Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 20



Tháng tám ở Lư Thành, mưa như trút đậu không ngừng nghỉ.

Cuối tháng, Tôn Lập Côn bắt đầu thương lượng với chủ nhà về căn nhà thuê. Tiệm sửa xe ở phố Kiến Thiết anh đã thuê được vài năm, chủ nhà cũng đã quen, là một bà dì nhiệt tình, không làm khó dễ gì, còn vui vẻ trả lại cả ba tháng tiền nhà còn lại cho anh.

Chủ nhà vỗ đùi, cười rồi đặt tiền lên bàn: “Tiểu Tôn, con có con đường của mình, dì đây sao cản nổi. Bấy lâu nay căn nhà này chỉ cho mỗi lão Hà với con thuê thôi, giờ đổi người tự nhiên lại thấy không nỡ!”

Hà Viện từ bếp đi ra, đưa một ly nước, cười dịu dàng: “Cảm ơn dì ạ.”

Bà chủ nhà không khách sáo, đón lấy ngay: “Thôi, vậy dì không làm phiền hai anh em nữa, đồ đạc dì cũng xem rồi, chẳng có vấn đề gì, cứ ở thêm vài ngày, chuẩn bị hành lý cho kỹ.”

Tôn Lập Côn gật đầu, mỉm cười: “Dạ, trước khi đi con sẽ mang chìa khóa sang.”

Chủ nhà sống ở căn nhà tự xây bên kia đường, chỉ vài bước là đến.

Bà ấy đứng dậy: “Không sao đâu, nếu bận quá thì không cần qua, đồ đạc dọn hết rồi thì cứ để chìa khóa trên tủ chờ dì đến lấy là được.”

Hà Viện thấy anh lại mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng xúc động, dù biết anh không giỏi nói những lời dễ nghe.

“Vậy dì đi trước nhé, ông nhà dì còn đang chờ cơm!”

Chủ nhà vừa nói vừa đi ra ngoài, Hà Viện tiễn ra tận cổng rồi mới quay vào.

Trong sân chỉ còn chiếc xe máy của Tôn Lập Côn, mấy chiếc xe điện cũ cũng đã được xử lý xong, mấy hôm nay không mở tiệm nên không có xe cần sửa nữa.

Bỗng dưng mọi thứ trống trải, không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Đi thu dọn hành lý đi.”

Hà Viện đứng trước mặt anh, nói: “Cũng gần xong rồi, chỉ là đồ lớn khó gói lại.”

Tôn Lập Côn nhìn cô: “Không cần mang hết, cái gì không cần thì bỏ, qua bên đó mua mới.”

Cô thì nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vứt ở đây cũng uổng, thà mang theo còn hơn.

Hà Viện nghe lời anh, gật đầu.

Về đến phòng, cô lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp thiếc mỏng, bên trong rất ít, chỉ có vài bức ảnh.

Một tấm chụp với Hà Kiến Bình, hai tấm còn lại là ảnh cô với Tôn Lập Côn.

Cô nhẹ nhàng chạm tay lên khuôn mặt Hà Kiến Bình, không nhớ rõ năm đó mình mấy tuổi, ông ôm cô bằng một tay, cười rạng rỡ.

Bức ảnh dưới cùng là của Tôn Lập Côn, cô vừa định cầm lên thì chợt nghe thấy tiếng của anh.

Tôn Lập Côn bước vào, thấy cô ngẩn người ngồi ôm hộp, đứng ở khung cửa hỏi: “Thu dọn xong chưa? Tí nữa anh vào nội thành ký hợp đồng, tối anh mang cơm về.”

Hà Viện ngẩng đầu, nhìn ra ngoài trời: “Tiểu Như từ Bắc Kinh về rồi, em hẹn đi gặp, chắc ăn ngoài luôn.”

Cô đậy nắp hộp lại, quay người cho vào túi hành lý trên bàn.

Tôn Lập Côn gật đầu, không nói gì thêm: “Ừ, về sớm chút.”

Hà Viện: “Dạ.”

Trong không khí vương mùi đất ẩm, mặt đường chỗ nào cũng có vũng nước.

Cơn mưa làm dịu cái nóng oi bức, không khí bỗng trở nên mát mẻ lạ thường.

Xe máy lao vun vút trên con đường xi măng, gió lùa qua vạt áo, thổi phồng lưng người đàn ông vạm vỡ.

Vì muốn thuận tiện cho việc học của Hà Viện, Tôn Lập Côn nhờ môi giới tìm vài căn hộ gần trường.

Vài hôm trước anh đưa cô đi xem, cuối cùng chọn một căn chung cư cũ cao sáu tầng, ở tầng ba.

