“Nào, nào, nào, uống cái đi, đừng chỉ mải tám!” Bùi Dương giơ ly lên, người nghiêng về phía trước, cụng ly từng người một.
Tôn Lập Côn uống đến đỏ cả mặt, lan cả xuống cổ.
Rượu qua ba vòng, đàn ông thì không còn gì phải giấu giếm, nghĩ gì nói nấy.
Tần Siêu đặt ly xuống, lại nhắc chuyện vừa rồi: “Tôi nói ban nãy cậu có nghe không, có muốn qua làm với tôi không?”
Nghe vậy, Đại Bằng cũng thò đầu qua, cười hớn hở: “Anh Côn, nói thật nhé, chỗ bọn này làm ăn cũng ổn, vị trí lại đẹp. Giờ anh Tần thấy thiếu người, muốn tuyển thêm mấy người nữa.”
“Đúng đó Côn Tử, tuy không tự do như mở tiệm riêng, nhưng tôi đảm bảo lương cao hơn chỗ cậu bây giờ nhiều!” Tần Siêu vỗ ngực cam đoan.
Tôn Lập Côn cười nhẹ, chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng đã có suy nghĩ, đang cân nhắc chuyện này.
Cả bốn người đều tửu lượng khá, uống không ít mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Bên Tần Siêu, một mặt đúng là công việc cần thêm người, một mặt cũng là thật tâm muốn mấy anh em lại được ở gần nhau.
Tôn Lập Côn gắp một hạt đậu, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Được, để tôi suy nghĩ thêm.”
Thật ra anh cũng định phát triển về phía nội thành, chỉ là vấn đề thời gian. Lần này, Tần Siêu đưa ra cơ hội, lại đúng lúc anh đang nghĩ đến.
“Được, không vội, khi nào quyết thì nói tôi biết.” Tần Siêu thở phào.
Đám đàn ông vừa ăn vừa hỏi tiếp: “Lúc cậu bị bắt, cô gái họ Quan kia có tới thăm cậu không?”
Tôn Lập Côn dừng lại một chút, mới sực nhớ ra người đó: “Hỏi làm gì?”
“Dù gì cậu cũng vào đó vì cô ta, chẳng lẽ một lần cũng không đến thăm?”
Anh nghĩ lại một lượt trong đầu, rồi đáp: “Không có, tôi không để ai đến cả.”
Tần Siêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn sang Bùi Dương, chỉnh lại tư thế hỏi: “Lúc trước cậu nói là về tiếp quản nhà máy mà, giờ làm sao rồi?”
Bùi Dương nâng ly lên, lại cười không nghiêm túc: “Sống qua ngày thôi, ba tôi cũng chẳng quản tôi đâu.”
Tần Siêu gõ nhẹ lên chân anh ấy, thở dài: “Ba cậu là nhà giàu mới nổi, cậu là cậu ấm, còn mấy anh em tụi này thì không, không làm là đói nhăn răng.”
Tôn Lập Côn biết rõ chuyện nhà anh ấy. Bùi Dương là con riêng, bị bỏ rơi bên ngoài bao năm không đoái hoài. Năm anh bị bắt, người anh cùng cha khác mẹ của Bùi Dương vì đua xe quá đà mà gặp tai nạn. Ba anh ấy sợ không còn người thừa kế mới đưa anh ấy về. Trước kia sống cũng khổ, không thì đã chẳng lang bạt với mấy người bọn họ ở bến cảng.
Thấy cũng đã muộn, mai mấy người họ còn phải mở cửa làm ăn, nên bữa tiệc cũng dần kết thúc.
Tần Siêu xoay đầu, đập tay lên đùi như vừa nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Vợ tôi đang ở với em gái cậu hả?”
Tôn Lập Côn nhìn vào trong, không thấy động tĩnh gì.
“Chắc vậy, chắc đang trong phòng tám chuyện.”
Bốn người đứng dậy, ghế kéo trên mặt đất kêu lên kin kít.
Tôn Lập Côn vừa định vào gọi người thì hai cô gái đã vừa cười vừa đi ra, con gái mà, ở đâu cũng có thể nói chuyện không dứt.
Lúc mấy người quay lại sau khi rửa tay, Hà Viện đã cùng Mạn Ni dọn xong bàn.
Tần Siêu kéo tay Mạn Ni, rồi quay sang nói với Tôn Lập Côn: “Chuyện tôi nói, cậu suy nghĩ rồi báo tôi một tiếng nhé?”
Hà Viện không biết họ nói chuyện gì, chỉ thấy Tôn Lập Côn chạm tay vào vai anh ấy, gật đầu.
