Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 31



Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đến trong tiếng reo vui rộn ràng của khuôn viên trường học.

Hà Viện nhét toàn bộ sách vở trên bàn vào balô mang về, thu dọn một lúc lâu, đến khi sắc mặt của ba người bạn đứng ngoài cửa đã đen sì lại, cô mới khoác balô lên vai rồi nhanh chân bước ra ngoài.

“Cậu có thể chậm thêm chút nữa không, bình thường người chậm nhất là Hội Hội mà hôm nay còn nhanh hơn cậu đấy.”

Mạnh Hội liếc mắt: “Không nói thì chẳng ai bảo cậu câm!”

Trần Tiểu Như che miệng cười khúc khích.

Học kỳ này, cả bốn người đều chọn ban xã hội. Hà Viện học cùng Tiểu Ngũ ở lớp Văn 2, còn Mạnh Hội và Trần Tiểu Như học ở tầng trên, lớp Văn 5.

Tiểu Ngũ hỏi: “Kỳ nghỉ này các cậu định đi đâu? Đừng nói là đi học thêm nữa đấy nhé.”

Hà Viện bật cười: “Mình không đi đâu. Học thêm mùa hè xong khai giảng đã quên sạch rồi, các cậu cứ tự do.”

Mạnh Hội liếc Tiểu Ngũ, giọng có chút oán trách: “Mẹ mình nghe mẹ cậu nói ở Đông Thành mới mở lớp học thêm, bắt mình đi thử cùng cậu đó.”

Ra khỏi cổng trường, bốn người cùng rẽ về một hướng.

Tiểu Ngũ nhún vai, cười gượng: “Mình chịu, ai bảo hai đứa mình học toán kém, không học thêm sao khá lên được?”

Hà Viện quay sang hỏi: “Tiểu Như, cậu thì sao?”

“Ba mình định đưa đi Quảng Châu chơi, nhưng vẫn chưa chắc nữa.”

Mỗi người một kế hoạch riêng.

Tiễn họ đến trạm xe buýt, Hà Viện sải bước nhanh về nhà, ngày mai Tôn Lập Côn sẽ đưa cô về Thanh Hải. Trong lòng cô vừa có chút mong chờ, lại có đôi phần lo lắng.

Về đến nhà, Hà Viện gọi hai tiếng mà không ai đáp, đoán chắc anh vẫn chưa về.

Cô vào bếp rửa tay, rửa rau, cắt sẵn, đợi đến khi anh về thì chỉ cần nấu.

Năm nay toàn anh lo việc nhà, có lúc Hà Viện thấy như vậy thì hơi quá, nhưng mỗi lần cô vừa mở miệng, Tôn Lập Côn liền trợn mắt, cương quyết nói: “Việc quan trọng của em là lo học hành trước đã.”

Hà Viện dù có lý nhưng cũng chẳng dám cãi, chỉ biết lặng lẽ nghe lời.

Cô về phòng, lấy hai bộ đồ bỏ vào ba lô. Ban đầu Tôn Lập Côn định về quê vào hè, nhưng vì điểm thi cuối kỳ của cô không tốt, cả kỳ nghỉ ở nhà phải ôn tập điên cuồng.

Lần đó, Trần Tiểu Như đến nhà rủ trò chuyện, vô tình nhắc đến việc Mạnh Hội và Tiểu Ngũ học thêm, cô ấy cũng sẽ đi, rồi hỏi Hà Viện có muốn đi cùng không.

Hà Viện còn chưa kịp đáp, Tôn Lập Côn đã nhìn cô nói: “…Đi đi.”

Trần Tiểu Như bật cười, nghiêng đầu nhìn Hà Viện.

Ngay sau đó, anh lại nói tiếp: “Vậy quyết định thế nhé, lúc đi nhớ gọi con bé đi cùng.” Lần này là nói với Trần Tiểu Như.

Giọng điệu không thể phản kháng.

Thế là bốn người cùng học thêm suốt hơn một tháng, đến giữa tháng tám thì Hà Viện học xong, nhưng lại đến lượt Tôn Lập Côn bận.

Và thế là cứ trì hoãn tới kỳ nghỉ Quốc khánh này.

Tiếng xe máy tắt máy vọng lên từ tầng dưới, Hà Viện đang làm dở cũng khựng tay lại, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy anh vào nhà.

Tôn Lập Côn vừa rút chìa khóa thì nhận được một cuộc gọi.