Từ ngoài nhìn vào hơi cũ kỹ, nhưng bên trong sạch sẽ, gọn gàng, đồ đạc đầy đủ, đi bộ tới trường chưa đến hai mươi phút, lại không xa tiệm sửa xe của Tần Siêu.

Nhà đã xem từ trước nên ký hợp đồng cũng nhanh, chưa bao lâu sau thì Lý Duy Đông đến.

Cửa không đóng, Đông Tử cứ thế đẩy vào, nhìn quanh rồi cười toe toét.

“Cũng ổn đấy chứ, sao lại nỡ dọn đi vậy?”

Tôn Lập Côn vừa dọn dẹp từ trong ra ngoài, việc nhà quá mệt, thấy cũng tạm ổn rồi, anh liền ngồi phịch xuống ghế salon, gác chân lên.

Anh liếc mắt: “Dọn đi còn phải báo cáo với cậu hả?”

Lý Duy Đông bật cười sảng khoái, ngồi xuống ghế đối diện, quay đầu ngó nghiêng: “Cũng được, ra vào tiện, cổng khu là trạm xe buýt.”

Tôn Lập Côn ném cho anh ấy một điếu thuốc, rồi châm một điếu cho mình: “Ừ, chủ yếu là gần trường con bé học, với cả chỗ tôi làm cũng tiện.”

Lý Duy Đông giơ chân đá nhẹ: “Không có bật lửa, vội quá, để quên trên xe rồi.”

Tôn Lập Côn vỗ quần, ngước mắt lườm, rồi quăng bật lửa cho anh ấy.

Lý Duy Đông giơ tay đón lấy, bật lửa “tách” một tiếng cháy lên, bất chợt hỏi: “Cậu thật định qua chỗ ông anh đó làm hả?”

“Ừm? Sao vậy?”

“Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cậu mấy năm nay chủ yếu sửa xe nhỏ, mấy cái xe lớn làm nổi không?”

Vấn đề này Tôn Lập Côn cũng từng nghĩ tới, lúc gọi cho Tần Siêu cũng đã nhắc, nhưng may là anh có nền tảng, Tần Siêu hứa sẽ dẫn dắt, chắc không thành vấn đề.

Tôn Lập Côn nói: “Từ từ cũng được, chỗ cũ kiếm chẳng bao nhiêu, trước thì còn gắng được, chứ về sau thì không xong.”

Hà Viện chuẩn bị vào cấp ba, sau này còn đại học, rồi cả chuyện mua nhà, anh không thể ra đời bao năm mà vẫn không có nổi một mái nhà.

Lý Duy Đông gật đầu, hiểu ngay. Sửa xe điện thì kiếm được bao nhiêu, không kết hợp bán thêm thì thật sự chẳng sống nổi.

Anh ấy nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày hỏi thẳng: “Có phải mẹ cậu lại kêu gửi tiền cho Lập Sơn không?”

Tôn Lập Côn ngẩng đầu, hé môi, rồi lại im lặng.

Đông Tử hiểu ý, nhìn mặt anh là đoán được, nhưng dẫu sao đó cũng là chuyện nhà, anh ấy cũng không tiện nói gì.

Tôn Lập Côn thấy anh ấy hút liên tục, bất chợt bật cười, tiện tay cầm điều khiển từ xa ném thẳng vào người anh ấy: “Chuyện cỏn con thôi, sao cậu lo còn hơn tôi.”

Đông Tử không để ý lời trêu chọc của anh, lại hỏi tiếp: “Bạn cậu mỗi tháng trả bao nhiêu?”

Tôn Lập Côn giơ tay ra, nói một con số đại khái.

“Cũng khá đó, tôi còn định rủ cậu đi làm điện nước với tôi, dù gì cậu cũng quen đường quen lối.”

Anh hít mạnh một hơi: “Tạm thế đã.”

Khói thuốc lững lờ bốc lên, không mở cửa sổ, căn phòng khách chật hẹp chẳng mấy chốc đã mù mịt khói.

Đông Tử nhìn anh: “Mai tôi qua giúp cậu chuyển đồ nhé?”

“Không cần, tôi đã gọi xe rồi, cậu bận việc của cậu đi.”

Ngày mai Lý Duy Đông có việc, cũng không rảnh, nên không khách sáo nữa, gật đầu.

Lý Duy Đông đứng lên, gọi anh: “Đi, kiếm gì ăn đi, đói đến kêu ùng ục rồi.”

Tôn Lập Côn rút điện thoại xem giờ: “Là bụng cậu kêu hay cậu kêu?”

“Đm, đi không?”

Cuối cùng, Tôn Lập Côn dập tắt đầu thuốc, phủi tàn thuốc rơi trên người, cầm chìa khóa đứng dậy.

Đàn ông khi đói không kén chọn, thấy gì cũng ngon.