Một lúc sau, mọi người rời đi, sân lại trở về yên tĩnh như cũ.
Tôn Lập Côn tiễn người ra tận cổng, quay lại thì thấy Hà Viện đang cầm chổi, cúi người quét dọn.
Anh bước tới vài bước, giơ tay lấy cái chổi từ tay cô.
Hà Viện thấy tay nhẹ bẫng, hơi sững lại, quay đầu thì chạm vào ánh mắt đen lấp lánh của anh.
“Đừng quét nữa, mai anh dọn, nghỉ ngơi đi.”
Trong đầu Hà Viện toàn là những lời Mạn Ni kể lúc nãy, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì, làm ra vẻ như mọi khi.
“Còn chút xíu thôi, em dọn cho xong.” Cô cười khẽ, chợt nhớ ra gì đó: “Hôm nay khai mạc Olympic, anh hứa cho em xem tivi…”
Tôn Lập Côn nghĩ ngợi, dường như đúng là có chuyện đó: “Anh quên mất, tùy em, muốn xem thì qua phòng anh.” Anh cầm chổi, vài động tác đã dọn sạch sẽ.
Đèn ở góc sân hắt ánh sáng xuống, Hà Viện tắt đèn, về phòng lấy quần áo đi tắm, rồi mới sang phòng Tôn Lập Côn bật tivi.
Thời gian này, không khí Olympic đã được mấy ông bà ở đầu ngõ bàn tán rôm rả, khắp phố xá đều tưng bừng hân hoan.
Phòng Tôn Lập Côn lớn hơn của cô một chút, nhưng lại bừa bộn hơn, chỉ có giường và một chiếc ghế đơn dưới bàn là ngồi được.
Cô quay đầu nhìn quanh vài giây, cuối cùng vẫn chọn cách thoải mái nhất là nằm trên giường xem.
Khi Tôn Lập Côn tắm xong bước ra, vừa đẩy cửa đã thấy Hà Viện nằm trên giường, gối đầu lên tay, chân vắt chéo, mặt tươi rói nhìn tivi, trông có vẻ rất biết tận hưởng.
“Chật không?” Hà Viện dịch vào mép giường, hỏi anh.
Tôn Lập Côn lắc đầu, không để ý, anh vỗ vỗ giường: “Nằm sít vào, ngã bây giờ.”
Anh tựa vào đầu giường, một chân co lại, cùng cô xem thêm một lát.
Có lẽ uống nhiều, không bao lâu anh đã bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, mắt díp lại.
Anh chỉnh lại tư thế, định lấy điếu thuốc trong hộp bên đầu giường, nhưng thấy cô khẽ động đậy, anh nghiến răng, lại đặt điếu thuốc về chỗ cũ.
Trong phòng, ngoài tiếng hô hào từ tivi vọng lại, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
Hà Viện nghiêng đầu nhìn anh, mặt anh vẫn còn đỏ vì rượu, nói ít hơn bình thường, nhưng lại có vẻ gần gũi hơn.
Cô đoán anh có chuyện muốn nói, vài lần cảm nhận được ánh mắt anh di chuyển về phía mình.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rọi vào căn phòng, lờ mờ bóng dáng hai người.
Bên tai Tôn Lập Côn vang lên lời Tần Siêu, anh đang nghĩ nên mở lời thế nào với Hà Viện. Dù sao tiệm sửa xe này là do Hà Kiến Bình để lại, nếu hai người rời khỏi đây thì tiệm này sẽ không còn, tất cả ký ức về ông có thể cũng tan biến.
Anh không chắc liệu Hà Viện có để tâm chuyện đó không.
Tôn Lập Côn thấy cô nghiêng đầu nhìn mình, liền lên tiếng: “Hà Viện…”
“Gì vậy anh?”
Anh khẽ khàng hỏi: “Em… có nhớ ba không?”
Đêm tối yên ắng.
Hà Viện luồn tay dưới mền tìm điều khiển, tắt tivi.
Cô nhìn thẳng vào Tôn Lập Côn: “Có.”
Tôn Lập Côn dừng tay đang xoay hộp thuốc, không biết có nên tiếp tục hỏi không.
“Anh?” Hà Viện thấy anh tối nay cứ ấp úng mãi, chống khuỷu tay nhỏm người dậy: “Sao vậy? Em cảm thấy anh có chuyện.”
Anh gối đầu lên tay, trầm giọng hỏi cô: “Nếu… chúng ta rời khỏi đây, đến nơi khác thì sao?”
“Ý anh là không ở Lư Thành nữa?”
“Không, vẫn ở đây, chỉ là đến nơi khác làm việc. Nếu đi, tiệm sửa xe này sẽ không thuê nữa, vì đi về bất tiện.”
Hà Viện thật ra đã hiểu ý anh. Anh chỉ muốn đổi chỗ làm, nhưng lại lo cô không nỡ rời nơi này.
“Anh đang nghĩ đến cảm nhận của em sao?”
Tôn Lập Côn: “Ừ.”
Cô im lặng một lúc, nghĩ xem nên giải thích sao để anh hiểu, rằng với cô, ở đâu cũng được, chỉ cần có anh là đủ.
Tôn Lập Côn cứ tưởng cô không muốn, vừa định lên tiếng thì trong bóng tối, anh đã nghe thấy câu trả lời của cô.
“Anh…” Hà Viện khẽ khàng, dịu giọng nói: “Em nhớ ba em, nhưng em càng muốn được ở bên anh hơn. Thật ra anh không cần nghĩ nhiều thế đâu, ba em cũng đã đi nhiều năm rồi, em quen rồi. Ngày xưa anh chịu ở lại chăm sóc em, không bỏ em lại mà rời đi, những điều đó em đều ghi lòng tạc dạ, suốt đời không quên. Giờ đối với em, anh còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì.”
Tôn Lập Côn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Hà Viện rất hiếm khi nói với anh những lời như vậy, vì có những điều không cần nói ra, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
“Em hình như chưa từng kể với anh chuyện trước kia, ba em có từng nói qua không?”
Tôn Lập Côn há miệng, rồi lại ngậm lại.
Cô không đợi anh trả lời, tiếp tục nói: “Thật ra em chẳng còn người thân nào cả, ba em đã sớm cắt đứt liên lạc với họ hàng dưới quê. Sau khi mẹ em bỏ đi, không biết ông nghe ai nói là bà ấy đã đến Lư Thành, rồi từ đó chưa từng từ bỏ ý định tìm bà ấy. Có một thời gian dài, mối quan hệ giữa ba em và bà nội căng thẳng đến mức cực đoan. Mỗi lần ba em về quê, bà nội đều đứng giữa sân chửi om sòm. Sau này, ba em cũng ít về hơn, em gần như chỉ được gặp ông vào dịp Tết.”
Giọng cô rất bình thản, nghe không ra cảm xúc gì, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
Tôn Lập Côn cũng chỉ biết sơ qua chuyện này. Anh nhớ mang máng, mỗi tháng có một ngày Hà Kiến Bình không có ở nhà, sáng sớm đi, đến tối mệt mỏi và thất vọng trở về.
“Anh biết.” Giọng anh khàn khàn trả lời.
Hà Viện có thể nhìn thấy đôi mắt anh qua ánh trăng lờ mờ chiếu qua rèm cửa.
“Năm đó, khi ba đưa em lên Lư Thành, lúc lên tàu ông có hỏi em, có muốn tìm mẹ không.”
Đêm tối tĩnh mịch, chỉ còn giọng nói của cô vang lên.
Hà Viện dừng lại một chút, rồi nói: “Thật ra em không muốn, thật đó. Giờ em còn chẳng nhớ nổi mặt mẹ em thế nào. Nhiều năm như vậy rồi, chắc bà ấy cũng đã có gia đình mới, có con trai con gái đủ cả, chắc chẳng còn nhớ đến bọn em là ai. Em cũng chưa bao giờ hỏi ba sau này có gặp lại bà ấy không. Em nghe bà nội nói, hồi xưa nhà nghèo, lúc ba em lấy vợ thì đã lớn tuổi rồi. Tình cờ gặp mẹ, bà ấy không phải người ở quê, là một nhiếp ảnh gia tự do, đến du lịch rồi gặp ba em. Sau đó không rõ vì lý do gì mà ở lại rồi kết hôn. Về sau… bà ấy bỏ đi, mang theo cả sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng trong nhà.”
Hà Viện không kể hết. Lúc cô đủ lớn để hiểu chuyện, đã nhiều lần nghe thấy những lời bàn tán của phụ nữ trong làng sau lưng. Dù không mang giọng điệu chế giễu, vẫn khiến bà nội cô tức giận, kéo cô về nhà rồi quay lại cãi nhau tay đôi. Bà nội cô đã già, mấy người phụ nữ kia không dám động tay, biết mình sai nên lủi đi. Lâu dần, đám trẻ trong thôn cũng biết chuyện, thường chỉ trỏ chửi cô là “đồ có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi”.
Sau này lớn hơn chút nữa, những lời đó cô có thể tự động lọc bỏ, nghe như không nghe, sống như không bị ảnh hưởng gì.