“Alo?”

Quan Tư Mẫn vừa tan ca, ở cổng khu dân cư nhìn thấy một bóng lưng quen quen, thoáng qua, không chắc có phải là anh không.

“Anh Côn?”

Tôn Lập Côn đáp nhàn nhạt: “Ừ, có việc gì sao?”

“Không có gì…” Cô ấy nhận ra mình nói hớ, lập tức đổi giọng: “À không, em chỉ muốn hỏi anh tan làm chưa?”

Tôn Lập Côn hơi nheo mắt, vẫn kiên nhẫn trả lời: “Ừ, tan rồi.”

“Vậy… hay là, anh đến chỗ em…”

“Tư Mẫn.” Giọng anh trầm xuống, gọi tên cô ấy: “Tôi có việc, để sau đi.”

Quan Tư Mẫn treo túi lên giá, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh Côn, anh đang né em đúng không?”

Tôn Lập Côn bất chợt bật cười, hỏi ngược lại: “Tôi trốn em làm gì?”

Thấy anh bình thản như vậy, Quan Tư Mẫn cũng không nói gì thêm, chỉ nói anh cứ lo việc trước, hẹn hôm khác.

Tôn Lập Côn đáp lại, để hôm khác tính.

Nhưng “hôm khác”, ai mà biết bao giờ, lời hẹn của người lớn, ít nhiều đều có chút xã giao trong đó.

Anh dập máy, không nghĩ ngợi nhiều, lên lầu.

Cửa “két” một tiếng vang lên, Hà Viện từ phòng ngủ đi ra, thấy Tôn Lập Côn đang thay giày ở cửa, vẫn như mọi khi – mỗi bên một chiếc lộn xộn.

“Sao giờ anh mới lên?”

Tôn Lập Côn ngẩng đầu: “Nhận cuộc gọi.”

Hà Viện gật đầu, không hỏi thêm.

Im lặng chốc lát, anh hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Hà Viện vừa thu dọn đồ vừa trả lời: “Mai nghỉ lễ, nên không có tiết tự học buổi tối.”

“Ừ.”

Cô nhìn đồng hồ treo tường, hỏi: “Tối nay anh còn ra ngoài nhận việc không?”

“Không, thu dọn đồ thôi.” Tôn Lập Côn không nhúc nhích, gọi cô: “Này, mang ít thôi là được, vài hôm là về rồi.”

Anh nhìn chiếc ba lô của cô, không biết nhét những gì mà phồng lên căng tròn.

Hà Viện khựng vài giây, cúi nhìn hành lý trong tay, lại ngẩng lên bắt gặp ánh mắt anh, bật cười.

“Em chỉ mang mấy cái áo khoác thôi mà, chẳng lẽ anh không xem dự báo thời tiết sao?”

Tôn Lập Côn thấy cô cười cợt, mới nhận ra mình bị trêu, liền hừ nhẹ qua mũi, không thèm chấp cô.

Hà Viện thấy Tôn Lập Côn đi vào bếp, liền lon ton đi theo sau lưng anh, mỉm cười: “Không thể nào, anh thật sự là người sinh ra và lớn lên ở đó sao? Chuyện này mà cũng quên hả?”

“Không có chuyện gì lại đi gây chuyện đúng không?”

Tôn Lập Côn dừng bước, chống hông bằng một tay nhìn cô, ánh mắt hơi sắc.

Hà Viện cố nén cười, gật đầu rồi quay người chạy biến.

Thực ra đúng là anh đã quên thật. Dạo này bận đến tối tăm mặt mũi, hết lo cửa tiệm lại chạy ngân hàng, trước khi về còn mới ký hợp đồng sang tên nhà với chủ cũ. Anh vay ngân hàng một khoản, cộng thêm số tiền tiết kiệm có sẵn, cuối cùng cũng mua lại được căn hộ cũ đang ở. May mà vay không nhiều, áp lực trả nợ cũng không lớn.

Đêm đến, mây đen dày đặc.

Cây cối bên đường bị gió lay động, tiếng mèo kêu vang lên đâu đó bên lối nhỏ cạnh cầu thang.

Trên sân ga, người xếp hàng dài, bước chân vội vã, chen chúc nhau.

Tàu từ từ dừng lại, cửa vừa mở, đám người đứng gần liền ùa vào.

