Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 18



Chương 18: Chán ghét tôi như vậy sao?

 

Chu Tử Kỳ cho rằng đã có cơ hội năm chắc phần thắng không ngờ kết quả lại không như hắn mong đợi.

 

Hứa Tuệ Dung không đồng ý với hắn.

 

"Tiểu Kỳ con nghe mẹ nói, mẹ đang sắp xếp phòng cho con, hai ngày này con trước tiên ở đây được không?" Hứa Tuệ Dung nhẹ nhàng  nói, "Mẹ biết con chịu không ít khổ cực, muốn cho con một ngôi nhà ấm áp thoải mái, cũng cần chuẩn bị cho con một ít nhu yếu phẩm cần thiết......"

 

Lý do này Chu Tử Kỳ rất thích, nhưng một khắc hắn cũng không chịu được hàng giả Lục Tinh Trạch đang ở trong nhà hắn chiếm dụng đồ của hắn!

 

"Con là bị ôm nhầm, vậy đứa trẻ bị ôm nhầm kia cũng ở nhà chúng ta sao? Con rất nhớ ba mẹ, nó nhất định cũng nhớ ba mẹ ruột của mình! Mẹ, mẹ mau nói cho nó biết chúng ta đã ôm nhầm người, cho nó nhanh chóng quay về với ba mẹ ruột của nó đi!"

 

Chu Tử Kỳ nói nghe có vẻ ngây thơ và tốt bụng, nhưng thái độ vội vàng này của hắn làm Hứa Tuệ Dung không thích nổi.

 

Lục Tinh Trạch được họ nuôi bên người bao nhiêu năm, Chu Tử Kỳ được ba mẹ bên kia nuôi bao nhiêu năm, nhiều năm như vậy ngay cả chó cũng đều có cảm tình, nhưng Chu Tử Kỳ lại gấp gáp muốn bảo bối họ nuôi mười sáu năm chưa biết chuyện xảy ra Lục Tinh Trạch đi đến một gia đình xa lạ, lại muốn vội vã trở về nhà, một chút thời gian chuẩn bị cũng không cho họ, Chu Tử Kỳ căn bản không suy xét qua cảm nhận làm ba mẹ của họ! Cũng không suy xét qua cảm nhận của ba mẹ nuôi đã nuôi dưỡng hắn mười sáu năm!

 

Chẳng lẽ Chu Tử Kỳ đối với cha mẹ nuôi một chút tình cảm cũng không có? Hắn ở Chu gia thật sự không tốt sao?

 

Nhưng bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Chu Tử Kỳ, không xuất hiện dấu hiệu suy dinh dưỡng, cũng không có vết thương bị hành hạ, trái lại cơ thể Chu Tử Kỳ rất khỏe mạnh, làn da trắng nõn tinh tế, sắc mặt hồng hào, lòng bàn tay cũng không có vết chai, căn bản là không giống như đã trải qua ngày tháng khó khăn khắt nghiệt!

 

Dù sao cũng là con ruột mình, lại vừa mới nhận lại, Hứa Tuệ Dung trong lòng cho dù có chút bất mãn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nàng nhìn vào mắt Chu Tử Kỳ hỏi: "Ba mẹ nuôi của con có biết con đã tìm được chúng ta không?"

 

Chu Tử Kỳ lắc đầu.

 

Ba Chu mẹ Chu không hề hay biết hắn lên thành phố học là vì muốn tìm ba mẹ ruột, hắn cũng lười giải thích quá nhiều với những kẻ nhà quê thất học đó. Lỡ như bọn họ biết Lục gia có tiền, muốn lợi dụng Lục gia thì phải làm sao?

 

Vì phòng ngừa suy đoán này sẽ xảy ra, cũng vì mau chóng cắt đứt quan hệ với Chu gia, Chu Tử Kỳ nỗ lực xây dựng hình tượng đáng thương hèn mọn, hắn hạ giọng, nở ra một nụ cười miễn cưỡng: "Bọn họ đang bận đi nhặt rác, không rảnh quan tâm con......"

