Chương 17: Thật giả thiếu gia
"Vì sao lại muốn Tiểu Trạch làm xét nghiệm ADN với chúng ta?" Sắc mặt Hứa Tuệ Dung không tốt, ra sức phản đối đề nghị của Lục Văn Đức, "Nếu Tiểu Trạch biết chúng ta làm loại giám định này, nhất định sẽ mất bình tĩnh!"
Lục Văn Đức bất đắc dĩ: "Cái giám định này không làm, em có thể an tâm không?"
Hạt giống nghi ngờ một khi được gieo xuống sẽ mọc rễ nảy mầm, chỉ khi đem hạt giống nghi ngờ này đào ra mới có thể làm cho gia đình bọn họ khôi phục bình yên.
Ngẫm lại gương mặt giống hệt mình của Chu Tử Kỳ, lại nhớ đến dáng vẻ hèn mọn lại yếu ớt, Hứa Tuệ Dung không thể mở miệng nói ra lời từ chối.
"Được rồi, việc này chỉ có hai chúng ta biết, anh không nói em không nói, Tiểu Trạch sẽ không biết." Lục Văn Đức thấp giọng an ủi nàng.
Hứa Tuệ Dung vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, rầu rĩ không vui nói: "Hôm nay là Ngày Của Mẹ, anh không ở nhà nên không thấy được, Tiểu Trạch tự mình kiếm tiền, mua cho em một đôi bông tai trân châu rất đẹp."
"Con hiếu thuận như vậy, sao có thể không phải con ruột của chúng ta?"
Lục Văn Đức tò mò hỏi: "Con tự kiếm tiền, con làm sao kiếm?"
Hỏi đến chuyện này, trên mặt Hứa Tuệ Dung tràn đầy kiêu ngạo: "Đứa nhỏ này sau khi hiểu chuyện liền không còn tìm chúng ta xin tiền, con nói chúng ta kiếm tiền không dễ dàng, muốn sửa lại thói tiêu tiền phung phí trước đây, học cách kiếm tiền và chi tiêu của chúng ta!"
"Con lấy tất cả tiền tiêu vặt chúng ta cho đem tiết kiệm, vừa hay con trai họ Trình có một người anh họ chơi cổ phiếu kiếm chút tiền lời, con liền liên hệ đối phương, mua một số sách về đầu tư quản lý tài chính xem, đi theo đối phương học cách giao dịch cổ phiếu. Con thông minh ánh mắt cũng tốt, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà liền kiếm được tiền!"
"Này không là gì, lần đầu kiếm được tiền con liền nghĩ đến anh và em, tặng em một món quà nhân Ngày Của Mẹ! Con còn nói, chờ kiếm thêm được nhiều tiền một chút, sẽ cho anh một món quà bất ngờ vào Ngày Của Cha!"
Lục Văn Đức vui mừng khôn xiết, không thể tưởng tượng được con trai sau khi thay đổi còn bộc lộ được thiên phú về đầu tư!
Lớn lên đẹp, thành tích tốt, tuổi còn nhỏ đã biết quản lý tài chính đầu tư kiếm tiền hiếu kính cha mẹ, đây chẳng phải là "Con nhà người ta" trong miệng rất nhiều người hay sao?!
Lục Văn Đức cũng rất tự hào, cười tủm tỉm nói: "Đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên không giống chúng ta, nhưng đứa trẻ một tay chúng ta nuôi lớn tự nhiên sẽ hướng về chúng ta!"
Hứa Tuệ Dung gật đầu đồng ý, nhìn Lục Văn Đức nghiêm túc nói: "Cho nên mặc kệ kết quả giám định thế nào, Tiểu Trạch đều là con trai của chúng ta!"
Lục Văn Đức hiểu rõ lời vợ, vỗ mạnh mu bàn tay nàng, hứa hẹn nói: "Được, nghe em."