Tôn Lập Côn biết cô chưa nói hết, đợi một lát, thấy cô im lặng thì cũng không hỏi tiếp.
Thực ra những điều chưa nói ra, anh đại khái cũng đoán được.
“…Anh.” Hà Viện nói chắc nịch: “Không cần lo mấy chuyện này, cứ làm điều anh muốn làm đi.”
Tôn Lập Côn mấp máy môi, cúi đầu nhìn cô, chợt thấy cô bé trước mắt hình như thật sự đã lớn rồi.
“Ừ, vài ngày nữa anh sẽ nói chuyện với chủ nhà, rồi chọn một chỗ gần trường em hơn, đến lúc đó dắt em đi xem.”
Cô lại nhớ đến chữ “chúng ta” mà anh nói, khẽ mỉm cười.
“Dạ.”
Tôn Lập Côn nói: “Anh sẽ cố giải quyết mọi việc trước khi em khai giảng.”
Hà Viện vẫn nằm bò cuối giường, cằm gác lên tay, nghiêng đầu nhìn anh đang dựa vào đầu giường, tay xoay hộp thuốc.
“Anh hút đi, em không ngại đâu.” Động tác vô thức của anh bị Hà Viện bắt gặp ngay.
Tôn Lập Côn bật cười, lồng ngực khẽ phập phồng, không nén nổi, lấy điếu thuốc cắn lên môi.
Trong bóng tối, chỉ còn lại ánh lửa lập lòe nơi đầu ngón tay.
Khói trắng từ từ lượn ra khỏi miệng, anh nói: “Em cũng vậy, đừng nghĩ nhiều. Lúc trước anh không đi là có lý do, em cứ học hành tử tế, lo việc của mình đi.”
Hà Viện mỉm cười: “Em hiểu rồi.”
Tôn Lập Côn không giỏi nói những lời dễ nghe, nhưng những điều anh không nói ra được, đều chôn giấu trong hành động.
Ở một khía cạnh nào đó, họ là những người giống nhau, đều không có chỗ dựa.
Cô khẽ nhúc nhích, muốn đưa tay gãi chân. Vết thương sau khi bị trầy da giờ đã lên da non, càng lúc càng ngứa, nhưng không thể gãi, chỉ có thể đưa tay sờ vài cái để đỡ ngứa.
Tôn Lập Côn thấy động tác tiếp theo của cô, mặt liền sa sầm: “Đừng gãi.”
Hà Viện khựng lại, tay dừng lơ lửng giữa không trung, bĩu môi.
Mặt anh lạnh tanh: “Đưa chân qua đây.”
Hà Viện nằm ở cuối giường, ngoan ngoãn vén quần lên, duỗi chân ra.
Tôn Lập Côn dập điếu thuốc, hơi nhổm người, tránh phần vết thương ở bắp chân cô, dùng tay kiểm tra.
Tay anh vốn chẳng nhẹ, lực lớn, Hà Viện không nhịn được mà “hừ” lên một tiếng.
Tôn Lập Côn thả ống quần xuống, ánh mắt dời xuống chân cô, hỏi: “Còn mấy mũi nữa?”
“Chỉ còn mũi cuối thôi, vài hôm nữa tiêm xong là ổn.”
Anh lại tựa vào đầu giường: “Ừ, vậy đợi đến lúc tiêm xong rồi đi.”
“Dạ.”
Còn chuyện dọn đi đâu, anh định làm gì tiếp theo, Hà Viện không hỏi gì cả.
Anh có tính toán của riêng mình, cô chỉ cần đi theo anh là được.
Hà Viện ngáp một cái, mắt bắt đầu díp lại, nhưng vẫn chưa muốn về phòng mình.
Tôn Lập Côn cụp mắt cười khẽ: “Tắt tivi rồi còn xem gì nữa?”
Hà Viện lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không xem nữa, buồn ngủ rồi, em về ngủ đây.”
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên.
Cô không để anh bật đèn, ôm lấy chiếc gối của mình, mò mẫm trong bóng tối mang đôi dép, chậm rãi mở cửa.
Trước khi đóng cửa lại, theo ánh trăng hắt vào từ ngoài sân, cô quay đầu nhìn lại, thấy Tôn Lập Côn vẫn là dáng vẻ uể oải quen thuộc, hình như còn khẽ cười một cái.
Hà Viện nằm trở lại giường nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Có lẽ, có điều gì đó đã vô tình bén rễ trong lòng cô.
Còn cụ thể là gì, cô không nghĩ tới, cũng chẳng dám nghĩ tới.