Tôn Lập Côn nắm tay Hà Viện kéo ra phía sau: “Không vội, mình đợi một lát.”

Cả hai không mang nhiều hành lý, Tôn Lập Côn chỉ có một túi xách, Hà Viện thì đeo balô, cô kéo dây đeo lên vai rồi bước sát cạnh anh.

“Anh nằm nằm giường trên hay giường dưới?”

Hà Viện vừa xem vé vừa hỏi anh.

“Ở giữa.”

Hà Viện liếc anh một cái.

Tôn Lập Côn bật cười, lấy balô cô xuống: “Thôi thôi, đừng có liếc nữa, em ở giường tầng dưới, anh ở tầng giữa.”

Hà Viện lí nhí: “Ừm.”

Tôn Lập Côn không trèo lên, sau khi xếp hành lý xong thì ngồi luôn ở giường dưới. Tàu xuất phát từ Thâm Quyến, Lư Thành chỉ là một ga gần cuối nên lúc này trong toa không đông lắm.

May mà giờ đã có chuyến tàu thẳng, anh đặt vé giường cứng, phải ở trên tàu hai đêm. Lúc mua vé thì chỉ còn tầng giữa và tầng dưới, anh để tầng dưới cho Hà Viện, còn mình thì nằm giữa.

Tàu lướt qua hai bên hàng cây, từ từ tiến về phía bắc.

Bên ngoài trời cũng dần tối lại.

Hà Viện ôm bụng, bất chợt kêu lên một tiếng.

“Đói rồi hả?”

Tôn Lập Côn nhướng mắt, khoanh tay tựa vào vách giường dưới.

Hà Viện mỉm cười, coi như thừa nhận.

“Lúc nãy anh ăn sao không ăn cùng? Giờ lại kêu đói.”

Hà Viện ngại ngùng né tránh ánh nhìn của anh: “Lúc đó thật sự không thấy đói…”

Tôn Lập Côn đứng dậy, lấy từ túi ra hộp mì ăn liền đã chuẩn bị sẵn.

“Cái này nhé? Cơm hộp giờ chắc hết rồi.”

Hà Viện gật đầu liên tục, cô không kén ăn, miễn no là được, đưa tay đón lấy hộp mì từ anh.

Tôn Lập Côn gạt tay cô ra: “Ngồi yên, lát nữa là ăn được.”

Hà Viện bám vào cửa, thò đầu nhìn theo bóng lưng anh đi về phía bồn rửa, bất chợt bật cười.

Toa tàu dần yên tĩnh, có người đã nằm nghỉ.

Hà Viện ăn từng miếng nhỏ, không dám phát ra tiếng, miệng đỏ lên vì cay, ăn xong thu dọn bàn rồi mới nằm lại giường.

Cô ngước nhìn ván giường phía trên, lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, không biết Tôn Lập Côn đã ngủ chưa.

Chẳng mấy chốc, cô thiếp đi.

Tàu vẫn lao về phương bắc.

Trời mới vừa rạng sáng.

“Rầm” một tiếng, tàu dừng lại.

Hà Viện dụi mắt, lờ mờ mở ra, ngoài trời đã bắt đầu sáng rõ.

Cô ngồi dậy nhìn ra ngoài, là ga Cửu Giang.

Một nhóm người bắt đầu lên tàu. Bất ngờ có một người phụ nữ cất tiếng, giọng áy náy: “Xin lỗi em, chị giẫm lên giày em rồi.”

Hà Viện vội rút giày lại, mỉm cười: “Không sao đâu ạ, tại em để ngoài giường mà không cất dưới gầm, chị mới lên từ ga này à?”

“Ừ, chị mới lên, đi đến ga cuối luôn.”

Hà Viện xuống giường, cùng cô ấy đẩy hành lý vào gầm, mắt mỉm cười: “Vậy là giống nhau rồi.”

Lúc này cô mới phát hiện phía sau còn có một người đàn ông, tầm bốn năm mươi tuổi, mặt có một vết sẹo dài khoảng năm phân trông khá ghê rợn. Ông ta nhét hành lý vào dưới giường Hà Viện, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh nhìn của cô.

Người đàn ông trung niên cười nhếch mép, để lộ hàm răng vàng ố, nụ cười có phần d*m đ*ng. Không biết vì mới tỉnh ngủ hay mơ hồ, Hà Viện bỗng thấy có chút rợn người.

