Chương 19 Con không đồng ý!
Cố Thanh Yến sửng sốt một chút, cất giọng hỏi: "Anh có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở em một chút mà thôi." Lý Thừa Trác đáp rất cẩu.
"Không thể hiểu được!" Cố Thanh Yến tức giận cúp máy
Lý Thừa Trác cũng không giận, đôi mắt sau cặp mắt kính gọng mạ vàng đầy vẻ thích thú và quyết tâm phải có được: "Đến lúc đó em có thể đến khóc lóc cầu xin tôi."
Chủ ý hắn đánh lên người Cố Thanh Yến tất nhiên rất rõ ràng, đối phó với loại mê chơi trò tra tấn thể xác và tinh thần của người khác, biện pháp tốt nhất chính là gậy ông đập lưng ông.
Vì thế khi Hứa Tuệ Dung trở về nấu canh, Cố Thanh Yến cố ý chạy đi rửa mặt: "Mẹ, mẹ đang làm gì? Thơm quá nha!"
"Canh gà mái lộc nhung, bổ khí huyết." Ánh mắt Hứa Tuệ Dung dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thiếu niên mặt mày đẹp đẽ, tinh thần phấn chấn, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, vừa nhìn liền thích, Chu Tử Kỳ đứng cạnh cậu thật sự không bắt mắt.
Hứa Tuệ Dung trong lòng thở dài, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Gần đây con học tập vất vả như vậy, đợi lát nữa uống nhiều chút."
"Dạ, cảm ơn mẹ!" Cố Thanh Yến hóa thân thành chiếc áo bông nhỏ, "Mẹ cũng tất vất vả, con đến giúp mẹ!"
"Con giúp mẹ cắt cà chua đi!"
Thấy cậu vén tay áo lên, cầm dao cà chua, Hứa Tuệ Dung vui mừng cực kỳ, sờ sờ đầu cậu: "Không cần, con mau đi làm bài tập đi, không phải nói sắp đến kỳ thi sao?"
"Không sao, bây giờ con làm bài tập rất nhanh!" Cố Thanh Yến cúi đầu nghiêm túc cắt cà chua thành từng khối, "Mẹ ơi cắt như thế này sao?"
Ngón tay dài mảnh của thiếu niên cầm quả cà chua tròn đỏ tươi, lông mi dài run rẩy, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đẹp mắt. Hứa Tuệ Dung càng nhìn càng hài lòng, cũng càng thêm kiên định muốn giữ lại Cố Thanh Yến trong nhà.
Đứa trẻ tốt như vậy, sao lại phải trả về? Hai đứa con trai không phải rất tốt sao?
Đôi mắt Hứa Tuệ Dung tràn đầy tình thương người mẹ, từ ái nói: "Con làm rất rốt, còn lại cứ giao cho mẹ đi, rửa tay đi làm bài tập, cơm xong sẽ gọi con."
Cố Thanh Yến kiên trì đem cà chua cắt xong mới đặt dao xuống: "Chờ khi con được nghỉ phép dài ngày, mẹ dạy con nấu ăn nhé, chờ con học xong có thể nấu cơm xào rau cho ba mẹ cùng ăn."
"Con là con trai không cần làm việc này." Hứa Tuệ Dung nghiêm mặt nói, "Nấu cơm dì làm, về sau con có vợ vợ cũng có thể làm, con không cần làm, con phải làm chuyện lớn, không cần đặt tâm tư cho những việc này."
Cố Thanh Yến có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, Hứa Tuệ Dung sau khi tiếp xúc với Chu Tử Kỳ liền thay đổi thái độ với Lục Tinh Trạch, dưới sự châm ngòi của Chu Tử Kỳ cô xa cách, phản cảm với Lục Tinh Trạch, cuối cùng còn cùng Lục Tinh Trạch đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hiện tại xem ra, Hứa Tuệ Dung không có phản cảm với cậu, ngược lại càng thân thiết với cậu hơn?
Là cậu biểu hiện quá tốt, làm Hứa Tuệ Dung luyến tiếc không nỡ từ bỏ đứa con rẻ tiền này?
Suy đoán của Cố Thanh Yến rất nhanh đã được chứng thực.
Sau khi cấp dưới Lục Văn Đức bảo đi điều tra Chu gia ở thị trấn Lệ Thủy mang kết quả về, càng thêm kiên định với suy nghĩ trước đây —— muốn tiếp tục bồi dưỡng Lục Tinh Trạch!
Vợ chồng Chu gia là người chăm chỉ, không phải cái loại khắc nghiệt xảo quyệt, chuyện ôm nhầm đứa trẻ năm đó hẳn là hiểu lầm.
Hai vợ chồng bắt đầu kinh doanh thu gom rác thải từ những năm đầu, tuy rằng không đại phú đại quý nhưng cũng có nhà riêng, xem như không lo ăn uống.
Về mặt nuôi dạy con cái, hai người đều xuất thân là nông dân, không có tầm nhìn xa, không quá coi trọng việc học tập của con cái, con gái lớn Chu gia thành tích không tốt, học xong sơ trung (cấp 2) liền đi làm công, may mắn con trai duy nhất của Chu gia, Chu Tử Kỳ là một người tham vọng, thi đậu cao trung (cấp 3) trong thành phố, trước mắt đang theo học ở trường trung học phụ thuộc.
