Chương 4: Lục Vọng
"Lục thiếu, có phải cậu thật sự bị hấp dẫn bởi học sinh chuyển trường kia không? Sao mấy ngày nay đều chạy đến trường học vậy?" Là người đứng đầu đám hồ bằng cẩu hữu của Lục Tinh Trạch, Trình Trì là người biết rõ tung tích của Cố Thanh Yến nhất.
Trường học của hai người ở cạnh nhau, một cái là trọng điểm của thành phố, cái còn lại cũng là trọng điểm của thành phố, cái trước là nơi tập trung hầu hết học sinh mũi nhọn đã vượt qua kỳ thi, cái sau lại là một trường quý tộc đúng nghĩa, bên trong đa số đều là những học sinh con nhà có tiền không thích học.
Lục Tinh Trạch bị cha mẹ nhét vào ngôi trường trước, chỉ là vẫn thường chơi đám con nhà giàu như Trình Trì.
Gần đây Lục Tinh Trạch không tới tìm bọn họ, sau khi Trình Trì tìm người hỏi thăm, đương nhiên không tin Cố Thanh Yến đột nhiên đổi tính biến thành một học sinh ngoan chăm chỉ học tập ngày ngày tiến về phía trước, chỉ cảm thấy đây là cách vô cùng thông minh để thu hút các cô gái!
Thành tích học tập của đối phương tốt, Cố Thanh Yến liền gãi đúng chỗ ngứa, cứ như vậy, không phải có thể rút ngắn khoảng cách, tăng thêm chủ đề sao?
Đến lúc đó còn có thể hẹn cùng đi mua tài liệu a, ôn tập a...... Chậc chậc chậc! Học dốt như bọn họ không thể học theo được!
Những người khác nghe được lời này đều rất tò mò: "Học sinh mới chuyển đến kia đẹp đến mức nào, mà khiến Lục thiếu hy sinh đến thế?!"
"Là rất xinh đẹp, eo thon chân dài, làn da rất trắng, chủ yếu là khí chất, hiểu không?" Trình Trì nhướng mày nói, lời nói tràn đầy trêu chọc, "Cái loại khí chất này không giống học sinh trường chúng ta! Lạnh lùng lại kiêu ngạo! Tựa như một đóa hoa hồng trắng có gai vậy!"
"Wao......" Mọi người ý tứ sâu xa, nụ cười mang theo chút xem thường, "Khó trách Lục thiếu mất hồn! Một nữ sinh như vậy mà tới tay thì...... Hắc hắc hắc......"
Học sinh mới chuyển trường này Cố Thanh Yến đã nghe rất nhiều người nói qua, đối phương thật sự là một cô gái ưu tú, xuất phát từ lòng hư vinh của nam giới, Lục Tinh Trạch đã theo đuổi cô, nhưng đối phương chướng mắt y, không ngờ Chu Tử Kỳ chuyển đến, sau khi nghe nói việc này, vì muốn vả mặt Lục Tinh Trạch mà theo đuổi cô ấy, kết quả đương nhiên là theo đuổi thành công.
Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, cậu đối với nữ sinh đó không có hứng thú gì, nhưng để xóa bỏ oán khí của Lục Tinh Trạch, vẫn phải tiếp xúc với đối phương một chút.
"Các cậu đừng nói bừa, truyền ra ngoài sẽ mang tiếng xấu cho cô gái ấy." Cố Thanh Yến lắc lắc viên đá trong ly.
Trình Trì đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại, mọi người đều một bộ dạng "đã hiểu", không nhắc lại nữa.
Nhấp một ngụm soda, Cố Thanh Yến nhàn nhạt nói: "Không chơi gì nữa thì giải tán đi."
Đây vẫn là lần đầu tiên, Lục thiếu ra ngoài ăn cơm nói phải đi, thấy cậu không có hứng thú, mọi người đều biết cậu chán, cảm thấy không còn thú vị.
Một phú nhị đại cười hì hì nói: "Đừng đi, Lục thiếu! Hôm đó tôi theo anh trai ra ngoài chơi, phát hiện một nơi chơi rất vui! Không thì bây giờ chúng ta đi xem đi?"
Cố Thanh Yến lười nhác liếc nhìn hắn một cái: "Nơi nào?"
Thiếu niên uể oải ngồi ở góc sofa, một tay chống chiếc cằm trơn mịn, một tay nghịch cái ly trong suốt như pha lê, khi cậu giương mắt nhìn, hàng mi dày như cánh bướm lay động, ánh đèn sặc sỡ dừng lại trên gương mặt trắng trẻo tinh xảo của cậu, một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt, nhưng cách cậu nhìn mọi người lại giống như dòng sông băng dâng trào trong trẻo sâu thẳm mà lạnh thấu xương.
