ tay Phùng Thiên Ân. Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc Hàn Kỳ Âm trở thành loại người gì vậy?
Nhưng Quan Cảnh Nghi biết Vương Nhược Đông sẽ không lay động, tất cả những gì cậu ta làm cũng chỉ vì nể mặt Hàn Kỳ Âm, vừa không muốn Phùng Thiên Ân suy nghĩ.
Vương Nhược Đông bay qua Đức cũng vì lời mời của vợ chồng Hứa Thần, cuối cùng bị Hàn Kỳ Âm đeo bám đến tận đây.
Lần đó cũng là lần cuối cùng Hứa Thiên Di chịu nói chuyện với Vương Nhược Đông, sau đó đều tránh mặt, nhất quyết không nói chuyện.
Cô không ghét Hàn Kỳ Âm vì những chuyện cô ta làm khi nhỏ, chỉ khinh bỉ nhân cách càng ngày càng thối rữa của cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương