Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 30



Ban đêm, đèn đuốc rực rỡ bắt đầu thắp sáng khắp nơi.

Khu vực trung tâm thành phố dần trở nên đông đúc, tiếng còi xe vang lên không ngớt, tiếng người nhà dắt nhau đi dạo, cười nói rôm rả.

Tôn Lập Côn len qua dòng người, tìm được một nhà nghỉ trong một con hẻm nhỏ, định tạm nghỉ một đêm. Sau khi xách hành lý lên phòng ở tầng hai, anh lại vòng ra ngoài kiếm cái gì đó lót dạ.

Xa hoa truỵ lạc.

Khu vực này là một dãy phố đêm, nam nữ dựa sát vào nhau, đâu đâu cũng thấy.

Đến thành phố này cũng lâu, anh đã nắm rõ quy luật nơi đây, giống như bây giờ, chỉ cần nhìn qua là biết ai đang làm nghề gì, ai chỉ đơn thuần đi dạo phố.

“Cậu trai, bột hấp vị vịt quay đây!” Chủ quán cười nói khi đặt món lên bàn.

Tôn Lập Côn nếm thử một miếng, khá đúng vị, một tô không đủ, anh gọi thêm tô nữa. Ở đây nửa năm, anh đã quen với khẩu vị và lượng ăn của người bản xứ.

Bên ngoài là một thế giới náo nhiệt khác, ăn no rồi mà tâm trạng vẫn không tốt, anh về lại nhà nghỉ.

Lúc mở cửa, đúng lúc đụng phải ánh mắt của một cặp nam nữ ở phòng bên cạnh. Người phụ nữ e lệ đẩy người đàn ông bên cạnh vào, nụ cười lả lơi, mấy lớp phấn dày cũng không giấu nổi nếp nhăn trên mặt.

Tôn Lập Côn nổi hết da gà, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Đã bước vào mùa hè, không chịu nổi cái oi nóng, anh cởi chiếc áo ba lỗ màu đen, để trần nửa thân trên, ngồi trên giường đếm tiền.

Nửa năm nay, ngoài việc học việc ở xưởng sửa xe, thỉnh thoảng anh còn nhận thêm vài việc làm thêm vào ban đêm. Lúc đầu anh làm gội đầu ở tiệm tóc, sau đó chuyển sang cắt tóc, nhưng chỉ được cắt cho nam. Hễ có khách nữ đến, ông chủ lại gọi anh đi làm việc khác.

Không có lý do gì ngoài chuyện: cắt xấu.

Người trong tiệm tóc đều còn trẻ, Tôn Lập Côn đứng đó cứ như tấm biển sống quảng bá cho tiệm, khách nữ thi nhau gọi anh cắt tóc. Về sau, Tôn Lập Côn cũng thử cắt cho một người.

Nhưng là bị gọi đến bằng nụ cười, rồi bị mắng chửi mà đuổi đi trong nước mắt.

Lâu dần, anh mất kiên nhẫn, đúng dịp rời khỏi xưởng sửa xe, công việc ở tiệm tóc cũng dẹp luôn.

Tắm rửa xong, anh lau người qua loa.

Nằm xuống giường, đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng “ư ử” mơ hồ.

Anh sững người vài giây, rồi lập tức hiểu ra chuyện gì.

Từ phòng bên kia vách tường vọng lại tiếng rên vừa sung sướng vừa khổ sở, chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại.

Tôn Lập Côn lại nhắm mắt, ép bản thân đi ngủ, trùm mền kín đầu, bịt tai.

“Đáng ghét… nhẹ chút đi.”

“Mềm thế này…”

Nhà nghỉ cũ kỹ chẳng cách âm nổi, cả tiếng chửi th* t*c của đàn ông cũng nghe rõ mồn một.

Tôn Lập Côn tức đến mức chửi thề: “Mẹ nó, còn ra cái thể thống gì!”

Anh chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, đấm giường một cái, rồi vùng dậy mặc áo vào, không ngoái đầu lại mà xông ra ngoài.

Gió đêm mát lạnh, ánh đèn neon nơi thành phố rực rỡ sắc màu.

Đứng trước cửa nhà nghỉ, bị gió thổi qua một hồi, ngọn lửa trong người mới dịu lại, anh chẳng muốn quay về nghe mấy âm thanh đó nữa, sờ đầu, bước về phía con phố náo nhiệt.

Con đường này rất sôi động, hơn mười giờ đêm, tiếng ồn ào vẫn chưa giảm. Từ khách sạn cao cấp, quảng trường, đến những sạp hàng vỉa hè, quán nướng bình dân, tất cả đều có, cửa hàng nối tiếp cửa hàng.

Bất chợt, Tôn Lập Côn khựng lại, nheo mắt nhìn về phía một nhà hàng phía trước, trước cổng có hai con sư tử đá đứng gác, bảng hiệu trên cao nhấp nháy đèn neon, cột đá treo hai chiếc đèn lồng đỏ, nhìn khá sang trọng. Thu hút anh chính là tờ tuyển dụng dán trên tường đá hai bên cửa, hai tờ giấy trắng đơn giản, trông không hợp với thiết kế mặt tiền kia chút nào.

Anh bước lại gần, nhìn rõ chữ… Tuyển nhân viên lễ tân kiêm phục vụ, không phân biệt nam nữ, lương thỏa thuận.

Tôn Lập Côn “hừ” một tiếng, kiểu này anh thấy nhiều rồi, hễ nói lương thỏa thuận là y như rằng có thể nói từ trên trời tới dưới đất, kể cả lý tưởng nhân sinh cũng có thể vẽ ra, nhưng đến lúc hỏi lương, chỉ biết cười trừ rồi quay lưng bỏ đi.

Việc tay chân, đều thế cả.

Anh xoay người định đi, bất ngờ, một nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề bước đến trước mặt anh, anh nhìn thẻ tên trên áo – hai chữ to: Quản lý.

Nữ quản lý tiến lên vài bước, dùng giọng khách sáo tiêu chuẩn, mỉm cười hỏi: “Chào cậu, cậu đến phỏng vấn vị trí phục vụ sao?”

Tôn Lập Côn nheo mắt, giọng thản nhiên: “Không phải, chỉ tiện đi ngang xem thôi.”

Nữ quản lý không hề bối rối, vẫn tiếp tục nói: “Nếu cậu có hứng thú, có thể vào trong nói chuyện thêm với tôi, nhà hàng chúng tôi cũng khá lớn.”

Tôn Lập Côn chẳng quan tâm nhà hàng lớn hay không, anh chỉ để ý tiền lương có cao không.

Anh mỉm cười, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “…Vậy lương bên chị là bao nhiêu?”

Nữ quản lý tuy giữ chức, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm cũng hơi ngại, rồi nói đại khái một con số.

Tôn Lập Côn hơi mở miệng, có chút kinh ngạc: “Cao vậy? Chỉ làm lễ tân và phục vụ thôi sao?”

Nữ quản lý mỉm cười dịu dàng: “Đúng vậy, nhưng phải làm ca đêm, khách chưa về thì chưa được về, gặp khách thế nào cũng phải bình tĩnh giải quyết.”

Tôn Lập Côn gật gù, tình huống xấu nhất chỉ là gặp mấy người uống say quậy phá, nhưng nhà hàng này nhìn qua không rẻ, khách đến chắc cũng không phải hạng cù nhầy.

Anh đồng ý rất nhanh, chỉ cần lương xứng đáng, cái gì cũng có thể bàn.

Hôm sau, Tôn Lập Côn đến nhà hàng đúng giờ, lần này không phải nữ quản lý tiếp mà là một nhân viên nam, cũng là phục vụ, người này nói qua những việc nhân viên cần làm, cách gọi món từ bếp, bưng bê, kể cả cách xử lý khi gặp người say xỉn. Cuối cùng nói đến lương, thử việc nửa tháng, nếu phù hợp thì có thể ở lại làm tiếp.

Tôn Lập Côn gật đầu, lần lượt đáp lại.

Bước ngoặt trong cuộc đời anh, nếu tính kỹ, chắc đều bắt đầu từ nhà hàng này.

Ngày nối ngày trôi qua, công việc cũng không đến mức quá nặng, chủ yếu là vào buổi tối, khi khách vào phòng riêng thì chân tay phải không ngừng hoạt động. Anh cũng nhận ra, khách đến đây ăn đều là người có tiếng tăm, có người nhìn bên ngoài ăn mặc chẳng khác gì kẻ nghèo, vậy mà lúc tính tiền thì vung từng xấp lớn không chớp mắt; cũng có kẻ ăn mặc bóng bẩy, sang trọng, nhưng vừa quay lưng nói chuyện, toàn là những chuyện bẩn thỉu không tiện nói ra, trên người nồng nặc mùi tiền dơ dáy.

Mãi đến tháng thứ tư, anh gặp một người đặc biệt, cũng là người thay đổi cả cuộc đời anh.

Đêm đó, gặp phải một người gây sự. Sau khi ăn uống no say, gã để đám người đi cùng về trước, còn mình thì ra quầy tính tiền.

Lúc ấy đã gần mười một giờ đêm, ở quầy chỉ còn một cô gái trực ca đêm. Gã bụng bia đứng chặn quầy, bảo cô ấy tính tiền, hóa đơn vừa in ra, gã liền cau mày, làm ra vẻ bị tính sai, như thể mình chịu thiệt.

Gã nói: “Cô có tính thừa cái này không vậy? Tô sườn cừu có cả sợi tóc bên trong, rồi món vịt quay với vải cũng tanh lè, cô tính thế nào đây?”

Cô gái là nhân viên mới, sắp hết ca, gặp chuyện như vậy thì luống cuống đến phát khóc.

Cô ấy cố nhẫn nại giải thích, giọng càng lúc càng uất ức: “Bếp trưởng bên em có hơn chục năm kinh nghiệm, rất chú trọng vệ sinh, nguyên liệu cũng tươi mới mỗi ngày, những chuyện như anh nói sẽ không xảy ra đâu ạ.”

Gã bụng bia nghe xong liền dậm chân, trông như sắp lao vào đánh người.

“Này, anh làm gì vậy, định động tay động chân à?”

Tôn Lập Côn kéo gã lại, khi nãy anh đứng phía sau nghe suốt, chỉ muốn phì cười. Loại người như này anh thấy quá nhiều, vung tiền mời bàn toàn ông này bà nọ, gọi món thì hào phóng, đến lúc tính tiền thì tiếc như bị cắt thịt.

Gã quát: “Liên quan quái gì đến mày, cút sang chỗ khác!”

Tôn Lập Côn lùi một bước, không phải anh sợ, mà là vì mùi rượu từ người gã xộc lên đến choáng, chắc cũng chẳng còn tỉnh táo bao nhiêu. Anh ghét nhất loại người thế này, không tiền mà sĩ diện, đến lúc trả tiền thì rúc đầu rúc cổ như con rùa.

“Anh trả tiền đi, hóa đơn ghi rõ ràng rồi, đứng đây cũng chẳng được gì.”

Gã bụng bia vốn chẳng phải người dễ chơi, nghe vậy liền chửi thề, giơ tay định xô Tôn Lập Côn.

Đúng lúc đó, có một người xếp hàng phía sau lên tiếng, giọng điềm đạm: “Thanh niên à, trả tiền đi thôi, có đáng bao nhiêu đâu. Làm khó mấy nhân viên ở đây cũng chẳng vẻ vang gì.”

Gã bụng bia quay người lại, mắng xối xả, ngang ngược: “Mày là ai? Già rồi mà còn lắm chuyện.”

Người kia trông không cao, tóc mai đã hoa râm, cử chỉ ôn hòa, chẳng khác gì khách bình thường.

Ngay sau đó, từ phía sau người đó bước ra một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, đứng chắn phía trước, rút ra một thanh gậy từ sau lưng.

Người đó khoát tay, ra hiệu lùi lại: “Nếu thật sự không có tiền, thì cứ về đi, để tôi trả thay, coi như làm việc thiện…”

Gã bụng bia đã không còn tỉnh táo, từ dưới quầy móc ra chai bia tính đập xuống.

Tôn Lập Côn nhạy bén nghiêng đầu về phía người trung niên, chai bia đập mạnh vào trán anh, trước mắt bỗng tối sầm, ong ong vang lên.

Một lúc sau, anh lắc đầu, mắt mới dần rõ lại.

Đến lúc định thần, vệ sĩ phía sau người đàn ông đó đã trói gọn gã bụng bia lại, đấm thẳng vào mặt gã liên tục.

Tôn Lập Côn kêu lên: “Đừng đánh nữa, vậy là được rồi, để gã trả tiền là xong!”

Anh không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn làm tốt phần việc của mình. Chuyện như vậy ở nhà hàng anh gặp không ít, nhưng chưa ai phiền phức như gã này.

Cuối cùng, vợ của gã đến, ngoan ngoãn cà thẻ thanh toán, trước khi đi vẫn chửi um lên, người đàn bà đó giọng the thé, vừa mắng vừa đánh vào người gã.

Tôn Lập Côn bật cười, lẩm bẩm: “Ra là sợ vợ.”

Người đàn ông kia đứng yên, nhìn chằm chằm chàng trai vẫn còn rịn máu trên trán, bật cười hỏi: “Chàng trai, tên gì vậy? Để tôi khen ngợi với sếp của cậu chút.”

Ông ta chỉ trán mình, giọng pha chút trêu ghẹo, vừa đùa, vừa cảm ơn.

Tôn Lập Côn quay lại nhìn ông ta, lau trán, máu chảy từ thái dương xuống, anh đi tới quầy, rút tờ giấy lau, rồi ấn lên vết thương.

“Không sao đâu, việc tôi phải làm thôi.”

Người đàn ông nhìn những giọt mồ hôi chảy dài trên cổ anh, thuận miệng hỏi: “Ở đây làm một tháng được bao nhiêu? Vất vả thế này…”

Tôn Lập Côn chỉ cười, không đáp.

Chuyện đó coi như kết thúc tại đây. Nhưng từ đó về sau, dường như anh thường xuyên gặp người đàn ông ấy trong nhà hàng, trong các phòng riêng tụ tập đủ hạng người.

Cũng từ sự cố tình cờ đó, người đàn ông nhớ đến Tôn Lập Côn, lần nào đến cũng đích danh gọi anh phục vụ, vừa để quan sát, cũng vừa để thử thách.

Đến tháng thứ sáu kể từ ngày Tôn Lập Côn vào làm ở nhà hàng, người đàn ông ấy cuối cùng cũng gọi anh đến, nói rõ sự tình.

Lần đó Tôn Lập Côn mới bưng món vào phòng thì thấy bên trong chỉ còn ba người, sau cửa còn có một vệ sĩ riêng.

Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tên Quách Quảng Hồng, mọi người đều gọi tôi là chú Quách.”

Ông ta giơ tay chỉ người đứng ở cửa.

Tôn Lập Côn đứng đó, nhưng khí thế không hề yếu đi, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn người đang ngồi trên ghế, không đoán được ông ta muốn gì.

Người đàn ông chợt bật cười: “Không cần căng thẳng vậy đâu, tôi để ý cậu hai tháng nay rồi. Bình thường trong phòng này chúng tôi nói đủ thứ, cậu cũng nghe không ít, vậy mà chẳng bao giờ thấy cậu lộ vẻ tò mò.”

Tôn Lập Côn nhìn ông ta, bật cười nhạt: “Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ là người bưng đồ ăn.”

“Cậu không cần cảnh giác vậy đâu. Đã đến đây rồi, thì để tôi nói thẳng luôn vậy…”

Tôn Lập Côn gật đầu: “Ông cứ nói đi.”

Quách Quảng Hồng không vòng vo, nói thẳng: “Muốn theo tôi làm không? Tiền lương tùy cậu định. Cậu tuổi trẻ thế này, chẳng lẽ chỉ cam phận làm phục vụ trong nhà hàng?”

Tôn Lập Côn thoáng ngộ ra, nhưng vì không hiểu rõ quy tắc bên trong, lời nói vẫn giữ chừng mực.

“Tôi không hiểu, mấy thứ ông nói tôi làm không nổi… đầu óc không giỏi.”

Quách Quảng Hồng nheo mắt, kiên nhẫn nói: “Không cần hiểu, sẽ có người dạy. Cậu chỉ cần làm đúng theo yêu cầu của tôi là được.”

Tôn Lập Côn im lặng một lúc.

Quách Quảng Hồng cười, sớm đã nhìn thấu tâm tư anh: “Bọn tôi không hề lừa đảo, cũng chẳng ép buộc ai, tất cả đều là họ tự nguyện. Bọn tôi chỉ giúp đẩy một tay thôi.”

Khi ấy Tôn Lập Côn vẫn còn trẻ, làm việc có phần cực đoan. Dưới sự thuyết phục không ngừng của Quách Quảng Hồng, cuối cùng anh cũng xiêu lòng đồng ý.

Xe dừng trước một phòng bài gần cảng.

Nhìn từ ngoài vào có hai tầng, tầng dưới là phòng chơi bài, tầng trên là phòng karaoke, kiểu thiết kế này khá hiếm gặp.

Tôn Lập Côn đẩy cửa bước vào, đối diện là một quầy tiếp tân, bên trái là bàn mạt chược, nhìn không khác gì các nơi giải trí khác. Một người phía sau vỗ nhẹ lên vai anh, ra hiệu đi theo.

Dọc theo hành lang, khoảng năm mươi mét thì rẽ xuống cầu thang, dừng lại trước mắt là một bàn đánh bạc lớn, kèm theo vài bàn nhỏ hơn. Trên đó có súc sắc, chip, dưới ánh đèn mờ ảo, người bên trong như mê như say.

Tận mắt chứng kiến, Tôn Lập Côn cuối cùng cũng hiểu công việc là gì.

Ban đầu anh chỉ theo người khác học việc một tháng, sau đó tự tìm hiểu, dần dần mới nắm được luật lệ nơi này.

Việc anh phải làm là cho vay, nếu người chơi đánh lớn, hoặc thua sạch, anh sẽ thay mặt chú Quách cho vay nặng lãi, đảm bảo dòng tiền của con bạc được lưu thông liên tục.

Ngoài ra, anh còn kiêm thêm vai trò “liên lạc viên”, bắt đầu từ tháng thứ ba.

Quách Quảng Hồng lâu nay lăn lộn ở vùng tam giác vàng, có cả một đội “đen” chuyên tổ chức đánh boxing. Ông ta đánh giá cao sự trầm tĩnh và quyết đoán của Tôn Lập Côn, giao cho anh nhiệm vụ liên hệ người chịu bán độ, kết nối các sới đấu ở nước ngoài, mở rộng mối quan hệ.

Nhưng tất cả, đều xoay quanh hai chữ “cá độ”.

Tôn Lập Côn là người trẻ nhất trong đội thân tín của Quách Quảng Hồng, có sức, có trí, có bản lĩnh, chưa từng phạm lỗi nào từ lúc bắt đầu.

Lâu dần, Quách Quảng Hồng ngày càng bành trướng, còn Tôn Lập Côn thì ngày càng hoang mang.

Anh không ít lần tự hỏi: Còn đường quay đầu không?

Câu trả lời là: Không.

Mỗi lần thấy số tiền lớn chảy vào tài khoản, nằm trên giường vuốt những thỏi vàng nặng trịch, h*m m**n ấy như bốc lên từ bùn đất, không thể kìm nén.

Khi d*c v*ng tranh cãi với lý trí, anh vẫn quyết liệt chọn làm một kẻ sa lầy tận đáy.

Cho đến một lần, có biến cố khiến anh buông bỏ tất cả.

Hôm đó, anh đưa Tần Siêu sang Việt Nam, trên chuyến tàu về, nhận tin dữ.

Giang Cường, người từng được Tôn Lập Côn đích thân giới thiệu, ngoài Tần Siêu và Bùi Dương, cũng là người anh em thân thiết của anh, đã xảy ra chuyện ở Lào.

Dạo đó, Tôn Lập Côn cố tình né tránh Quách Quảng Hồng, giảm dần công việc kiểu đó. Khi Giang Cường tìm tới, anh theo phản xạ từ chối.

Giang Cường lúc ấy xúc động, chặn cửa cầu xin anh.

“Côn à, giúp tôi lần cuối, chỉ một lần nữa thôi.”

Tôn Lập Côn lạnh nhạt nhìn anh ấy, tay đẩy cửa mời đi: “Tìm người khác đi, tôi dạo này bận.”