Kết quả tồi tệ nhất, không mong muốn nhất chính là Lục Tinh Trạch không phải con trai họ, nhưng bọn họ nâng niu Lục Tinh Trạch trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ vì cậu không phải con ruột mà đuổi cậu đi?
Hứa Tuệ Dung trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Nếu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nàng sẽ cho đứa trẻ giống nàng chút tiền, cũng hỗ trợ hắn tìm cha mẹ ruột!
......
Cố Thanh Yến cảm giác hai ngày này Hứa Tuệ Dung và Lục Văn Đức đặc biệt quan tâm đến mình.
Cậu vừa về nhà, Hứa Tuệ Dung vốn là người hiếm khi xuống bếp lập tức chào đón cậu: "Mẹ làm món tôm hùm hấp phomai con thích nhất, Tiểu Trạch mau rửa tay đến ăn đi!"
Ông ba Lục Văn Đức đi xã giao xong trở về cũng lôi kéo cậu: "Nghe mẹ con nói gần đây con học quản lý tài chính? Đi, đi đến thư phòng! Ba con một lão tổng sẽ dạy con những bí mật bên trong!"
Vì để hỗ trợ cậu học quản lý tài chính, Lục Văn Đức còn cho cậu 100 vạn, coi như tiền vốn!
Cố Thanh Yến tự nhiên vui vẻ nhận, thực lòng khen tay nghề của Hứa Tuệ Dung, sau khi ăn xong tôm hùm hấp phô mai để bày tỏ lòng biết ơn, thổi một hồi rắm cầu vồng* cho Lục Văn Đức, tỏ vẻ sẽ chăm chỉ học, để người khác đều khen một tiếng hổ phụ vô khuyển tử**.
*Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng bên Trung, là lời khen ai đó nhưng thể hiện quá lên so với thực tại.
**Hổ phụ vô khuyển tử: Tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Sự khác thường tất có quỷ, hành động của hai người trong mắt Cố Thanh Yến chính là chột dạ muốn đền bù, xem ra Chu Tử Kỳ đã tiếp xúc với hai người.
Mưa gió đến gần.
Khác với nguyên tác, khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung hai người cũng không kích động đến cãi nhau, mà là khó có thể chấp nhận sự thật.
Cho dù hai người đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Cố Thanh Yến không có quan hệ ruột thịt cùng họ, mà giám định Chu Tử Kỳ giấy trắng mực đen viết có rõ có quan hệ ruột thịt, Hứa Tuệ Dung cả người lảo đảo, toàn thân nhũn ra ngồi xuống trên sofa.
"Tại sao lại như vậy?" Hứa Tuệ Dung thét lên thất thanh, gắt gao nắm chặt tờ giấy kia, đôi mắt nhìn chằm chằm lên mục kết luận.
Lục Văn Đức sắc mặt cũng không tốt, ngồi bên kia sofa, trầm giọng nói: "Mười mấy năm, năm đó em sinh không có cách nào kiểm chứng được, nhưng anh đã cho người đi đến thị trấn Lệ Thủy* điều tra nhà họ Chu, ngày mai sẽ có kết quả."
*裏水鎮: tên thị trấn Lệ Thủy là do mình tự đặt do bản QT ko dịch tên ra, bạn nào biết cmt mình sửa lại nhé, cảm ơn nè!
"Hiện tại phải làm sao bây giờ?" Hứa Tuệ Dung có chút hoang mang lo sợ, không biết đối mặt với Cố Thanh Yến như thế nào, càng không biết phải đối xử như thế nào với con trai ruột đã tìm đến cửa Chu Tử Kỳ.
"Đứa con mà em cực cực khổ khổ nuôi nấng mười sau năm lại là con nhà người khác! Mà con trai ruột của mình lại phải chạy đến khách sạn làm phục vụ?!"