 

Vẻ mặt cô đơn khổ sở của hắn làm Hứa Tuệ Dung nhíu mày, nàng cũng là được gia đình chiều chuộng lớn lên, thực không quen nhìn khuôn mặt giống mệt mình treo lên biểu tình như vậy.

 

Hứa Tuệ Dung có chút tức giận: "Bọn họ đối với con không tốt?"

 

Nàng tức giận không phải nhằm vào Lục Tinh Trạch, mà là ba mẹ Chu.

 

Nàng nâng niu Lục Tinh Trạch trong lòng bàn tay xem như bảo bối nuông chiều mười sáu năm, bọn họ sao có thể đối xử với con ruột của nàng như thế?!

 

Để tránh bị hiểu lầm mình là con sói mắt trắng*, Chu Tử Kỳ đương nhiên không thể nói cha mẹ nuôi không tốt, hắn cắn cắn môi, nói: "Ba mẹ......"

 

*Sói mắt trắng hay bạch nhãn lang chỉ kẻ vô ơn

 

Mấy chữ này vừa nói ra, Chu Tử Kỳ vội sửa lại lời nói: "Ba mẹ nuôi không phải không tốt với con, chỉ là trong nhà điều kiện khó khăn, bọn họ mỗi ngày đều phải đi nhặt rác kiếm tiền, con bị bạn bè đồng trang lứa xung quanh cười nhạo con là sống trên đống rác......"

 

Hắn cho rằng khi hắn nói lớn lên trong một gia đình nhặt rác sẽ khiến Hứa Tuệ Dung hối hận không thôi, đau lòng hắn mười sáu năm qua chịu khổ chịu nhục, Hứa Tuệ Dung thật sự đau lòng, nhưng trong lòng lại cảm thán: Khó trách đứa nhỏ này nhìn không phóng khoáng, thì ra là lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Không giống họ nuôi dưỡng Lục Tinh Trạch, hào phóng cao quý, trong các tiểu thư thiếu gia đều là xuất sắc!

 

"Đứa trẻ ngoan, con đã tìm được chúng ta, về sau sẽ không có người vì gia thế mà nói con nữa!" Hứa Tuệ Dung chỉ là nuông chiều con cái, nhưng không phải ngu ngốc, cho dù gia đình điều kiện không tốt, nhưng xem ra cba mẹ Chu cũng không để Chu Tử Kỳ chịu khổ cực gì.

 

Về việc nhặt rác gì đó, quả thật quá mức mất mặt, về sau nàng sẽ dùng nhiều tâm tư vào việc thay hình đổi dạng cho Chu Tử Kỳ.

 

Tuy rằng là con trai ruột của mình, nhưng không có nền tảng tình cảm, Hứa Tuệ Dung hiện tại càng so sánh Chu Tử Kỳ và Cố Thanh Yến nhiều hơn, hào môn để ý nhất chính là thể diện, nếu Chu Tử Kỳ không ưu tú như Cố Thanh Yến, khi  mang đi ra ngoài khẳng định sẽ bị mọi người so sánh!

 

Chu Tử Kỳ trở về, nàng hy vọng hắn có thể cùng Cố Thanh Yến hoà bình ở chung, đồng thời để Cố Thanh Yến đem hắn tiến vòng, nhiều thêm chút kiến thức, tiếp nhận khí chất của xã hội thượng lưu!

 

Đúng vậy, Hứa Tuệ Dung căn bản không nghĩ tới muốn đuổi Cố Thanh Yến đi, Lục gia bọn họ không phải nuôi không nổi hai đứa nhỏ, vì sao phải đuổi một đứa trẻ vừa ưu tú vừa hiếu thảo với họ?

 

Con mình nuôi mình hiểu, Lục Tinh Trạch kiêu căng nhưng không phải không nói lý, hiện tại cậu trở thành con nuôi, chỉ cần bọn họ xử lý tốt, Lục Tinh Trạch sẽ chỉ càng thêm quan tâm cảm kích họ!