Anh ấy không tin, tiếp tục nài nỉ: “Chỉ một lần cuối thôi, vợ tôi đang mang bầu, mẹ vợ nói không có tiền mua nhà thì khỏi cưới. Tôi chỉ thiếu một khoản cuối cùng…”

Mắt Tôn Lập Côn tối lại, tay buông lỏng, nhưng chỉ trong tích tắc, rồi vẫn từ chối.

“Côn, mấy lần trước là do cậu sắp xếp, giá bên đó cao, lần này xong tôi đảm bảo nghỉ luôn.”

Tôn Lập Côn không biểu cảm gì, câu này hai năm qua anh nghe nhiều đến phát chán rồi.

“Cậu đảm bảo được sao?”

Giang Cường gật đầu lia lịa: “Được chứ, anh em đảm bảo, sắp xếp cho tôi trận sớm nhất, ở đâu cũng được.”

Tôn Lập Côn trầm ngâm, mắt đỏ ngầu, nhả ra làn khói thuốc, rồi lách người cho anh ấy vào nhà.

Cờ bạc – thật ra là một loại nghiện, chẳng khác gì m* t**.

Xa xa, sóng biển từng lớp từng lớp vỗ lên boong tàu, con đường này, đến khi nào mới có hồi kết?

Tôn Lập Côn nhận được tin: phía Lào làm không đúng thỏa thuận, người lên sàn chơi quá liều, ra đòn không kiểm soát, khiến Giang Cường thiệt mạng ngoài ý muốn.

Cuối năm.

Tại đám tang Giang Cường, Quách Quảng Hồng phái Tôn Lập Côn và một người nữa tới.

Tôn Lập Côn không vào, mặc đồ đen, đội mũ đen, vành mũ che kín mặt, đứng trước xe nhìn người phụ nữ nhận tiền phúng, khóc không thành tiếng.

Ánh mắt anh rơi xuống tấm bia mộ cạnh bên.

Cũng chính giây phút đó, anh hạ quyết tâm, không sống như cái xác không hồn nữa, chính thức cắt đứt với Quách Quảng Hồng.

Một kết thúc cuối thế kỷ, cũng là khởi đầu của một thế kỷ mới.

Năm mới đến, liệu anh có thể thoát khỏi tất cả, làm lại từ đầu hay không?

Dù muốn, cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôn Lập Côn bắt đầu không còn dính dáng đến sòng bạc, cũng không làm “liên lạc viên” cho Quách Quảng Hồng nữa.

Tuyến tam giác mà anh phụ trách những năm qua, giờ bị bỏ dở, khiến Quách Quảng Hồng tổn thất nặng, cả công khai lẫn âm thầm đều gây khó dễ cho anh, khiến anh bị kìm kẹp dữ dội.

Đi – Quách Hồng tuyệt đối không cho phép. Trong tay anh nắm quá nhiều thứ, ông ta sẽ không để anh thoát dễ như vậy.

Ở lại – mỗi ngày chỉ như một phế nhân, lẩn quẩn trong sòng bài, phòng karaoke qua ngày đoạn tháng.

Cho đến đêm hôm ấy.

Tầng hai có mấy người quen đang hát hò, gọi anh lên uống vài ly, cả phòng đầy những lời th* t*c, mùi thuốc lá và rượu quện vào nhau.

Cuối cùng, anh đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh, vừa đến gần đầu cầu thang thì bất ngờ nghe thấy một tiếng hét chói tai, sau đó là tiếng khóc lóc của một người phụ nữ, Tôn Lập Côn không nhịn được bước lên phía trước.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt đen của anh trầm xuống đáy sâu.

Một người đàn ông đang đè lên một cô gái, một tay ghì chặt cơ thể cô ấy, tay còn lại đang xé toạc áo quần, phần thân trên gần như lộ hết ra ngoài. Người đàn ông vừa định làm càn thì đột ngột bị một cơn đau như xé lưng khiến thân thể chao đảo.

Cô gái lau nước mắt, nhân lúc đó vội che ngực đứng dậy.

Lúc này Tôn Lập Côn mới nhìn rõ mặt người kia… là em kết nghĩa của Quách Quảng Hồng. Gã đàn ông mắt đỏ ngầu, tay run lẩy bẩy, rõ ràng là còn đang phê thuốc.