Hai người tùy tiện ăn ở quán trước khu dân cư, gọi hai tô canh bò, bốn cái bánh nướng, thêm một dĩa thịt xào nhỏ.

Dĩa đồ ăn còn chưa chạm bàn, Lý Duy Đông đã cầm sẵn đũa.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn, chợt hỏi: “Ê, Hà Viện đâu?”

“Đi chơi với bạn rồi.” Tôn Lập Côn bưng tô canh bò húp trước một ngụm, vị cũng khá đậm đà.

“Vậy tối nay cậu rảnh rồi?”

Anh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Lý Duy Đông đang cười xấu xa, nhướng mày hỏi: “Cậu định giở trò gì?”

Lý Duy Đông không giấu diếm, nhếch môi cười: “Quả nhiên vẫn là cậu hiểu tôi, anh em tốt.”

Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ăn cùng que kem, mặc chung cái quần, hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc.

Tôn Lập Côn hừ nhẹ một tiếng: “Muốn làm gì thì nói luôn, tối nay định lượn ở đâu?”

“Nơi đàng hoàng mà, cậu nghĩ cái gì vậy hả?” Anh ấy chậc một tiếng.

Tôn Lập Côn nghĩ Hà Viện giờ này chắc chưa về, cũng gật đầu đồng ý, ăn nốt miếng bánh cuối cùng, tính giờ chắc cũng không muộn lắm.

Anh hỏi: “Đi đâu?”

“Dắt cậu đi náo nhiệt chút, một quán bar, khá ổn.”

Tôn Lập Côn cười cười, liếc mắt trêu.

Lý Duy Đông tuy không phải khách ruột, nhưng mấy chỗ vui chơi ở nội thành anh ấy đều nắm rõ. Làm nghề này vất vả, đôi khi cần giải tỏa, buổi tối đi hát hò uống vài ly, chỉ vậy thôi. Còn chuyện khác, anh ấy từng dính một lần rồi, thề từ đó không bao giờ bén mảng nữa.

Chưa vào cửa, mùi thuốc lá và rượu đã lan khắp không khí, có lẽ vì lâu rồi không đụng đến, đến cả tiếng nhạc cũng thấy ồn không chịu nổi.

Lý Duy Đông dẫn anh rẽ qua mấy lần, ngồi xuống quầy bar, gọi bartender phía trước.

Anh ấy huých khuỷu tay vào Tôn Lập Côn, hỏi: “Uống gì?”

Tôn Lập Côn đang chăm chú nhìn khu T-stage, nghe thấy liền quay đầu: “Tùy cậu gọi, chỗ của cậu mà.”

Lý Duy Đông gọi cho anh một Moscow Mule, còn mình thì gọi Gin Tonic.

Tôn Lập Côn thấy anh ấy trò chuyện với bartender rất thân, nheo mắt nhìn: “Khách quen hả? Thấy cũng thân đấy.”

Lý Duy Đông không để ý lời trêu, vui vẻ khoác cổ anh: “Tới thêm vài lần, đảm bảo cậu quen hết mọi người trong này luôn.”

Tôn Lập Côn nghe nửa thật nửa đùa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đám nam nữ uốn éo theo nhạc, thân thể dính sát vào nhau, phụ nữ ai cũng son đỏ da trắng, váy bó sát hông.

Ánh sáng vàng mờ chiếu xuống, lóa hết cả mắt.

Tôn Lập Côn thu hồi ánh nhìn, bất chợt thấy mọi thứ cũng chẳng có gì thú vị, nhìn sang Lý Duy Đông.

Tôn Lập Côn nhếch môi trêu: “Mắt cậu nhìn muốn lòi ra rồi kìa.”

Hiển nhiên Đông Tử lúc này chẳng còn tâm trí đáp lại, chỉ cười cười lắc đầu chửi một câu, đành tự mình uống, thấy vị không tệ, khá hợp gu.

Mười giờ rưỡi tối.

Hà Viện thấy đèn sân không bật, bước vào vài bước, đẩy cửa phòng anh.

“Anh?”

Cô gọi liền hai tiếng không ai đáp.

Tôn Lập Côn bình thường hiếm khi không có ở nhà lúc này, có việc cũng sẽ báo trước, cô nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ ký hợp đồng không thể trễ vậy được.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, cô đi đến điện thoại bàn, gọi cho Tôn Lập Côn.

Chuông reo rất lâu không ai bắt máy, lúc cô sắp gác thì đầu dây bên kia kết nối, giọng bên đó hơi ồn, xen lẫn tiếng nhạc.

Hà Viện khẽ nói: “Anh?”

Tôn Lập Côn đẩy cửa kính lớn, đến đứng dưới tán cây bên lề đường mới ấn nút nghe.