Hai vợ chồng đối với con cái khá tốt, con nhà có tiền trên trấn có, Chu Tử Kỳ cũng đều có, đại đa số thời gian đối với Chu Tử Kỳ đều sẽ là hữu cầu tất ứng*. Chỉ bởi vì trong nhà là nơi thu mua phế liệu, khi còn nhỏ Chu Tử Kỳ khó tránh khỏi bị bạn học gọi những biệt danh khó nghe, cái gì mà con trai lão nhặt rác, rác Vương linh tinh, Chu Tử Kỳ đối với chuyện này rất nhạy cảm luôn không vui, cảm thấy quá mất mặt, từng nhiều lần nói với vợ chồng Chu gia, bảo bọn họ đừng đi thu gom phế liệu nữa, nhưng đây là nguồn kinh tế của cả gia đình, cha mẹ Chu căn bản không thể từ bỏ.
*Hữu cầu tất ứng: chỉ cần có yêu cầu thì sẽ luôn đáp ứng
Khuyên bảo không có kết quả, Chu Tử Kỳ nảy sinh tức giận với cha mẹ nuôi, sau khi thi đậu trường trung học phụ thuộc liền không trở về thôn nữa......
Nói tóm lại, con trai ruột của họ chịu thiệt thòi ở Chu gia, nhưng không phải chịu cực khổ gì, ngược lại Chu Tử Kỳ khinh thường cha mẹ nuôi của mình, cảm thấy rất đê tiện.
Từ vợ mình Hứa Tuệ Dung biết được Chu Tử Kỳ muốn hắn và Lục Tinh Trạch từng người một mau chóng trở lại bên cha mẹ ruột của mình càng chứng minh được điểm này, về điều này, Lục Văn Đức cảm thấy không phải vấn đề lớn, Chu Tử Kỳ là con trai ruột của họ, là thiếu gia Lục gia, vốn là phải cao cao tại thượng. Dòng máu cao quý chảy trong cơ thể, cùng người bình thường tất nhiên sẽ có khác biệt!
Vấn đề thật sự bây giờ nằm ở chổ, bọn họ làm thế nào mới có thể thuyết phục Chu Tử Kỳ chung sống hòa bình với Lục Tinh Trạch.
Để Lục Tinh Trạch trở về Chu gia cả ông và vợ đều không muốn, một đứa con được họ dạy tốt như vậy, bỏ ra nhiều tiền tài lẫn công sức bồi dưỡng ra dựa vào cái gì họ phải trả lại cho nhà khác? Hơn nữa cha mẹ Chu căn bản không biết chuyện đứa trẻ bị ôm nhầm!
Điều này làm cho Lục Văn Đức hoài nghi Chu Tử Kỳ, đứa nhỏ này làm thế nào biết mình không phải con ruột?
Vì sao hắn lại muốn đến thành phố B tìm người thân?
Một thiếu niên lớn lên từ nông thôn làm được đến bước này thật khiến người bất ngờ, đối với một người xa lạ, mặc dù là cha mẹ ruột đi nữa, vừa gặp mặt đã chủ động kêu ba mẹ, tỏ vẻ thân cận dựa dẫm, ít nhiều cũng có điểm quái dị.
Tạm thời nghĩ không thông, Lục Văn Đức đành phải đem chuyện này kết luận rằng đây là sự gắn kết trời sinh giữa người có huyết thống.
Cả hai vợ chồng hai đều cưng chiều con cái, Lục gia có quyền thế, trên vấn đề không có nguyên tắc, bọn họ đều sẽ lựa chọn dung túng con cái, Lục Tinh Trạch sở dĩ bị nuôi dưỡng cho kiêu căng cả gan làm loạn cũng là vì những bậc cha mẹ tam quan không chính trực này, hiện tại Chu Tử Kỳ mới là con ruột của họ, Lục Văn Đức sẽ không tránh khỏi mà mang một bộ lọc để nhìn Chu Tử Kỳ.
Mà thân phận Lục Tinh Trạch tuy rằng thay đổi, nhưng lấy tình cảm Lục Tinh Trạch đối với hai vợ chồng họ, sẽ không vì biết không phải do mình sinh mà liền xa cách cậu, rất có khả năng sau khi biết chân tướng sẽ càng thêm kính yêu cảm kích họ!
Bàn tính của Lục Văn Đức đánh rất khá, đã muốn lại muốn, nhưng Chu Tử Kỳ một lòng muốn đem Lục Tinh Trạch đạp dưới lòng bàn chân nhục nhã không có cách nào để Lục Tinh Trạch tiếp tục ở lại Lục gia!
"Không được! Con không đồng ý!" Chu Tử Kỳ cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng dùng miệng lưỡi khó xử và hối hận nói, "Không phải con không muốn có thêm một anh em, mà là......"
"Ba Chu và mẹ Chu chỉ có nó là con trai, nếu nó tiếp tục ở lại nhà chúng ta không quay về, ba Chu mẹ Chu chẳng phải sẽ mất con sao?" Vậy thì Lục Tinh Trạch chẳng thể hiểu được nỗi đau khi sống trong bãi rác hôi thối tận trời, bị người gọi là thằng rác rưởi, hỏi nó quần áo trên người có phải có phải nhặt được từ bãi rác không?
Không được! Hắn tuyệt đối không đồng ý!