Tôn Lập Côn nhìn cô gái co ro bên cạnh, cởi áo khoác ném qua cho cô ấy.

Gã đàn ông tỉnh táo lại, thấy người đến là Tôn Lập Côn, ánh mắt càng thêm khinh miệt, sờ lên lưng rồi đứng dậy.

“Tao tưởng ai… hoá ra là con chó không nhà như mày…”

Tôn Lập Côn: “Anh Hồ, người ta không đồng ý, anh cũng đừng ép nữa.”

Lão Hồ đã nhìn Tôn Lập Côn không vừa mắt từ lâu, vốn dĩ tuyến tam giác là của ông ta, nào ngờ giữa chừng nhảy ra một thằng ranh con, hai năm nay được Quách Quảng Hồng trọng dụng khiến ông ta mất cả hào quang ngày xưa.

“Đ* mẹ mày, đừng có phá chuyện ông đây, nợ nần từ từ tính, con nhỏ này tao phải giữ lại!”

Quan Tư Mẫn run rẩy, lùi bước về phía sau Tôn Lập Côn, nắm chặt lấy vạt áo anh không buông.

Lão Hồ tức đến đỏ mắt, nghiêng người vơ lấy cây gậy ở cửa nhà vệ sinh: “Tao hỏi mày lần cuối, cút hay không?”

Tôn Lập Côn cười khẽ, thấy cánh tay ông ta vẫn còn run: “Anh Hồ, bớt chơi thuốc đi, thân thể còn chịu nổi không?”

Ông ta bị kích động, thấy Tôn Lập Côn vừa nói xong đã định đưa người đi, liền giơ gậy đập mạnh lên vai anh.

Tôn Lập Côn khẽ rên, đứng vững lại rồi quay đầu: “Anh Hồ, anh định chơi thật à?”

“Bớt lắm lời, lo mà cút đi.”

Quan Tư Mẫn bắt đầu khóc nấc, khẩn cầu Tôn Lập Côn cứu mình, nắm chặt tay anh không chịu thả.

Lão Hồ thấy dụ dỗ mãi không được, giờ con nhỏ lại nép sau thằng nhãi đã hết thời, cảm thấy mất mặt, xoay cổ, không buồn nói thêm.

Hai người nhanh chóng giằng co, Tôn Lập Côn trẻ khỏe, trong khi lão Hồ tuổi cao, chỉ vài hiệp đã đuối sức.

Lưng ông ta quay về phía cầu thang, Tôn Lập Côn thì đứng đối diện. Lần cuối cùng lão Hồ đá tới, Tôn Lập Côn né kịp, còn ông ta thì trượt chân ngã nhào xuống cầu thang.

Không khí đọng lại trong im lặng.

Tôn Lập Côn thấy có gì đó không ổn, máu từ mũi và miệng lão Hồ trào ra. Vừa định cúi người xuống kiểm tra thì tiếng bước chân vang lên từ hành lang, là đám người của lão Hồ.

Từ khoảnh khắc đó, anh bắt đầu một cuộc chạy trốn không có giới hạn. Trong tiềm thức anh biết mình không làm gì sai, nhưng mọi mũi dùi đều chĩa vào anh – cố ý giết người. Góc chết của camera, Quách Quảng Hồng cố tình đẩy anh ra chịu tội.

Sau đó, Quan Tư Mẫn tìm anh, nói sẵn sàng ra mặt làm chứng, nhưng anh từ chối. Anh biết, ở địa bàn của Quách Quảng Hồng, ông ta nắm quyền sinh sát. Ông ta đang chờ anh đầu hàng, chờ anh quỳ gối…

Chờ anh quay lại cái bến cảng đầy máu và nhơ nhuốc kia.

Nửa tháng sống mù mờ trôi qua, Tôn Lập Côn cạn sạch tiền, lại rơi vào cảnh bữa đói bữa no. Con đường này quá dài, anh gần như không chịu nổi, cả thể xác lẫn lương tâm.

Anh nhớ lại những gì mình đã làm trong hai năm qua, hậu quả cuối cùng đều giống nhau, không thể thoát khỏi ác tâm trong lòng, cũng không trốn được luật pháp.

Có lẽ chỉ có rửa sạch tội lỗi, mới mong làm lại từ đầu.