"Em đừng kích động, tạm thời cứ làm những gì chúng ta đã thương lượng từ trước, trước mắt đừng để cho Tiểu Trạch." Lục Văn Đức là một thương nhân, ông đã đầu tư tình cảm lẫn tiền bạc lên Lục Tinh Trạch nhiều như vậy, Lục Tinh Trạch hiện tại ưu tú rõ như ban ngày, ngày sau bồi dưỡng thật tốt khẳng định là một trợ thủ đắc lực, đương nhiên ông không hy vọng rời xa đứa con xuất sắc Lục Tinh Trạch, càng không đẩy một đứa con xuất sắc như vậy ra ngoài.
Hứa Tuệ Dung nghĩ nghĩ, dần dần bình tĩnh lại: "Đúng vậy, không thể để Tiểu Trạch biết việc này. Đứa nhỏ này tính tình kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận việc mình bị ôm nhầm được?"
Ngày đó đứa nhỏ này mới chỉ xem một bộ phim điện ảnh cảm xúc đã thảm như vậy, khóc lóc hỏi nàng nếu cậu không phải do bọn họ sinh có phải sẽ đuổi cậu đi hay không, hiện tại lời đùa vui biến thành sự thật, nàng càng không thể làm trái tim đứa trẻ bị tổn thương!
Một người là con nuôi bảo bối mình nuôi suốt mười sáu năm, một người là con ruột hoàn toàn xa lạ, trên mặt tình cảm, Hứa Tuệ Dung tự nhiên muốn hướng về con nuôi.
Cố Thanh Yến trong khoảng thời gian này thay đổi đối với vợ chồng họ đã bắt đầu có kết quả.
Lục Văn Đức trong lòng có thái độ nghi ngờ với cách nói "Bị ôm nhầm" của cô, cụ thể ông muốn chờ kết quả điều tra, xác nhận chỉ đơn thuần là ôm nhầm, mới có thể tiến hành bước tiếp theo đối với Lục Tinh Trạch, nhưng đối với người cực khổ tìm kiếm họ Chu Tử Kỳ......
"Tiểu Kỳ bên kia hai ngày này em ở lại bên cạnh nó, trước tiên để nó yên tâm."
Con ruột do chính mình sinh ra nhất định phải nhận về, hai đứa nhỏ này đến lúc đó sắp xếp như thế nào, vẫn là chờ xem kết quả điều tra.
"Được, em biết rồi."
Hứa Tuệ Dung trang điểm lại mới đi gặp Chu Tử Kỳ.
"Mẹ, mẹ!" Chu Tử Kỳ khóc lóc ôm chặt nàng, "Mẹ thật sự là mẹ con!"
"Cuối cùng con đã tìm được mẹ rồi!"
Hứa Tuệ Dung vốn hơi xấu hổ cũng trở nên mềm mại hơn khi hắn từng tiếng "Mẹ, mẹ" vui sướng không muốn rời xa, nàng vỗ nhẹ phía sau lưng Chu Tử Kỳ: "Đừng khóc, mẹ ở đây."
"Ba con đâu?" Chu Tử Kỳ đôi mắt ướt dầm dề, tràn đầy ngưỡng mộ và lo lắng, "Ba sao không đến gặp con? Ba không thích con sao?"
Hứa Tuệ Dung sửng sốt một chút, cười gượng nói: "Sao có thể không thích con? Hai ngày này ba con phải đi công tác."
"Vậy con có thể về nhà chờ ba không?" Chu Tử Kỳ rốt cuộc nhịn không được lộ ra mục đích của chính mình, "Mẹ, con không muốn ở nơi này, con muốn về nhà!"
Hắn mới là thiếu gia Lục gia chân chính! Hắn muốn vẻ vang trở về Lục gia, đem cái hàng giả chiếm thân phận hắn đuổi đi!
Ha ha ha ha ha! Hắn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn biểu cảm thống khổ hoảng sợ của Lục Tinh Trạch sau khi biết được chân tướng!