Anh rút điếu thuốc khỏi miệng: “Ừ, em về nhà rồi hả?”

“Em về sớm rồi, sao bên anh ồn vậy?”

Ngoài cửa quán bar, từng nhóm thanh niên khoác vai nhau đi vào, tình tứ thân mật, không khí nóng bỏng.

Tôn Lập Côn cầm điện thoại đứng nép xa ra: “Giờ đỡ ồn rồi.”

“Dạ, vậy anh đang ở đâu, bao giờ về?”

Tôn Lập Côn cười bất lực: “Anh đi với anh Đông của em, chút nữa về.”

Bị hỏi vậy, đột nhiên anh cảm thấy mình như ông ba vô trách nhiệm bỏ rơi con cái.

Hà Viện xoay dây điện thoại, đáp lại: “Biết rồi… vậy em không đợi anh nữa đâu.”

“Ừ, ngủ sớm đi, chuẩn bị hành lý cho xong, sáng mai mình đi.”

“Dạ, anh… về sớm chút nhé.”

Tôn Lập Côn nheo mắt lại, vừa chạm mặt một người quen, ngừng một chút rồi nói: “Ừ, cúp máy đi.”

Lý Duy Đông đợi lâu không thấy anh, bước nhanh ra tìm, ánh mắt sáng rực lên khi thấy anh đang đứng đối diện một cô gái cao ráo, trang điểm kỹ càng, tóc dài uốn lọn màu nâu hạt dẻ, cả hai vừa nói vừa cười.

Anh ấy bước lên, nhịn cười.

Tôn Lập Côn đã sớm thấy anh ấy, liếc nhìn, chỉ với ánh mắt là biết ngay trong đầu anh ấy đang nghĩ gì.

Đông Tử tiến lại gần, chủ động chào hỏi: “Hi, em gái xinh đẹp, bạn anh Côn hả?”

Cô gái không e dè, đáp ngay: “Dạ, quen anh ấy lâu lắm rồi, còn anh?”

Lý Duy Đông cười đến tận mang tai: “Bạn của Côn Tử chính là bạn của anh. Anh tên Lý Duy Đông, còn em tên gì vậy, người đẹp?”

“Em tên là Tề Hiểu Nhụy, gọi em là Tiểu Nhụy là được.”

Vừa nói, cô ấy vừa nhanh chóng liếc mắt đánh giá người đàn ông đang trò chuyện với mình, chiều cao có phần kém hơn người bên cạnh một chút, nhưng gương mặt khá ưa nhìn, cách nói chuyện cũng hài hước. Càng nói càng thấy hợp, nên dần dần trở nên thân thiện.

Tề Hiểu Nhuỵ là người thẳng thắn, không kiểu cách, không làm bộ làm tịch.

Tôn Lập Côn đứng một bên, cảm thấy buồn cười. Lý Duy Đông miệng dẻo, lại toàn nói những điều phụ nữ thích nghe, với gái xinh thì lại càng không ngoại lệ.

Anh không nỡ cắt ngang, chỉ khẽ chạm nhẹ vào cánh tay anh ấy: “Nói mãi không dứt vậy, người ta còn bạn đang đợi kia kìa.”

Đông Tử nghe vậy, nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên thấy bên cửa còn đứng hai cô gái nữa, cũng thấy ngại, không tiện nói thêm.

“Không để ý, các em cứ vào chơi đi.”

Tề Hiểu Nhụy liên tục gật đầu, lại nghiêng đầu nói với Tôn Lập Côn: “Anh Côn, lâu lắm không gặp rồi, có dịp thì gọi cả anh Đông ra tụ tập nhé!”

Tôn Lập Côn mỉm cười gật đầu.

Sau khi cô ấy rời đi, Lý Duy Đông lập tức khoác vai anh, mắt nheo lại dò hỏi.

“Cô ấy là ai vậy? Cậu quen thế nào?”

Tôn Lập Côn nhếch miệng cười: “Cậu để mắt rồi hả?”

Đông Tử không chút giấu diếm: “Chứ còn gì nữa, dáng chuẩn, nói chuyện lại tự nhiên dứt khoát, quan trọng nhất là xinh!”

Tôn Lập Côn liếc nhìn anh ấy: “Chút chí khí có vậy thôi sao?”

Lý Duy Đông chẳng rảnh nghe anh trêu chọc, chỉ muốn nhanh biết rõ quan hệ giữa hai người. Tuyệt đối không muốn cướp người của anh em, nhưng nhìn tình hình vừa rồi thì rõ là giữa hai người chưa có gì.

Anh ấy thấy Tôn Lập Côn đang nhịn cười, liền giục: “Mau nói đi, hai người quen nhau thế nào, thân không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...