Ngày tự thú, trời mưa lất phất.

Đứng trước đồn cảnh sát Lư Thành, anh ngẩng đầu bỏ mũ, ngước nhìn bầu trời xám xịt, mong rằng sau khi bước qua song sắt, có thể thoát khỏi bóng tối.

Sống cho đàng hoàng.

Phiên tòa phúc thẩm, vì Tôn Lập Côn chủ động tự thú, và trong tình huống cứu người mà gây ra hậu quả ngoài ý muốn, tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt, cuối cùng tuyên án ba năm tù giam.

Cũng là lý do tối đó anh giải thích với Quan Tư Mẫn – không cần cô ấy ra mặt, anh cũng sẽ vào tù.

Trốn – là không thể.

Chiến đấu – một mình anh cũng chỉ là trứng chọi đá.

Điều duy nhất anh có thể làm, là tẩy rửa hết những tội nghiệt trên người.

Hối hận khi chọn con đường này không?

Có lẽ chưa từng.

Vì hối hận chỉ tồn tại khi ta không bằng lòng với hiện tại, còn bây giờ, với anh, như vậy là đủ.

Hà Viện chăm chú nhìn bóng lưng đơn độc phía xa, nét mặt thẫn thờ.

Cô chợt thấy không thể tiếp tục đợi nữa, phủi nhẹ tuyết trên quần, xoa xoa tay rồi bước về phía ấy.

Tuyết vẫn đang rơi.

Tôn Lập Côn khẽ động bàn tay cầm thuốc, tàn lửa đã bén đến đầu ngón tay anh.

Anh vứt điếu thuốc vào vũng nước gần đó, nghe tiếng bước chân tiến lại, anh quay đầu nhìn.

Thấy sống mũi Hà Viện đỏ ửng, anh chậm rãi hỏi:

“Sao giờ mới về?”

Hà Viện hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi ngược: “Sao anh cứ đứng đây, không lên nhà?”

Tôn Lập Côn cười khẽ, nhìn tuyết trên tóc cô: “Em đứng đây lâu chưa? Sao không gọi anh?”

“Thấy anh hút thuốc say mê quá, không nỡ phá.” Hà Viện buột miệng.

“Ừ, lên đi thôi.”

Tôn Lập Côn tùy tiện đáp lại, ánh đèn cầu thang nhấp nháy mờ ảo.

Anh nhìn khuôn mặt vừa non nớt vừa có phần chững chạc của cô, buột miệng hỏi: “Sắp Tết rồi, năm nay muốn lì xì bao nhiêu?”

Hà Viện quay lại nhìn: “Không lấy nữa đâu, em không phải con nít mà.”

Tôn Lập Côn giơ tay phủi tuyết trên đầu cô, không nói gì.

Im lặng thoáng qua.

Hà Viện bỗng nói: “Trên người anh có mùi thơm nhè nhẹ, chắc là nước hoa…”

Bước chân Tôn Lập Côn khựng lại, nghĩ chắc là lúc ở nhà Quan Tư Mẫn còn vương lại. Anh vừa định giải thích, thì nghe cô đã đổi chủ đề.

“Đây là lần đầu tiên em thấy tuyết ở đây, còn anh?”

Tôn Lập Côn nhìn cô: “Anh cũng vậy… lần đầu tiên.”

“Ngày mai có tuyết đọng không?”

“Chắc là không.”

“Chắc chắn vậy sao?”

“Đây là miền Nam, tuyết rơi không lâu đâu.”

“Ồ, vậy còn miền Bắc thì sao?”

“Quê anh hả?” Người đàn ông tiếp lời: “Tuyết ở chỗ anh thì quen rồi, có lúc đường không được dọn, tuyết phủ đến tận bắp chân.”

Hà Viện cười: “Vậy chắc lạnh lắm…”

Người đàn ông nói: “Ừ, rất lạnh.”

Cầu thang rất yên tĩnh, hai người nói chuyện rất khẽ.

Từng câu một, cứ thế vừa trò chuyện vừa bước lên tầng ba.

Cánh cửa khép lại.

Nơi đầu cầu thang ngập ánh đèn vàng mờ, chỉ còn vang lại một tiếng vọng nhẹ nhàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...