Cô theo phản xạ rời khỏi giường, đi tìm Tôn Lập Côn, giường anh trống không, mền cũng lạnh.

Hà Viện lập tức quay người, vừa bước ra liền đụng vào một bờ ngực rắn chắc.

Tôn Lập Côn đỡ lấy cô, thấy cô hoảng hốt liền hỏi: “Sao vậy? Gấp gáp vậy?”

Hà Viện không trả lời câu hỏi, vội hỏi ngược: “Anh đi đâu vậy?”

Tôn Lập Côn thấy cô nhíu mày, giọng gấp, liền nhìn về phía sau cô một cái.

Nghiêm túc đáp: “Anh dậy sớm, thấy em còn ngủ nên ra ngoài hút thuốc. Có chuyện gì sao?”

Hà Viện không nói gì, nghiêng người nhìn lại, người đàn ông trung niên đang trải mền, hành động rất bình thường, như thể vừa nãy chẳng xảy ra chuyện gì.

Tôn Lập Côn kéo tay cô, gọi: “Hà Viện?”

Cô quay lại, cười với anh, nửa thật nửa đùa: “Không sao đâu, anh, lúc nãy không thấy anh đâu.”

Tôn Lập Côn không yên tâm: “Thật không sao?” Anh nhìn quanh một vòng, không thấy gì lạ.

“Thật mà, chỉ là hơi mơ hồ một chút, không thấy anh nên sợ.”

Thấy cô cứ khẳng định như vậy, anh mới không hỏi thêm, dịu giọng: “Tàu nhỏ xíu, anh có thể đi đâu được chứ. Đi mặc áo khoác đi, càng ra bắc càng lạnh đấy.”

Lúc nãy anh chỉ mặc áo thun đứng ở cửa toa hút thuốc, gió lùa vào một cái đã thấy lạnh, mới chợt nhận ra – từng ấy năm rồi, đây là lần đầu tiên anh trở về.

“Anh cũng mặc vào đi, áo của anh này.”

Hà Viện mở túi, lôi ra chiếc áo ấm nhất, kéo khóa lên đến tận cổ.

Tôn Lập Côn thấy cô mặc kín mít như vậy, lại nhìn xung quanh, quay đầu lại nói: “Được rồi.”

Trong tiềm thức, Hà Viện vẫn không ngừng để tâm đến chuyện vừa rồi, nhưng cô không có bằng chứng, người đàn ông trung niên đó cũng chỉ nhìn cô một cái, điều đó không nói lên được gì. Cô sợ gây ra rắc rối không đáng có, nên đã chọn cách không nói với Tôn Lập Côn.

Buổi tối, trong toa tàu tối om như mực.

Tĩnh lặng đến mức khiến người ta rợn người.

Hà Viện lim dim đôi mắt, sáng nay dậy sớm, giờ đã có phần đuối sức, cô kéo áo khoác chặt hơn rồi thiếp đi trong cơn mơ màng.

Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy ngứa ngáy từng đợt.

Như có một bàn tay thô ráp đang lượn lờ trên người cô.

Hà Viện lập tức mở bừng mắt, bắt gặp một đôi mắt d*m đ*ng đang nhìn chằm chằm vào mình. Xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ từ đường phố bên ngoài, cô liền nhận ra gương mặt với nụ cười đê tiện quen thuộc buổi sáng.

“A—!”

Người đàn ông trung niên thấy Hà Viện định hét lên, liền vội đưa tay bịt miệng cô lại, rõ ràng không ngờ rằng cô lại tỉnh dậy bất ngờ như vậy.

Hà Viện giãy giụa hết sức, giơ tay cố gỡ tay ông ta ra, rồi há miệng cắn mạnh vào tay ông ta.

Gã đàn ông khẽ rên lên, vung tay giật lại.

“Anh… anh Côn, anh Côn…”

“Đừng kêu, đừng kêu… chú không phải người xấu, chú chưa làm gì cả.” Ông ta lắp bắp, miệng nói mà tay lại đưa lên định bịt miệng cô lần nữa.

Hà Viện lập tức phản ứng, co chân đá mạnh vào người ông ta, nhưng đá lệch hướng.

Gã đàn ông lách người né, chỉ bị đá trúng đùi.

“Con đ* chó!”

Ông ta nhe hàm răng vàng khè, chửi thề một câu, giơ tay định tát vào mặt Hà Viện.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...