 

Chu Tử Kỳ không cam lòng, điều này so với tưởng tượng của không giống nhau!

 

Hắn là con trai ruột do họ sinh, Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung hai vợ chồng không phải nên cảm tạ trời đất lệ rơi đầy mặt lập tức dẫn hắn về nhà an toàn, sau đó tổ chức một bữa tiệc long trọng hoan nghênh hắnvề giới thiệu hắn cho giới thượng lưu, để hắn danh chính ngôn thuận sao?

 

Vì sao muốn hắn ở lại bệnh viện?

 

"Mẹ về trước nấu canh cho con, lát nữa lại đến thăm con, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mẹ! Tiểu Lâm sẽ ở lại đây chăm sóc con."

 

Hứa Tuệ Dung sắp xếp làm Chu Tử Kỳ không còn lời nào để nói, chỉ có thể lưu luyến không rời mà tạm biệt nàng.

 

Chờ Hứa Tuệ Dung đi rồi, Chu Tử Kỳ liền liên hệ Lý Thừa Trác.

 

Hắn đầy bụng ủy khuất: "Em đã trở về, nhưng sao ba mẹ vẫn chưa cho em về nhà?!"

 

Tất nhiên là bọn họ càng yêu quý Lục Tinh Trạch, không muốn Lục Tinh Trạch chịu ủy khuất. Lý Thừa Trác nhìn thấu nhưng không nói toạc, ôn tồn an ủi hắn: "Em vừa cùng họ nhận lại, hai bên đều rất xa lạ, bọn họ còn chưa biết phải đối mặt với em như thế nào, em hãu cho bọn họ thời gian tiêu hóa."

 

"Bọn họ là ba mẹ ruột của em, khẳng định là yêu em."

 

Chu Tử Kỳ biết, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn: "Em không muốn ở bệnh viện một mình!"

 

"Được, tôi xong việc sẽ đến bệnh viện tìm em."

 

Còn chưa ăn đến miệng, Lý Thừa Trác nguyện ý dùng nhiều công sức hơn dỗ dành hắn.

 

Nhưng dùng chút tâm tư này bẻ xuống đóa hồng trắng kiêu ngạo tỏa sáng kia có vẻ vẫn chưa đủ.

 

Lý Thừa Trác quay đầu liên lạc với Cố Thanh Yến.

 

Nhìn thấy số lạ gọi đến, Cố Thanh Yến nhướng mày, lười biếng bắt máy: "Alo?"

 

Giọng nói trong trẻo hấp dẫn làm người mong nhớ của thiếu niên vang lên bên tay, ánh mắt Lý Thừa Trác hơi trầm xuống, ôn nhu nói: "Là Tiểu Trạch sao?"

 

Cố Thanh Yến đương nhiên nghe ra được là hắn, ngữ khí lại nghi hoặc hỏi: "Anh ai?"

 

Lý Thừa Trác cười khẽ: "Tiểu Trạch, là tôi, Lý Thừa Trác."

 

"Cái gì mà Tiểu Trạch, tôi và anh thân nhau lắm sao?" Cố Thanh Yến không vui nói, "Anh tìm tôi làm gì?"

 

Lý Thừa Trác rất thích dáng vẻ này của cậu: "Em trước tiên đừng cúp máy, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với enm."

 

Cố Thanh Yến giả vờ chần chờ, nhưng giọng điệu vẫn như cũ không mấy dễ chịu: "Có chuyện thì nói, không có việc gì thì tôi cúp máy!"

 

"Chán ghét tôi như vậy sao?" Lý Thừa Trác mất mát, "Tôi chỉ là muốn nói với em, tôi nhìn thấy mẹ em đi cùng một người rất giống mẹ em đến bệnh viện."

 

Cố Thanh Yến khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, Lý Thừa Trác thật đúng là người ghê tởm.

 

Bên ngoài công khai dỗ dành Chu Tử Kỳ, sau lưng lại chơi trò này.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...