Phú nhị đại vốn bị cậu làm cho choáng váng, nhưng khi chạm vào mắt cậu lập tức phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Ha ha ha! Đi rồi sẽ biết! Bảo đảm sẽ không làm các cậu thất vọng!"
Ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, quả nhiên đã đọc sách quá nhiều.
"Thần bí như vậy?" Anh em tốt Trình Trì ôm lấy bả vai cậu, "Một nơi tốt như vậy sao tôi lại không biết?"
"Nơi đó không mở cửa cho trẻ vị thành niên, nhưng người quản lý tiền sảnh là bạn của anh trai tôi, chúng ta thay bộ quần áo trưởng thành rồi trà trộn vào!"
Một câu nói làm tất cả mọi người hưng phấn lên.
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, còn chưa thành niên, nhưng cơ thể đang dần dần trưởng thành khiến bọn họ khao khát thế giới của những người đàn ông trưởng thành, đặc biệt là nhóm tiểu thiếu gia trong nhà có tiền thích tìm k*ch th*ch này.
Thế là mọi người thay u phục bắt taxi đi đến con phố phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.
Nhìn bên ngoài, đây là một trung tâm thương mại tích hợp ẩm thực, giải trí, lưu trú, tài chính...trên thực tế, nơi này càng là một ổ thu tiền, có một lối đi riêng dẫn thẳng lên sòng bạc xa hoa trên tầng mười tám của trung tâm thương mại.
Quản lý nhận ra phú nhị đại, nhìn nhóm chàng trai sống trong nhung lụa, biết bọn họ chỉ muốn đến xem náo nhiệt, nhưng mà......
"Lần trước anh cậu mang cậu đến tôi đã phá lệ cho cậu vào, bây giờ cậu mang nhiều người đến như vậy, tôi thật không dám cho lũ nhóc các cậu vào đâu!" Quản lý nghiêm túc nói "Bên trong đều là nhân vật lớn, rất có khả năng sẽ có người lớn nhà các cậu, các cậu không sợ đi vào bị người lớn nhìn thấy sẽ bị đánh sao?"
"Anh Chu, anh cho chúng em vào đi, chúng em sẽ không làm bậy đâu!" Phú nhị đại năn nỉ, chỉ vào Cố Thanh Yến nói, "Đây là thiếu gia Lục gia Lục Tinh Trạch! Chúng em chỉ vào tham quan, sẽ không gây chuyện!"
Trong số những thiếu niên cố ý ăn mặc ra vẻ thành thục, bộ vest trắng Cố Thanh Yến là bắt mắt nhất, động tác giơ tay nhấc chân của thiếu niên đều rất cao quý tao nhã, cùng nhóm người ăn chơi trác táng bên cạnh hiển nhiên không cùng đẳng cấp. Quản lý Chu liếc mắt chú ý đến cậu, nghe em trai của bạn nói như vậy, liền có chút chần chừ.
Thứ nhất Lục gia là một trong năm gia tộc giàu có nhất ở thành phố B, còn có quan hệ mật thiết với Lục gia ở kinh đô, thứ hai......
Quản lý Chu cười cười với Cố Thanh Yến: "Rất hoan nghênh Lục thiếu tới chơi, nhưng quy định của nơi này chính là như vậy, tôi không thể phá vỡ quy tắc. Như vậy đi, tôi sẽ lên xin ý kiến cấp trên một chút."
Cố Thanh Yến hơi gật đầu, "Cảm ơn."
Quản lý Chu giám đốc xoay người đi gọi điện thoại, một phút sau quay lại, mặt hắn tươi cười dang tay với mấy người họ: "Ông chủ lên tiếng, đêm nay phá lệ cho các vị vào chơi, nhưng không có lần sau."
"Ha ha ha ha, cảm ơn anh Chu!" Phú nhị đại vui vẻ hướng về Cố Thanh Yến nói, "Vẫn là Lục thiếu mặt mũi đủ lớn!"
Cố Thanh Yến khẽ cười, không có ý kiến.
Mọi người bước qua cửa liền bước vào một thế giới hoàn toàn mới, trang trí lộng lẫy huy hoàng, trong không gian vàng son tràn ngập âm thanh hò hét khiến người hưng phấn mất kiểm soát, so sánh với quán bar hộp đêm, nơi này càng có thể k*ch th*ch lòng hiếu thắng của con người và giải phóng bản chất của họ.
Mấy thiếu niên vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Thanh Yến đứng mũi chịu sào.
Lúc này ông chủ mà quản lý Chu nhắc đến đang cung kính đứng một bên, nam nhân ngồi sau ghế ông chủ không lộ mặt đang theo dõi màn hình camera, rõ ràng đang nhắm vào Cố Thanh Yến, trầm giọng phân phó: "Để người trông chừng cậu ấy."
"Vâng."
